Phi Thường Quan Hệ

Chương 36




Lão thái thái nghe thấy tiếng động trong phòng khách vội vàng từ bếp đi ra, chỉ thấy con trai khuôn mặt bình tĩnh ngồi trên sô pha, cháu trai ngoan đang đứng như trời trồng bên cạnh ghế không nói lời nào, trên mặt đất còn có điện thoại bị quăng vỡ thành hai mảnh.

“Ơ kìa, làm gì mà tức giận thế, Yếm Yếm bao nhiêu tuổi rồi còn bị con giáo huấn thế này.” Lão thái thái như trấn an vỗ vỗ lưng Giản Tân, “Nói bà nội nghe làm sao thế, bà nội bênh vực cho con.”

Giản Dật Thu nhìn về phía Giản Tân, đôi môi Giản Tân khép chặt, sau một lúc lâu chỉ có thể lắc đầu.

Không cách nào nói, không thể nào nói. Giản Dật Thu chỉ hỏi cậu có phải không thay đổi được không, nếu như bà nội tuổi đã cao biết chuyện, có lẽ sẽ bất tỉnh mất, cảm thấy cháu trai không thể nào bênh vực được nữa.

Nhưng cậu thế này là có bệnh sao? Cậu cần phải sửa sai sao? Có lẽ trong mắt bậc cha mẹ đây chính là bệnh, chính là có vấn đề. Giản Tân không biết trả lời thế nào, cậu trống rỗng nhìn ra ban công qua khung cửa sổ thủy tinh, chỉ muốn biết Uông Hạo Diên đã trả xe chưa, đã về khách sạn chưa, đã sắp xếp hành lý chưa.

Cậu ngồi xổm xuống nhặt di động lên, nắm chặt tay lại, sau đó dưới cái nhìn lom lom của Giản Dật Thu và lão thái thái mà quay về phòng.

Lão thái thái thở dài, xoay người đi bày bàn ăn. Tỏi được bóc xong bị bỏ quên trên bàn trà, Giản Dật Thu buông lỏng, dựa vào sô pha day day thái dương.

Giản Tân mân mê di dộng một lúc, xác nhận không thể cứu vãn, lại lôi cái di động cũ rích mấy năm trước ra loay hoay. Lão thái thái ở ngoài cửa gọi cậu: “Yếm Yếm, mở cửa.”

Một chén thịt chưng và một chén cháo được bưng đến, lão thái thái nói: “Con ở trong phòng ăn, đừng để ý ba con.”

Giản Tân cúi đầu, hơi nóng trong chén bốc lên hun nóng vành mắt cậu, chờ lão thái thái đi ra cửa, cậu trầm giọng gọi một tiếng bà nội, sau đó càng thấp giọng nói “Con xin lỗi.”

Giản Dật Thu không có tâm trạng ăn cơm, gẩy gẩy cơm không ăn, lão thái thái bị bọn họ làm mất hứng, qua loa ăn xong liền rời nhà đi tản bộ, ý muốn cho hai cha con cơ hội trò chuyện với nhau.

Điện thoại bỗng bị cắt, Tân Hủy có phần lo lắng, gọi lại bao nhiêu lần cũng không được, đang lúc sốt ruột, điện thoại vang lên, dì Nhâm nói cuối cùng cũng gọi lại rồi.

Giản Tân ở bên kia cẩn thận hỏi: “Mẹ, hai ngày nay mẹ có khỏe không?”

“Mẹ, rất tốt. Ba con, sao, thế?”

Giản Tân hít một hơi, giả vờ thoải mái trả lời: “Không có việc gì, ban nãy con đang nấu cơm nên nhờ ba nghe hộ, tưởng là dì Nhâm báo tình hình.”

Tân Hủy nghĩ tới: “Mẹ xem, TV, có, Tiểu Uông. Là, nó sao?”

“Là anh ấy.” Giản Tân không nói dối nữa, sợ hãi trong lòng cậu không thể nào phát tiết được, nói chuyện cũng lung tung: “Tụi con biết nhau nhiều năm rồi, anh ấy rất thích đóng phim, kỳ thực làm gì cũng đều thích, người cũng thế.”

Tân Hủy lại hỏi cậu mấy ngày nay về đó thế nào, Giản Tân ngơ ngạc nhìn tường nhà nói: “Rất vui, sum họp với nhà bác cả và bác hai, đi lòng vòng vài nơi, bà nội làm thịt chưng cho con, con vào giúp bà, hai tay toàn mùi ngũ vị hương.”

Tân Hủy lẳng lặng nghe, không lên tiếng.

Giản Tân nói xong, buông mí mắt: “Mẹ, mẹ nhất định phải nhớ rõ Uông Hạo Diên là người tốt, đối xử với con như người nhà, cầu xin mẹ.”

Đem bát không để sang một bên, nhìn thấy Giản Dật Thu ngồi ở bàn uống rượu, cậu yên lặng dọn bàn ăn, sau đó cầm lấy ly rượu nhỏ trước mắt Giản Dật Thu ngồi xuống.

“Ba, ba cảm thấy thế nào?”

Giản Dật Thu buồn bực uống một ly: “Tao cảm thấy, ghê tởm.”

Từ này thật không hề xa lạ, chín năm trước Tân Hủy cũng nói cậu ghê tởm. Giản Tân rót cho mình một ly, trong lòng không tức giận cũng không oan ức.

“Con và anh ấy ngồi chung một bàn, anh ấy đặc biệt nói nhiều, con đi học muộn sẽ nói con làm mất điểm thi đua của lớp, con đi học sớm sẽ nói bánh rán nhất định chưa chín rồi, mỗi lần cắt tóc sẽ nói xem có đẹp hay không, phát bài thi ra còn phải giải thích đề bài cho con, cũng không quan tâm con có đồng ý hay không.”

“Lúc con bối rối, người khác cười con, anh ấy không có cười. Lúc thầy giáo phạt con, anh ấy hy sinh giờ nghỉ trưa dạy lại cho con. Tụi con đều thích đá bóng, anh ấy tặng con một trái bóng, lúc đá bóng lại luôn cướp bóng của con.”

“Mỗi ngày đều đưa con về nhà, mỗi ngày đều chép bài của con, mỗi ngày đều nói chữ nghĩa của Giản Tân chúng ta thật xấu. Có lần thi bị điểm kém, ba không có nhà, mẹ con giáo huấn một lúc lâu, anh ấy đêm khuya chạy đến dưới nhà an ủi con, lúc con xuống lầu tựa như phi xuống vậy.”

“Ba mẹ lúc đó luôn cãi nhau, anh ấy nói nếu như không vui hoặc không ngủ được thì hãy gọi điện, anh ấy sẽ đọc sách chính trị thôi miên con ngủ. Còn nói, hai người có con trai đáng yêu như thế lại còn cãi nhau.”

“Trước kia con luôn nghĩ, có phải con là một người thật tốt hay không? Nếu không anh ấy vì cái gì lại đối xử tốt với con như vậy?”

“Về sau rời đi, chín năm này con cảm thấy con đã sai rồi, con không phải là người tốt, bởi vì không còn ai đối xử tốt với con như anh ấy nữa.”

Giản Tân càng nói lòng càng chua xót, lại rót một ly rượu: “Con luôn trân quý từng giây phút một, trừ lúc chúng ta một nhà ba người, con luôn ở cũng anh ấy. Anh ấy đi đóng phim luôn gửi về cho mẹ con thuốc bổ, chiếu cố chuyện trong nhà, nửa đêm từ nơi khác trở về chỉ vì tâm tình con không vui, sắp xếp phòng bệnh lại tìm dì giúp việc, có thể gánh vác phần nào đều gánh giúp con. Vậy mà phải đổi lấy một câu ghê tởm?”

“Một nhà ba người hết duyên nợ, con níu kéo anh ấy, không muốn buông tay đoạn tình cảm này, con có sai sao?”

Giản Dật Thu sắc mặt tái nhợt, không phân bua lại vừa áy náy, áy náy với những thiệt thòi của Giản Tân: “Nó đối tốt với con, tình cảm hai đứa sâu đậm rồi, có thể bình thản mà kết hôn không? Có thể chính đáng mà đưa tin không?”

Giản Tân bị chạm trúng điểm yếu, cậu vẫn luôn tránh né những vấn đề này, hai người đàn ông bình thường còn không thể không sợ hãi ánh mắt người đời, huống hồ Uông Hạo Diên là diễn viễn, là một ngôi sao.

“Ba sẽ không hiểu, tụi con ngay cả nhà đã chuẩn bị rồi, tụi con,” Giản Tân từ từ dừng lại, cũng không biết cuối cùng mình muốn nói gì, cậu bối rối, hơi men làm cho đại não hỗn độn, hô: “Kết hôn thì sao! Chẳng lẽ phải như ba mới được? Ba cũng không phải đã ly hôn với mẹ rồi sao? Trong mắt ba cái gọi là tình yêu bình thường, một đả kích như vậy đã không chống đỡ được, đừng chỉ bảo con phải làm gì nữa!”

Giản Dật Thu thế nhưng yên lặng khác thường, ông nhìn đứa con không kìm nén được, nói: “Thế nhưng con đang lừa dối mẹ con.”

Giản Tân một lần nữa nhụt chí, nằm nhoài bất động trên bàn, lần trước cậu gạt Tân Hủy, gạt bà đã cắt đứt với Uông Hạo Diên, bây giờ vẫn gạt Tân Hủy, gạt bà bọn họ là bạn tốt.

Nếu như Tân Hủy nhớ ra có sụp đổ hay không?

Hoặc là có lỗi với Uông Hạo Diên, hoặc là có lỗi với Tân Hủy, khoảng thời gian êm ả này đã mê muội cậu, cậu quên mất từ đầu đến cuối tuyệt không có một biện pháp an toàn nào.

Giản Dật Thu không nói nữa, cầm ly đi về phòng, không lâu sau lão thái thái trở về, nhìn thấy Giản Tân ghé vào bàn không biết đang ngủ hay thức.

“Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, đừng động đến nó.”

Giản Dật Thu nói xong lại đóng cửa lại, lão thái thái rót một ly nước đặt bên cạnh, sau đó lặng lẽ về phòng không trở ra nữa.

Thẳng đến mười giờ, Giản Tân mới từ trên bàn đứng dậy, trong nhà yên tĩnh như không có ai, cậu dụi mắt, uống hết ly nước lạnh ngắt. Uông Hạo Diên đi chưa nhỉ, cậu không nhịn được nghĩ tới.

Di động vẫn gọi điện, xem ra còn chưa đi, Giản Tân nhìn chằm chằm mặt bàn, bây giờ mới cảm thấy bất công cũng ủy khuất, cậu nhớ mỗi lần phiền muộn, Uông Hạo Diên đều sẽ nói: “Anh an ủi em nha”.

“Alô?” Uông Hạo Diên đang chờ máy bay, nãy giờ lên mạng xem có ai mắng anh không, cho đến khi Giản Tân gọi tới, “Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi?”

Giản Tân chậm rãi nói: “Nhanh sao, đã mấy tiếng rồi mà.”

“Sao mà uể oải thế?”

“Hơi mệt.” Giản Tân đẩy cái ly ra xa, một lần nữa nằm ra bàn, nhẹ giọng hỏi: “Anh sắp bay rồi hả?”

Uông Hạo Diên nhìn màn hình thông báo: “Ừ, mười phút nữa.”

Bên kia ngưng mười giây, mới nghe Giản Tân nói: “Vậy đi đi, bái bai.”

Uông Hạo Diên mặt không biểu tình lắng nghe thanh âm mệt mỏi bên kia, sau đó nhìn lịch trình bay, còn ba mươi phút nữa, anh gửi tin nhắn cho Kinh Tinh.

“Chuẩn bị tiền vi phạm hợp đồng, có chút chuyện không về được.”

Một tiếng sau, Giản Tân bị điện thoại rung lên làm tỉnh dậy, cậu nhìn màn hình hiện tên Uông Hạo Diên, nháy mắt mũi chua lên, mắt đỏ hoe.

“Nhà em là căn nào? Anh tìm không thấy.”

Giản Tân đẩy ghế chạy ra ngoài, cậu biết rõ Giản Dật Thu chưa nghỉ ngơi vẫn đang nghe ngóng động tĩnh của cậu, biết rõ mở cửa sẽ đánh thức bà nội, cậu lại không thèm suy nghĩ nữa, chỉ muốn chạy thật nhanh xuống.

Tựa như phi xuống vậy.

Đèn đường cũ rích, ánh điện yếu ớt, Uông Hạo Diên đứng cách vài mét, cách một bậc tam cấp. Giản Tân một mạch chạy tới, tới trước mặt Uông Hạo Diên mới dừng lại.

Uông Hạo Diên cười nói: “Quảng cáo đột nhiên bị hủy, anh không đi nữa.”

Giản Tân mở miệng, không nói được gì, chớp mắt, lăn xuống hai giọt nước mắt. Uông Hạo Diên tiến đến ôm lấy cậu, sau đó sóng vai cùng bước đi.

Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, liền mang cậu đi.

Bước chân Uông Hạo Diên kiên định, anh nghĩ, quản cậu làm gì, dù sao vẫn sẽ luôn có anh và em.