Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 81: Được cứu




“Ba” lư hương giá trị liên thành bị xô ngã dưới đất.

“Phế vật, một đám phế vật!” Lý tướng nhìn kẻ đang quỳ dưới chân hắn, nhịn xúc động muốn đạp kẻ đó một cái.

Hôm qua Lý tướng nhận được tin chẳng những Hoàng thượng sẽ đồng ý với điều kiện của hắn mà còn cho quân rút lui khỏi phủ thừa tướng.

Nếu lựa chọn mưu phản thì không còn đường quay lại nữa, Lý tướng biết rõ đạo lý này, nhưng hắn không nghĩ hắn sẽ thất bại, lại còn thất bại thảm hại như vậy. Cũng may trời không tuyệt đường người, thủ hạ của hắn bắt được Tích phi, nữ nhân mà hắn luôn muốn đưa vào chỗ chết. Càng không ngờ Hoàng đế thủ đoạn độc ác lại là một kẻ si tình, yêu mỹ nhân hơn giang sơn, vì Tích phi cái gì cũng không cần.

Lý tướng không hồi âm cho Hoàng thượng vì muốn làm bộ làm tịch, kéo dài thời gian thì càng kiếm thêm được nhiều quyền lợi. Nghĩ đến đây Lý tướng chỉ hận không thể một tát đánh chết đám phế vật đó, trời còn chưa sáng, hắn đã nhận được tin tức Tích phi chạy trốn. Ngay cả một nữ nhân cũng không bắt nổi! Một đám ngu xuẩn!

Bây giờ làm sao đây? Tìm, có quật ba tấc đất lên cũng phải tìm! Lý tưởng thở dồn dập, ngay cả nắm bút lông cũng không vững. Hồi âm cho Hoàng thượng cũng đơn giản thôi, đồng ý giảng hòa, Hoàng thượng rời khỏi kinh đô, đem binh phù giao cho hắn. Đợi tìm được Tích phi, binh phù cũng tới tay rồi, hắn giở quẻ cũng không muộn.

Nhìn kẻ đang quỳ dưới đất, Lý tướng phân phó “Tiếp tục tìm kiếm, không được để người của Hoàng thượng tìm thấy nàng ta.”

--- -----Ta là đường phân cách Lý tướng lập tức đi tong---- -------

Bởi vì Quý U đã biết được vị trí của dược đường và tiệm may nên không tốn quá nhiều khí lực.

Quý U chọn bố y thoải mái nhất, thứ nàng chọn là hàng năm ngoái tồn lại nên hơi cũ. Thấy chưởng quỹ đang cầm một chén tương hồ định dán thông cáo trước cửa, Quý U xin hắn bán cho nàng một ít, vẻ mặt chưởng quỹ đen lại, đưa cho nàng một chén, coi như là bán y phục rồi tặng cho nàng luôn vậy. Quý U cố ý đưa bạc thêm cho hắn, hắn cũng không thoái thác nữa, chung quy cũng do Quý U lấy thêm một cái đấu lạp tết bằng cỏ nữa.

Hiệu may cũng có phòng thử, Quý U vào trong thay đổi y phục, soi gương cắt ít tóc, dính tương hồ lên, dán lên mặt, sau đó đem mái tóc búi hết lên. Nhìn nông phu trong gương, Quý U có chút hài lòng, khá là giống nha.

Quý U lấy đấu lạp che mặt, dưới ánh mắt kinh ngạc của chưởng quỹ, nàng đưa cho hắn một ít dược liệu trân quý cho vị chưởng quỹ tốt bụng này rồi mới rời đi.

Nay Quý U đã thay đổi bộ dáng hoàn toàn, một thân y phục vải thô màu đất, đầu đội đấu lạp, chân đi giày cỏ. Nhìn người tới lui trên đường, Quý U không tự giác đưa tay lên sờ mặt.

Đột nhiên có một hán tử đẩy xe đồ ăn đi ngang qua, trong lòng Quý U căng thẳng nhưng vẫn không cúi đầu né tránh, mà tự nhiên đi sát bên cạnh tên thích khách hôm qua từng trông coi nàng.

Tên thích khách đẩy xe hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, không buông tha cho bất cứ người khả nghi nào. Đánh giá nông phu đội đấu lạp một phen từ trên xuống dưới nhưng không có chút nghi ngờ nào liền đảo mắt nhìn hướng khác. Mẹ nó, Tích phi chạy đi nơi nào rồi?

Quý U nhẹ nhàng thở ra, lại gặp một tiểu thương ven đường, Quý U cảm thấy khẩn trương đôi chút. Thở sâu, giả bộ tự nhiên tiếp tục đi về phía trước. Không ít thích khách từng thấy nàng, nàng lại không biết bọn họ. Hẳn là tất cả bọn họ đều đang đi tìm nàng. Vạn nhất có kẻ nào đó nhận ra nàng. Quý U đau đầu nhíu mày, nàng không biến mất giữa ban ngày ban mặt được.

“Đại ca, đã hỏi qua tất cả các hiệu cầm đồ, chưa thấy nữ nhân mang thai nào đến. Tích phi có bán đồ cho người qua đường không?”

Nghe vậy tên đầu lĩnh liền cau mày, tuy không dễ bán cho người qua đường, nhưng nàng ta vẫn phải nghĩ cách kiếm bạc. Đột nhiên hắn vỗ đầu, bọn họ ra cửa còn phải cải trang một phen, huống chi là Tích phi.

Thích khách hỏi tất cả các hiệu may đồ một vòng nhưng vẫn không có tin tức, Quý U thật sự nên cảm tạ chưởng quỹ hiệu may, vì những món dược liệu nên chưởng quỹ có ấn tượng sâu đậm với Quý U. Thấy có người hỏi thăm tin tức của nàng, chưởng quỹ liền giấu diếm theo bản năng, nếu nàng đã muốn nữ phẫn nam trang, thì chắc chắn là có ẩn tình gì đó. Chưởng quỹ không tin lời nói của thích khách, nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại có thể là phu nhân của ngươi, ngươi xấu như quỷ vậy!

Tên đầu lĩnh truyền tin cho các huynh đệ của hắn, bất luận là nam hay nữ chỉ cần mặc quần áo rộng rãi thì đều phải kiểm tra.

Quý U hỏi đường rời đi, nhưng nàng rất mệt mỏi, thời tiết lại nóng bức, chỉ trong chốc lát mồ hôi đã lấm tấm trên trán rồi. Quý U không dám lấy hài tử ra bảo hiểm, chỉ có dừng chân nghỉ ngơi. Nàng nhìn bốn phía, đã hơi xa đường phố phồn hoa rồi, nơi này trống trải hơn rất nhiều, cũng không có cửa tiệm gì, chỉ có mấy sạp hàng cùng với một quán trà nhỏ.

Quý U ngồi xuống một góc khuất, gọi một ấm trà rồi ngồi nghỉ mệt, phần lớn người ngồi uống trà ở đây đều là rời đi hoặc tìm đến trấn này, phong trần mệt mỏi, âm thanh ồn ào, Quý U rất buồn ngủ, đi đường xa như vậy, hơn nữa trong lòng nàng khẩn trương, cho dù đã uống thuốc dưỡng thai nhưng vẫn không ngăn được sự mệt mỏi đang cuồn cuộn kéo đến. Có đấu lạp trên đầu, Quý U tạm thời buông lỏng nhắm hai mắt lại…

Cúi đầu nên Quý U vẫn chưa nhận thấy có người đang chú ý nàng từ xa, thích khách lại theo dõi nàng.

Vừa nhìn thì quả thật là sẽ không chú ý đến một tên nông phu mặc y phục vải thô, nhưng khi nàng ngồi yên lặng một chỗ sẽ khác với những người khác. Chỉ nhấp một chút trà, lấy thân phận của một nông phu mà nói thì làm vậy là quá mức trang nhã. Nông phu thì sao có thể có đôi tay thanh tú trắng noãn như vậy, khí tức ôn nhuận, sạch sẽ… Lại quan sát nữa thì quần áo, giày đều khá sạch sẽ, không giống người làm việc nhà nông, lúc nàng ngồi xuống, bụng rõ như vậy…

Thích khách ra dấu với tên đầu lĩnh đang ngồi ở lán trà đối diện, hắn kết luận đấy chính là Tích phi rồi.

Tên đầu lĩnh đang lạnh mặt suy nghĩ về tin tức chủ tử truyền đến, vô luận thế nào cũng không thể để Tích phi trở lại hành cung. Đương nhiên là hắn biết điều đó nên mới canh chừng ở đây, nếu muốn trở về hành cung thì nhất định phải đi qua con đường này.

Suy nghĩ bị cắt đứt, tên đầu lĩnh thích khách nhìn sang tên bên cạnh đang kéo áo hắn “Đại ca, hình như Tích phi đang ở bên kia.”

Hắn ngẩng đầu lên thật mạnh, nhìn dấu hiệu của thích khách ở lán trà đối diện, đứng dậy chuẩn bị đi qua. Hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ được, làm Tích phi bị thương thì hắn không biết phải báo cáo thế nào đâu.

Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập…

Quý U mở mắt, thiếu chút nữa là nàng đã ngủ mất rồi.

Vừa ngẩng đầu đã thấy từ lán đối diện có người đang muốn tới chỗ nàng – đầu lĩnh của đám thích khách! Trước mắt Quý U bỗng tối đen… Cực lực ổn định tinh thần lại, nàng sơ suất quá để bị phát hiện rồi…

Quý U không do dự nữa, đứng dậy chạy về hướng ngược lại, vừa chạy vừa kêu “Cứu mạng! Giết người!”

Đám thích khách bị hoảng sợ, không ngờ Tích phi lại phản ứng lớn như vậy. Người qua đường sôi nổi nhìn sang làm tên đầu lĩnh tức giận “Bắt lấy nàng!”

Trận thế lớn như vậy làm mấy người qua đường bất bình, ngăn cản thích khách đuổi theo “Giữa ban ngày ban mặt, còn có vương pháp hay không?” Lời còn chưa nói hết, đã bị thích khách đạp một cước ngã lăn ra đất. Tên đầu lĩnh ngăn cản hắn tiếp tục ra tay, “Mau đuổi theo!”

Quý U vừa chạy vừa kêu để kéo sự chú ý của người đi đường, ngóng trông người có thể gặp chuyện bất bình liền đứng ra cứu giúp.

Thích Bạch mang theo một trăm thiết kỵ quân ra khỏi hành cung, ra roi thúc ngựa đến trấn nọ.

Trên đường hắn nghĩ sẽ điều tra hết những địa điểm khả nghi, suy nghĩ không biết U U có bị thương không, có sợ hãi không, dù thế nào hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp nàng dưới tình huống này.

Lúc chạy trốn đấu lạp của Quý U bị rơi ra sau, búi tóc đã sớm hỗn độn, khản giọng hô cứu mạng. Từ xa Thích Bạch đã nghe được giọng nàng, trong lòng chấn động, tay nắm dây cương run nhẹ, đây là thanh âm của U U.

Thích Bạch chỉ hận không thể bay đến bên người nàng trong nháy mắt, nữ nhân của hắn đang ở phía trước rồi.

Trong nháy mắt Thích Bạch giơ cung tên lên bắn thẳng vào người tên thích khách đang đuổi theo Quý U. Quý U nghe tiếng vó ngựa, ngẩng đầu lên nhìn Thích Bạch uy phong ngồi trên ngựa, nở nụ cười.

Thích Bạch phi thân xuống ngựa ôm lấy Quý U đầu đầy mồ hôi, Quý U đã dùng hết khí lực toàn thân rồi, một khắc nhào vào ngực Thích Bạch kia nàng cũng hôn mê bất tỉnh. Thích Bạch nhìn nàng, hốc mắt ướt át, may mắn là đã tìm được nàng, thật tốt.

Đám thích khách vẫn chưa tụ tập hết về đây nên trong nháy mắt đã rơi vào thế hạ phong. Mỗi thiết kỵ binh đều có chiêu thức sắc bén, thích khách không địch lại nổi, nhanh chóng ngã xuống dưới đao của họ.

Tên đầu lĩnh không thể tin nổi Tích phi thế nhưng thật sự thoát được rồi, quả thực là sự sỉ nhục, dưới sự công kích của thiết kỵ quân hắn chỉ có thể chết một cách không cam lòng.

Trận đánh vẫn đang tiếp tục, đám thích khách không thể nào chống lại nổi thiết kỵ quân được.

Thích Bạch ôn nhu ôm lấy Quý U, nhìn tương hồ dính loạn trên mặt nàng, đáy mắt hắn giống như rẽ mây nhìn trời, sương mù tan hết. Trái tim tìm về chỗ cũ…

Bất quá chỉ mới có một ngày chia lìa, mà lại dài như vĩnh viễn. Chỉ một cái ôm thông thường, lại giống như kéo hắn từ địa ngục trở về dương gian.

Trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, Thích Bạch ôm Quý U yên lặng ngủ, tương hồ trên mặt nàng đã được Thích Bạch rửa sạch. Quý U mệt muốn chết rồi, tháo gỡ mọi lo lắng, chỉ cần ở trong vòng tay của Thích Bạch thì trời có sụp xuống cũng đừng hòng làm nàng thức dậy.

Trong xe ngựa tràn ngập một loại khí tức ngọt như mật, Thích Bạch nhìn hai má hồng hồng của Quý U không chớp mắt. Đây là nữ nhân của hắn, có bao nhiêu dũng cảm mới dám chạy trốn khỏi đám thích khách? Có bao nhiêu kiên cường mới có thể không buông tay dưới sự truy đuổi của đám thích khách? Có bao nhiêu yêu thương hắn mới có thể cấp bách muốn trở về bên cạnh hắn?

Là hắn, hắn hại nàng bị cả nữ nhân trong hậu cung tính kế, hại nàng bị thích khách bắt giữ, hại nàng đang mang thai mà phải chạy trốn trên đường…

Thích Bạch dùng môi nhẹ nhàng miêu tả cánh môi đầy đặn của nàng, bảo bối, an tâm ngủ đi, ta sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào làm hại nàng. Mà nàng, nàng nhất định không được buông tha cho ta!