Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 263: Rơi xuống: Tứ chỉ hưu thư (1)




Edit + Beta: Dực


Nàng quật cường, ngoảnh mặt sang một bên, lặng lẽ khóc.

Lần này Thuộc Phòng thực sự nổi giận, hơn nữa là còn vô cùng tức giận.

Hắn không nói nhiều nữa,ánh mắt ánh lên sự hung ác, thô lỗ trên người nàng.

Xong việc, hắn xoay người xuống giường, mặcđồ gọn gàng, lạnh lùngrờiđi.

Chỉ còn lại một mình nàng trên đống chăn đệm lộn xộn đã qua triền miên.

Hữu Nhàn mờ mịt nhìn về phía hắn rời đi.

Cái gì biến đi, quả thực cũng đã biến đi.

Kẻ đau lòng vĩnh viễn chỉ có mình nàng.

Trái tim vốn thiếu chút nữa bị đánh bại, lần này, bất luận thế nào cũng phải dựng cao thành lũy.

________________

“Thiên Ân, Ánh Tuyết,các conđừng náo loạn,mau ra ngoài chơi cùng Vương công côngđi!”

Ân Sương đang mang thai, cố gắng khom người ngăn hai huynh muội sinh đôi cứ quấn quýt lấy thái hoàng thái hậu vuiđùa ầm ĩ.

“Không sao đâu, Sương nhi, ai gia đã từng này tuổi rồi, điều mong muốn nhất chỉ là hưởng thụ thú vui tuổi già cùng con cháu vui đùa thôi!”

Thái hoàng thái hậu vuốt cặp má phúng phính của hai đứa chắt nội, rất vui vẻ

“Nhưng mà hai tiểu tử này chơi đùa không có chừng mực, còn lo chúng làm phiền người!”

Ân Sương bất đắc dĩ nhìn hai đứa con chơi đùa hăng đến mứcmặt mũi ửng hồng mồ hôi chảy ròng ròng, ánh mắt ánh lên vẻ yêu thương của một người mẹ.

“Không sao, cứ để chúng chơi với ai gia, ai gia không phiền!”Thái hoàng thái hậu quay sang hai đứa cháu nhíu đầu mày “Hai cháucủa ta, các con nói xem có đúng không?”

Long Thiên Ân và Long Ánh Tuyết ăn ý trộm liếc mắt, sau đó ngây thơ gật đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Ân Sương

“Nha! Mẫu hậu, consẽ ngoan ngoãn!”

Chúng quay sang mở chiếc miệng nhỏ nhắn nịnh nọt Ân Sương, vẻ tươi cười hiện lên trên khóe miệng hồn nhiên, hai huynh muội sinh đôi luôn có cảm ứng lẫn nhau, không cần bàn qua cũng có thể trăm miệng một lời được.

Ẩn Sương mang một bụng to như vậy, cưng chiều lắc đầu, cười nhìn hai đứa con hưng phấn lau mồ hôi.

“Thái hoàng thái hậu, hoàng hậu nương nương, Hữu Nhàn quận chúa nói muốn cầu kiến hai người, hiệnđang ở ngoài cung chờ.”

Vương Năng Đức đang muốn đưa tiểu hoàng tử và tiểu công chúa ra ngoài, nhân tiện ra bẩm báo với Hữu Nhàn đang chờ bên ngoài luôn.

“Ha? Là tiểu nhađầu Hữu Nhàn?Mau đưa nó vào đây, ai gia cũng muốn gặp nó!”

Thái hoàng thái hậu cực kỳ hiền lành nhưng không hề mất đi tôn nghiêm của một bậc trưởng bối, trước đây Long Thiên Giới để ý tớiÂn Sương cũng một phần là bà chỉ điểm.

“Vâng!”

Vương Năng Đức nghe lệnh xoay người mời Hữu Nhàn vào.

Hữu Nhàn hành lễ với hai người, xét về vai vếcũng cao hơn, Hữu Nhàn hành lễ, cho nên Ân Sương cũng quay lại hành lễ với nàng.

“Hữu Nhàn, mau tới đây, tới bên cạnh dì!”

Thái hoàng thái hậu vẫy tay với Hữu Nhàn.

“Vâng!”

Hữu Nhàn cúi đầu đi tới bên cạnh thái hoàng thái hậu.

Ân Sương cười với Hữu Nhàn, nàng cũng rất thích muội muội này, nói chuyện vớiHữu Nhàn rất hợp, vốn nghĩ nàng là một vô nương vô tư, không ngờ nàng lại nghĩ tới chuyện tự sát.

Lúc đó nghe Thiên Giới nói chuyện này, nàng vẫn muốn hắn nói lại lần nữa mới dám xác định mình không nghe nhầm.

Hữu Nhàn xấu hổ cười lại với Ẩn Sương, ánh mắt rơi xuống hai nhóc tỳ xinh xắn phân nộn trươc thái hoàng thái hậu,đáy mắt xẹt qua một tia ước ao.

Nàng vốn cũng có một đứa con đáng yêu như vậy.

“Thiên Ân, Ánh Tuyết, mau ra chào bà cô(*)nào!”

(*) cô của mẹ

Ân Sương dịu dàng nhắc nhở hai con.

Hữu Nhàn ngẩn người, mỗi lần bị hai đứa nhỏ nhìn, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên.

Nàng ngay cả con cũng không có,vậy mà đã thành bà cô của hai đứa nhỏ ba tuổi.

“Hữu Nhàn, hôm nay đột nhiên tìm ai gia, có chuyện gì quan trọng sao?”

Thái hoàng thái hậu cho Vương Năng Đức đưa hai huynh muội Thiên Ân và Ánh Tuyết ra ngoài, kéo Hữu Nhàn lại.

“Ta…”

Hữu Nhàn nhìn quanh một chút, muốn nói rồi lại thôi.

“Hữu Nhàn, có gì thì muội cứ nói, chúng ta ở đây, đừng ngại!”

Ân Sương dịu dàng cười nói.

Hữu Nhàn nhíu chặt mày, dường như phải lấy rất nhiều dũng khí, mới có thể đưa ra quyết định.

“Ta muốn thỉnh cầu dì hạ chỉ, ban cho ta hưu thư giải trừ quan hệ hôn nhân giữa ta với Thuộc Phong!”

Nàng hít sâu một hơi mới nói hết lời.

“Cái gì?” Thái hoàng thái hậu nghe xong lập tức nhướn mày “Con muốn ta ban chiếu thư giải trừ hôn nhân giữa hai người?”

Hữu Nhàn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thái hoàng thái hậu gật đầu.

“Đúng là như vậy, xin dì thành toàn cho con!”

Một lời vừa nói hết, tâm tình nàng lại trở lại bình thường, không hề lúng túng.

“Nhàn nhi, còn đừng xúc động quáđược không?Hôn nhân là chuyện đại sự, không phải trò đùa, nếu như tiểu tử Thuộc Phong kia biết hối cải, biết nhận lỗi là tốt rồi, nên… chohắn một cơ hội nữa xem?”

Thái hoàng thái hậu mặc dù cũng giận Thuộc Phòng, nhưng bà cũng muốn phu thê bọn họ hòa thuận, nên cũng nói vài lời tốt cho tiểu tử Thuộc Phong này.

Hữu Nhàn cúi đầu, tay nhỏ túm lấy làn váy.

Trầm mặc một lát, nàng mới mở miệng.

“Lòng con đã quyết, mong dì cho phép!”

Lòng nàng đã chết, cộng thêm đêm qua hắn vào cũng nói với nàng những lời như vậy, nàng càng không còn gì để níu kéo nữa.

Nếu như bọn họ không còn là phu thê trên danh nghĩa nữa, thì hắn sẽ không còn bất cứ lý do nào để xâm phạm nàng,khiến nàng tổn thương một lần nữa.