Phía Dưới Cây Tầm Gửi

Chương 23




Dương và Trúc cùng nhau đến quán ăn vệ đường. Điều này khiến Trúc ngại với Dương lắm bởi đã không mời Dương đúng ngày mà con bé khăng khăng nói thích ăn những món ăn vỉa hè. Lạnh một chút cũng được, con bé bảo đã quen với món ăn nhà hàng lắm rồi. Thêm cả, không khí lạnh của mùa xuân tràn về, khiến con người ta phấn khởi hơn.

- Trúc, sinh nhật vui vẻ, già đi 1 tuổi sớm sớm có người yêu đi cả em mong Trúc làm việc gì cũng thật suôn sẻ!

Dương nói miệng với Trúc. Cô cảm thấy những lời nói này, viết tin nhắn có khi sẽ bịa được thêm vài câu để chúc, thế nhưng nói miệng tuy ngắn ngủi nhưng cô tin Trúc có thể hiểu những gì cô nói là thật lòng hoàn toàn!

- Được. Sao còn thêm từ già thế hả cô?

Trúc vui vẻ nhận lời chúc ấy kèm theo câu nói đùa.

- Hôm nay... ngoài việc đi ăn với em, Trúc có hẹn với ai không? - Dương hỏi ý tứ. Nhưng thực sự là tò mò việc tối nay Trúc có rảnh rỗi hay không.

- Trúc không. Em muốn đi chơi đâu buổi tối à?

Trúc hỏi lại. Trong đầu Trúc đang nhớ bạn gái của mình đang đợi ở nhà, thế nhưng cả hai không nói cho Dương biết, Trúc thật không biết phải đối xử với Dương như thế nào nữa.

- Vâng. Em muốn đi đâu đó một chút. Cũng không rõ là muốn đi đâu, nhưng mình đi xe máy đi Trúc? Em muốn ngắm đường phố... mùa xuân đẹp mà!

Dương nói thì thầm vào tai Trúc. Nhìn Dương nói vậy khiến Trúc không nỡ lòng từ chối, liền gật đầu rồi đi ngay. Khi định thanh toán tiền, Trúc có gặp người quen.

Là một cậu bạn ngày trước học cùng lớp đại học, Trúc cũng chẳng nhớ cậu ta nếu như cậu ta không chào mình trước.

- Trúc... đi với bạn gái hả? - Cậu ta vỗ nhẹ lên vai Trúc.

Trúc cũng giật mình khi bị hỏi là người yêu với Dương. Càng những lúc như thế, Trúc càng không muốn.

- Không có đâu. Đây là em gái của bạn Trúc! Minh đừng ghẹo lung tung nha!

Trúc cũng đùa cợt lại, sau đó kéo Dương về sau lưng mình để cậu bạn kia khỏi soi mói hai người nữa. Thế nhưng Minh dường như nhận ra sự đặc biệt ở Dương. Có thể đã gặp ở đâu đó thì phải...

- Này, anh không có ý định trêu ghẹo nhưng... chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không? - Minh liền hỏi Dương.

Trong tích tắc, Dương nhớ ra đây là đồng nghiệp của anh Mạnh, anh ta có đi dự đám tang anh Mạnh nên nhớ mặt Dương lắm. Dương chỉ sợ anh ta tiết lộ ra sự thật thì Trúc sẽ hoảng loạn rồi không gặp chị em cô nữa. Dương vội lắc đầu...

- Không. Chắc anh nhìn nhầm em với ai rồi!

Dương chối bay chối biến. Rồi bấm nhẹ tay Trúc ý muốn rời đi nhanh hơn. Trúc hiểu ý, liền chào Minh, cả hai đưa số điện thoại để giữ liên lạc khi cần, thế rồi rời đi ngay.

Lúc đó, Dương cực kỳ hoảng hốt. Còn may là trí nhớ anh ta kém, anh ta sẽ không nhớ Dương là người phục vụ ở đám ma của Mạnh, chắc cũng không nhớ, Dương là em vợ Mạnh đâu nhỉ?...

Cả hai đi lung tung một hồi lâu rồi mới về. Dương về tới nhà, thấy Chi vẫn đang ngồi xem ti vi một mình ở phòng khách.

- Chị chưa đi ngủ sao? - Dương chào hỏi chị gái. Nhìn vào màn hình ti vi thì là chương trình hoạt hình phát từ lúc 6h tối và bây giờ phát lại trên kênh truyền hình. Chi quay lại, đưa tay lên miệng rồi ra hiệu với Dương là nói nhỏ thôi...

- Mạnh ngủ rồi, hai đứa nhỏ đòi chị xem ti vi... Đan, ra cất dép cho dì đi con!

Chi đang nói chuyện với hai đứa trẻ, Dương biết, chị ấy đang gặp ảo giác nặng rồi. Nhưng những lúc này cô thương chị mình lắm. Thậm chí, nhưng suy nghĩ hối hận khi muốn phá hoại mối quan hệ của Chi và Trúc cũng ngay lập tức hiện lên. Dương giả vờ nhìn theo ánh mắt mà Chi đang nhìn, vẫy tay chào bé Đan mà chị ấy đang nhìn thấy, rồi đợi khi chị ấy quay đi liền nhanh chóng cất dép vào tủ như thể bé Đan đã cất dép cho mình.

- Cháu ngoan quá. Dẫn em Linh đi ngủ đi. Dì và mẹ có chuyện cần nói chuyện với nhau!

Dương giả bộ nói chuyện. Chi nghe vậy liền nháy mắt nói hai con mình đi vào phòng. Dương đau lòng lắm. Chị ấy còn thấy được anh Mạnh đang ngủ, chị ấy thấy được hai đứa bé xem ti vi cùng chị ấy, rốt cuộc, bệnh chị đi tới mức độ nào rồi Chi?

Dương ngồi lên ghế sofa, nhìn chị gái mình. Ánh mắt cô tỏ rõ sự buồn rầu và Chi dễ dàng nhìn nhận ra được. Chi liền ôm em gái mình vào lòng, cô nhẹ nhàng vỗ về vì cô biết rõ ánh mắt đó, Dương đang không vui.

- Có chuyện gì vậy? Trúc, đối xử không tốt với em à? - Chi khẽ hỏi. Cô nghĩ hai đứa mới đi chơi về với nhau, nếu biểu hiện của Dương như này chắc hẳn có chuyện rồi!

Dương gật đầu. Đúng là cô đã có chuyện với Trúc. Nhưng bệnh tình của Chi là điều khiến cô đau buồn hơn. Hai năm gồng mình che giấu, cả gia đình cô cũng vậy. Ba mẹ cũng phải đóng kịch để Chi vui lòng, ba mẹ còn chạy ngược chạy xuôi bưng bít chuyện cái chết của Mạnh và hai đứa nhỏ trước Chi, bất kể nơi đâu Chi đi đến, gia đình họ cũng vất vả đi cầu lậy người ta đừng nhắc tới. Nhưng đôi khi cô nghĩ, có phải vì cô và gia đình yêu thương Chi quá nhiều nên đã khiến chị ấy bệnh tình nặng hơn không? Sau cú sock tới bất tỉnh ấy, Chi không có dấu hiệu nhận ra việc chồng và con không còn tồn tại nữa.

- Chị Chi, chị có nhớ chị nói dù em lập gia đình cũng bắt em ở chung với chị không?

Dương lặng lẽ hỏi.

- Có, chị nhớ! Sao? Tìm được nửa kia rồi à?

Chi nhạy bén hỏi. Nhưng Dương chỉ cười nhạt rồi lắc đầu. Dù Dương có lập gia đình, thì chí ít cũng phải đợi chị gái cô chữa khỏi bệnh hoàn toàn đã. Nếu không, cô không biết làm thế nào để đền ơn. Những điều cô vừa làm với chị gái, nếu như cô không gọi điện và ngăn Hoài Nam kịp, không biết anh trai cô sẽ gây gổ những gì với Trúc chứ? - Em chỉ muốn, chị em mình luôn khỏe mạnh để ở bên nhau thôi!

Dương đau lòng nói. Giá như, giá như chị gái cô không nhờ cô chăm sóc cho Trúc ngày hôm đó. Giá như cô không bắt chuyện với Trúc mà cứ im lặng như ngày thường, mọi chuyện có lẽ đã khác thật rồi. Cô yêu Trúc, cô đã cố gắng, dồn can đảm để nói với Trúc. Nhưng chưa kịp nói về tình cảm của mình, thì Trúc đã tâm sự với cô về người yêu Trúc.

Trúc không tả cô gái ấy ngoại hình như thế nào, cũng không nói rõ thông tin, thế nhưng Trúc nói Trúc yêu cô gái ấy. Trong phút giây đó, Dương cầu nguyện ông trời đó không phải là chị gái cô. Cô thực sự không muốn điều đó xảu ra.

*10h45, đường Láng, trời mưa, nhưng chỉ là cơn mưa phùn, càng thích hợp với không khí xuân, người ta ra đường mua sắm đồ, ngắm cảnh sắc Tết nguyên đán sắp tới...nhưng với những cô gái như Dương, liệu đây có phải thời gian đẹp nhất trong năm để tỏ tình với người mình yêu?*

Dương ngồi sau yên xe, thậm chí, cô còn mạnh dạn ôm Trúc. Cô lấy cớ là lạnh, muốn nhiều hơi ấm từ người Trúc hơn. Trúc có phần ngượng ngùng, nhưng cũng không phản đối. Chỉ hi vọng không gặp người quen, đừng để họ nói lại cho Chi biết là được. Dù không làm gì sai trái, nhưng Trúc vẫn sợ điều gì đó không lành xảy ra.

- Trúc ơi, trong Nam, không khí đón xuân có như thế này không?

Dương nhìn sang bên đường. Tính ra đang còn hơn hai tuần nữa mới đến Tết, chưa gì hàng quán đã mọc lên khá nhiều. Chủ yếu là đồ trang trí trong gia đình. Dưới cơn mưa phùn lạnh thấu xương, mặc đủ ấm như Dương và Trúc đang còn thấy ê buốt, vậy các cô chú từ nơi khác đến, hoặc gia cảnh khó khăn, họ chật vật dưới sự khắc nghiệt của thời tiết kiếm dăm ba đồng để sắm Tết sao có thể chịu được nhỉ?

- Cũng lâu rồi Trúc chưa đón Tết trong Nam. Chắc 5 năm rồi đó. Không biết giờ thay đổi như thế nào, chứ thời Trúc, cũng hàng quán buôn bán nhộn nhịp như này à!

Trúc không có kỉ niệm vui vẻ gì với Tết. Nên Trúc không biết nên kể gì với Dương. Ngoài việc so sánh với Hà Nội ở độ nhộn nhịp, thì chẳng còn gì để mà tả. Vốn dĩ, với Trúc thì đó cũng giống như ngày thường vậy.

- Hôm nay chúng ta thành thật với nhau chút đi!

Dương đột nhiên nói. Mà thực ra cô đã muốn nói điều này từ lâu lắm rồi. Khung cảnh này, giả dụ có nói ra tình cảm nhưng bị Trúc từ chối, còn có nước mưa phả vào mình, giúp cô bớt ngượng, bớt đỏ mặt được đấy!

- Hả? Trúc có bao giờ nói dối à?

Trúc chưa hiểu ý Dương.

- Không. Em định nói chúng ta nên thử tâm sự cho nhau về mẫu người yêu đi!

Dương nói bóng gió. Hi vọng Trúc sẽ hiểu.

- À, em yêu rồi sao? Anh chàng nào may mắn vậy? Trúc cũng thế, cũng say đắm người ta rồi, mà gặp nhiều trở ngại quá!

Trúc đang nghĩ tới việc Trúc yêu Chi, nhưng Chi còn gia đình và con nhỏ. Trúc sẽ quá ích kỉ nếu bắt Chi lựa chọn...

- Ra vậy... Trúc có người yêu rồi sao? Em chỉ hỏi Trúc... chứ thực ra em đã có ai để yêu?

Dương ngẩn người, thốt lên câu nói đó, rồi vội đưa mặt quay chỗ khác nhìn trời nhìn đất, làm cách nào để nước mưa dội sạch sự tủi thân này đây...

*hiện tại...*

- Chị chỉ muốn khuyên em một điều này thôi Dương...

Chi lặng lẽ nói. Cô biết Dương thực chất không muốn nói cho mình con bé đang buồn chuyện gì. Dương nghe vậy, liền rời khỏi lòng Chi, cô nhìn Chi một cách chăm chú xem chị gái mình định nói với mình điều gì.

- Chúng ta từng được dạy về điều này mà. Ông ngoại, ông đã nói... Đón nhận tình yêu không có nghĩa chúng ta sở hữu nó. Chúng ta cứ cất bước nhưng không có nghĩa thời gian đang trôi đi. Thậm chí, chúng ta đang thở, không có nghĩa là chúng ta đang tồn tại. Phải không? Dù em gặp chuyện gì, hãy nhớ ông đã dăn dạy... rồi em sẽ vượt qua nó. Nhìn này... hai mắt có quầng thâm chảy xệ tới tận mũi rồi đó. Đi ngủ thôi!

Chi nói xong những điều sến sẩm nhưng buộc phải nói đó để hi vọng Dương tìm được lối đi cho câu chuyện của chính bản thân con bé.

Nhưng cả hai chưa thể nhìn ra lối đi của mình, lối đi của hai bệnh nhân đang như thế nào. Là đang tiến triển tích cực? Hay một lúc một nặng hơn?