Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 270: Rơi xuống: Thất bại trong gang tấc (2)




Edit + Beta: Dực


“Ta có giận gì, ngươi cũng không cần quan tâm!”

Hữu Nhàn nghiêng đầu u ám nói.

Nàng không có con, không thể giúp hắn nối dõi tông đường, càng không hể bước vào trái tim hắn.

Tự bản thân nàng lại ngây thơ, không chống đỡ nổi mấy lời đường mật của hắn, mới một chút mà đã nhũn ra, thiếu chút nữa là rơi vào vòng xoáy mà hắn tạo ra, không thể tự kiềm chế bản thân.

Lần này, nàng quyết tâm, không bao giờ… để ý đến hắn nữa!

“Theo ta, chúng ta tới một nơi!”

Thuộc Phong đột nhiên thô bạo xốc chăn Hữu Nhàn lên, không nói lời nào kéo nàng ra khỏi chăn.

“Ngươi thả ta ra!Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Hữu Nhàn hốt hoảng kêu lên.

Thuộc Phong trừng gương mặt nhỏ nhắn vô cùng kinh ngạc của nàng.

“Tới nơi nàng quen thuộc nhất!”

Nơi hắn đưa nàng tới chính là rừng cây ngô đồng ở hậu viện Thuộc vương phủ, là đại thụ mà mười một năm trước bọn họ gặp nhau.

Lá cây ngô đồng đã rụng gần hết, chỉ còn lác đác vài chiếc lá vàng, một vùng cây cỏ héo úa,cảnh thu hiu quạnh điêu tàn, mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu lúc nàng cắt mạch tự sát.

Gió mát thổi qua, Hữu Nhàn đứng bất động trên mặt đất, đờ đẫn nhìn tất cả, trầm mặc không nói.

Quá quen thuộc, cũng quá xa lạ.

Cứ mỗi lần nàng có chuyện không vui, liền chạy tới trước cây ngô đồng này nói chuyện.

Nó biết tất cả những chuyện đau lòng của nàng, cũng chứng kiến toàn bộ quá trình nàng thầm thương hắn.

Dưới tàng cây ngô đồng này, nàng và hắn bắt đầu, cũng là nơi nàng và hắn kết thúc.

Hôm nay, nàngđã hoàn toàn buông tay.

Mặc dù là mạng vẫn còn, nhưng nàng đã không còn linh hồn, chỉ còn lại một cái thân xác mà thôi.

“Nàng hẳn là có cảm giác với nơi này, chúng ta đã từng ở đây hứa hẹn, nàng không thể rũ bỏ lời hứa được!”

Thuộc Phong bắt lấy đôi vai nàng, nàng chết lặng trong bối rối.

Hữu Nhàn sững sờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, gió lạnh thổi qua mặt nàng, một loại cảm giác mát lạnhtớibứt rứt .

Người rủ bỏ lời hứa trước là hắn, không phải nàng.

“Nàng nói gì đi?Tại sao lại biến thành người câm rồi?”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, nói rất lớn.

Hữu Nhàn vẫn lặng thinh.

Thuộc Phong đột nhiên ý thức được ở đây nàng có quá nhiều ký ức đối với nàng mà nói là quá mức đau buồn, dù sao thì nơi này cũng là nơi nàng từng tự sát, hơn nữa, trước đây hắn cũng đã từng quên lần đầu bọn họ gặp nhau.

“Đi, chúng ta tới nơi khác!”

Thuộc Phong ôm ngang eo nàng lên.

“A —”

Không đợi Hữu Nhàn kịp phản ứng, nàngđã ở trên lưng ngựa.

Thuộc Phong cẩn thận ôm lấy cơ thể mỏng manh của nàng, dọc theo con đường quen thuộc, hai người cưỡi Ngự Trì, đi tới sơn động mà bọn họ đã từng ở qua hai đêm.

Đưa nàng tới nơi này,bởi vì hắn cho rằng, ở đây ít nhất cũng có một hồi ức coi như là đẹp đẽ.

Hữu Nhàn nhìn quanh động, ánh mắt dừng lại ở một điểm nào đó trong không trung.

“Cónhớ không, ở đây chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời phải không?”

Con ngươi đen tuyền của hắn dò xét.

Khẩu khí có chút trầm xuống, ánh mắt cố ý nhìn nàng.

Bên tai nàng mơ hồ truyền đến một luồng nhiệt —

Đương nhiên, nàng không thể quên được đêm đó của hai người, ở chỗ này, bọn họ đã từng vui vẻ cùng nhau, nàng cũng từng vì cãi nhau với hắn mà trốn vào trong sơn động này, vừa sợ vừa đói, cũng may là hắn tìm thấy nàng.

Nàng nhớ rõ, lúc đó nàng rất cảm động.

Nhưng mà, nàng không biết, hắn làm những việc này… đều là có ý đồ riêng.

Hắn đối tốt với nàng, luôn luôn có chứa một mục đích nào đó của hắn.

“Nàng có phản ứng với sơn động này.”

Ngữ điệu hắn trở nên mãnh liệt.

Hữu Nhàn hạ mi.

“Vậy, bây giờ có muốn ôn lại chuyện cũ không?”

Hắn lo lắng tới gần nàng.

“Không!”

Nàng gần như là phản kháng theo bản năng, đột nhiên đẩy mạnh hắn ra.

“Chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi, sao ngươi vẫn không hiểu vậy?Ngươi nên đi tìm người khác, chứ không phải ta!”

Hữu Nhàn lui vào trong góc tối của sơn động, lưng tựa vào đá lạnh cứng rắn, bất lực che lồng ngực.

Đây là lần phản ứng mãnh liệt nhất của nàng kể từ sau khi nàng sinh non tỉnh lại.

Trước đây, ngay cả nói chuyện nàng cũng không có.

Thuộc Phong đột nhiên nhíu mày rậm.

“Vì sao mới chỉ cách một ngày, nàng đã lại sợ ta như vậy?Lẽ nào ta là loại thú dữ, bộ mặt rất đáng ghét sao?”

Thuộc Phong vọt tới trước mặt nàng, xiết chặt bả vai gầy yếu của nàng.

“Ta không thể sinh con, ngươi còn muốn ta làm gì hả?”

Hữu Nhàn rơi nước mắt, cắn chặt môi, mặc cho căn nát bờ môi như cánh hoa chảy tơ máu.

“Ai nói nàng không thể sinh? Không phải nàngđã mang thai rồisao?”

Thuộc Phong trừng khuôn mặt yếu đuối của nàng.

“…Không… đó là vì ta may mắn, nhưng đã không còn nữa rồi, cũng sẽ không thể có nữa…”

Hữu Nhàn tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống như trút.

“Nàng sẽ lại có!Ta và nàng sẽ lại có, chỉ cần chúng ta cố gắng, chỉ cần chúng ta cố gắng là được!”

Thuộc Phong khẳng định với nàng, Hữu Nhàn ngẩng hai mắt đẫm lệ lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Khuôn mặt nàng tỏ vẻ đau buồn khiến hắn cũng đau lòng, hắn đột nhiên ôm lấy eo nàng, điên cuồng hôn, bàn tay to mạnh mẽ xé rách y phục trên người nàng.