Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 90-2: Hồi cung, phong hậu (2)




Ngày đầu tiên thiết triều sau khi hồi cung, Hoàng thượng liền tuyên đọc thánh chỉ.

Văn võ bá quan đều khó nén kinh ngạc.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Lý tướng coi rẻ kỷ cương triều đình, nhận hối lộ trái pháp luật, tự ý tiêu thụ muối, ám sát đế vương, mưu triều soán vị, uổng công làm thần tử, tội không thể tha, tru di cửu tộc, khâm thử!”

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu Lý thị, tâm địa độc ác, giết hại hoàng tự,khi quân phạm thượng, bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ hậu vị, thu hồi phượng ấn, niệm tình Hoàng hậu đã theo Hoàng thượng từ lâu nên tha cho một mạng, biếm làm thứ dân, nhập lãnh cung, khâm thử.”

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tích phi Quý thị dịu dàng hiền đức, huệ chất lan tâm, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không kiêu ngạo nóng nảy, tuân thủ lễ nghi, có công sinh hạ một đôi Long Phượng, là điển hình của nữ tử, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ, sắc phong làm Hoàng hậu, khâm thử.”

Ba thánh chỉ có nội dung hoàn toàn khác nhau đã làm chấn động cả triều đình, trong dự liệu nhưng cũng ngoài dự liệu của mọi người. Tích phi nương nương được tấn chức là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ bằng Long Phượng thai đã đủ chặn miệng văn võ bá quan rồi, nhưng bọn họ đoán nàng sẽ chỉ được phong làm quý phi hoặc cao nhất là Hoàng quý phi mà thôi. Chắc chắn là bọn họ không nắm được vị trí của Tích phi trong lòng Hoàng thượng rồi.

Cứ như vậy, không cần nhiều lời về địa vị của đôi Long Phượng nữa, từ hoàng trưởng nữ, hoàng trưởng tử trở thành đích hoàng trưởng nữ, đích hoàng trưởng tử, chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.

Mà kết cục của Lý tướng không thể không làm người khác thổn thức. Thật sự là gan lớn bằng trời rồi, nhiều tội danh như vậy thì có tru di cửu tộc cũng chẳng oan. Dã tâm của thừa tướng quá lớn nên tự tìm đường chết mà thôi, đế vương chưa bao giờ bị hắn nắm trong lòng bàn tay cả.

Đáng tiếc cho Lý Hoàng hậu, một nữ nhân mà có thể độc ác như vậy. Còn về vị thứ nữ được thừa tướng sủng ái thì… dù Hoàng thượng chưa trừng trị thì nàng ta cũng chẳng sống nổi trong hậu cung này.

Bách quan đều nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang Quý Lĩnh, thấy hắn vẫn đang cúi đầu thì ghen tỵ trong lòng, người này sinh được nữ nhi quá tốt rồi. Sinh nữ nhi như vậy còn hơn sinh được vô số nhi tử.

Trong Thừa Càn cung, Lý Hoàng hậu nghênh đón thánh chỉ phế hậu, không đau không bi lụy mà là vô cùng bình tĩnh.

Nàng khoác một thân phượng bào, trang dung tinh xảo, môi hồng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về Dưỡng Tâm điện. Bầu trời xanh thẳm như ngọc bích, tất cả suy nghĩ đều tan thành mây khói chỉ còn lại một tia giải thoát.

Tâm địa tàn độc, giết hại hoàng tự, đây là sự thật, nàng hại đứa nhỏ trong bụng Trang phi, hại các phi tần nhị phẩm trở lên không thể hoài thai, nàng làm cho Trang phi và Hiền phi giờ phút này thần chí không rõ ràng.

Khi quân phạm thượng, đây là sự thật, nàng không báo chuyện phụ thân mưu phản, nàng giấu giếm tin tức Mộng lương đệ khó sinh mà chết, giấu giếm chuyện hoàng trưởng nữ của Mộng lương đệ đã sớm chết đi.

Thấy tiểu thái giám mang phượng ấn đi, xem ra chuyện hủy bỏ hậu vị là thật rồi.

Hoàng hậu có chút choáng váng, lung lay muốn ngã. Nàng không phải nữ nhân mà Hoàng thượng yêu thương, cho nên Hoàng thượng sẽ không quan tâm đến nỗi khổ của nàng, cho nên Hoàng thượng mới có thể đối xử quyết tuyệt với nàng.

So với thảm trạng của nàng, Tích phi sinh cho hắn một đôi Long Phượng trình tường, thật là một nữ nhân tốt số.

Hối hận không? Có chứ. Nếu đem tin tức phụ thân mưu phản nói cho Hoàng thượng thì sao nàng lại bị phế truất hậu vị được.

Cũng có chút không hối hận, bởi vì nàng không yêu Hoàng thượng, nàng không chịu buông tha cho phủ thừa tướng, không buông bỏ được tình thân, cần gì phải mong chờ Hoàng thượng thương xót nàng?

Lý Hoàng hậu nhắm chặt mắt, ánh mắt khô khốc, chẳng có giọt nước mắt nào, chỉ nguyện kiếp sau làm bình dân bách tính, không muốn làm nữ nhi của quan lại, không muốn nhập cung, không cần phải khổ sở lựa chọn giữa tình thân hay Hoàng thượng.

Kiêu ngạo của nàng không cho phép bất kỳ ai dẫm lên, phế hậu? Lãnh cung? Đó không phải là nơi nàng nên tới. Nàng nhìn bốn phía, đây là Thừa Càn cung, là chỗ ở của Hoàng hậu, xa hoa, trang nghiêm, sao nàng có thể nhường cho người khác được?

Nàng không sợ chết, phi tần tự sát sẽ liên lụy đến gia tộc, nhưng nàng còn gia tộc đâu.

Lý Hoàng hậu kiên quyết đâm đầu vào cột, âm thanh quyết tuyệt truyền đến, nàng ngã xuống giữa vũng máu tươi.

Lý ma ma nghe âm thanh liền cuống quýt mở cửa, nhìn thấy Hoàng hậu bên vũng máu thét lên một tiếng chói tai “Chủ tử!”

Thừa Càn cung ngập trong một mảnh bi thảm.

--- ------ -------Mây---- --------

Có nhà sung sướng có nhà sầu.

Trong Vĩnh Thọ cung lại là không khí an dật thoải mái.

Quý U đang trêu đùa hai bảo bối, hai bảo bối lớn rất nhanh, làn da trắng nõn, đầu tròn vo. Tóc đen dày không thưa thớt như trước nữa. Mắt đen to tròn, ánh mắt có thần, luôn nhìn chằm chằm nàng, mỗi lần ngắm nhìn trong lòng nàng đều cảm thấy ngọt ngào ghê gớm. Quý U thấy bản thân nàng thật may mắn, nhi tử giống Thích Bạch, nữ nhi lại giống nàng. Nếu mà nữ nhi giống phụ thân, nhi tử giống mẫu thân, nhất định sẽ làm Quý U buồn bực.

May mắn là hai bảo bối cũng không thích khóc, không biết có phải do lúc trước được Quý U và Thích Bạch “chiếu cố” nên hai bảo bối mới khóc không ngừng hay không, giờ đỡ nhiều lắm rồi.

Lúc đón thánh chỉ, Quý U có chút kinh ngạc, thẳng đến lúc cung nhân hô lên “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Quý U mới hồi thần, chung quy cũng tại Thích Bạch chẳng nói trước với nàng.

Trong lòng Quý U có chút cảm động, Thích Bạch luôn ít nói như vậy, chỉ yên lặng thực hiện cho nàng.

Thích Bạch nghe tin Lý thị tự sát thì cau mày, hắn vẫn quyết định mai táng nàng ta trong Hoàng lăng nhưng cách xa lăng mộ của hắn, hai người lúc sống không chung chăn thì lúc chết cũng nên khác huyệt, đó đã là kết cục tốt nhất rồi.

Lúc tiến vào nội thất, thấy Quý U đang chơi đùa cùng hai bảo bối, lúc thì hôn Mễ Mễ lúc lại cắn Đoàn Đoàn, cười vui thích, chơi tới quên trời quên đất.

Thích Bạch bước lên hai bước, đánh nhẹ lên mông nhỏ của hai bảo bối, hai bảo bối thì chẳng khóc, còn Quý U lại mở to mắt tỏ vẻ không phục.

Thích Bạch đi ra ngoài gọi Hứa ma ma vào bế hai bảo bối đi chỗ khác, thấy Quý U muốn ngăn trở hắn liền ôm nàng lên giường.

“Người này sao lại kỳ lạ như vậy?” Lời Quý U còn chưa nói xong đã phải nuốt hết vào bụng, trong nội thất chỉ còn lại khí tức kiều diễm, xuyên thấu qua màn che, cơ hồ có thể thấy được sự kịch liệt trên giường.

“Nàng thích cắn đúng không?” Thích Bạch giả vờ đau đớn, thấy Quý U nhẹ nhàng hôn vào nơi nàng vừa cắn thì cười đắc ý, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.

Tay Thích Bạch vẫn đang tự do trên thân thể trắng nõn của Quý U, ngày càng yêu thích sự nở nang của nàng đến mức chẳng nỡ rời tay. Quý U thở hổn hển, cảm nhận động tác của Thích Bạch, “Hiện giờ ta không còn trẻ nữa, ta là mẫu thân của hai bảo bối rồi đó, chàng cho ta nghỉ một lát đi.”

Thích Bạch cười đến cong cong đôi mắt, làm Quý U ngẩn người “Chàng thay đổi rồi…”

Thích Bạch không hiểu, nhướng mày “Thay đổi theo chiều hướng mạnh mẽ hơn hay là yếu đi?” Nói xong hắn lại định tiếp tục chứng minh sức mạnh của bản thân, đã lâu rồi hai người chưa ân ái, hẳn là tiểu nhân nhi của hắn cũng chưa được thỏa mãn.

Quý U tự giác bỏ qua sự lưu manh của Thích Bạch, hai tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của hắn “Không phải nói cái kia, chàng thích cười hơn trước.” Trước đây thỉnh thoảng Thích Bạch cũng sẽ cười, nhưng gần đây hắn cười thường xuyên hơn, ấm áp hơn, chẳng lẽ đây là ánh sáng của việc làm phụ thân sao?

Thích Bạch sờ sờ khóe miệng, đúng vậy thật, sao hắn lại không phát hiện nhỉ?

“Còn gì nữa không?” Vừa dứt lời Thích Bạch đã kéo Quý U vào trước ngực hắn, tiếp tục thế tiến công, liền nghe Quý U hét lên “Trở nên đáng ghét hơn nữa!”

Thích Bạch khẽ cười, hắn an tâm rồi, an tâm rằng nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Ba ngày sau là đại điển phong hậu, lúc Quý U đang ngủ đã bị gọi dậy, Thích Bạch đến điện Thái Hòa đợi nàng rồi.

“Chủ tử, giờ lành sắp đến rồi.”

Quý U hoảng hốt nhìn bản thân trong gương.

Phượng bào phiền phức, thuê phượng hoàng, chỉ vàng chỉ bạc, mũ phượng hoa lệ, trang điểm đậm, hiển lộ hết sự uy nghi.

“Chủ tử, ngài đẹp quá.” Trên mặt Niệm Hạ không hề che giấu sự tán thưởng cùng kinh diễm.

Quý U có chút ngượng ngùng, nàng nhìn lạ lẫm như vậy mà xuất hiện trước mặt Thích Bạch thì có chút không được tự nhiên.

Trước cửa điện Thái Hòa, Thích Bạch kiên nhẫn đứng đợi Quý U tiến đến, các văn võ bá quan đứng ở hai bên bậc thang cũng nhón chân trông ngóng.

Cùng với âm thanh “Hoàng hậu nương nương đến” mọi người đều nhìn về phía nữ nhân khoác phượng bào kia.

Mĩ mạo nghiêng nước nghiêng thành, khí chất thanh lệ thoát tục, khí thế không giận mà uy, đôi mắt trong trẻo câu hồn nhiếp phách, đôi môi kiều diễm đỏ mọng, khóe miệng khẽ nhếch, đây là một nữ nhân đủ sức làm rung động lòng người.

Thích Bạch không chớp mắt nhìn U U đi về phía hắn, chung quanh hết sức yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.

Thích Bạch đi xuống bậc thang, nâng Quý U đứng lên, chạm vào da thịt non mềm của nàng, thấy đôi mắt nàng chuyên chú nhìn hắn, tim Thích Bạch lại đập thật nhanh.

Vì giờ khắc này mà hắn như đã chờ đợi ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, bọn họ sẽ dắt tay nhau đi hết cuộc đời này, nàng chính là thê tử của hắn.

Dưới sự chú mục của mọi người, Quý U và Thích Bạch cùng bước lên bậc thang cao nhất. Đứng bên cạnh hắn, được hắn nắm chặt tay, Quý U buông lỏng cảm giác khẩn trương. Nàng cùng hắn đan chặt mười đầu ngón tay vào nhau.

Thích Bạch nói nhỏ bên tai Quý U “Nàng thật đẹp.” Quý U cười ngọt ngào “Đẹp đến mức giờ ta chỉ muốn ôm nàng về Dưỡng Tâm điện, muốn làm gì thì làm.” Quý U bóp nhẹ tay hắn để tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn nói lời thật lòng “Chúng ta mãi mãi ở cùng một chỗ.” Thích Bạch nghe vậy lại cười ấm áp, làm văn võ bá quan không dám tin vào mắt mình.

“Giờ lành đã đến, đại điển phong hậu bắt đầu!”

Các văn võ bá quan đều quỳ xuống, hô vang.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Đây là một loại nghi thức vô cùng phiền phức nhưng Thích Bạch và Quý U lại hết sức kiên nhẫn thực hiện.

Chỉ vì được ở chung với người bên cạnh, mỗi khắc đều là sự hưởng thụ, nguyện cùng chàng đồng tâm, không bao giờ xa cách.

Hôm nay là ngày mà hai người chân chính trở thành phu thê, kết tóc là phu thê, ân ái không chút nghi ngờ.

Văn võ bá quan chứng kiến đôi Đế - Hậu để lại nhiều vết mực nhất trên sử sách, trai tài gái sắc, cả đời ân ái, đến chết cũng không thay đổi.