Phía Sau Một Lời Thề

Chương 19




Mùa thu khép lại nhường chỗ cho cái rét căm căm vào mỗi buổi sớm mai. Cả nhà quây quần bên lò sưởi sau khi Amber và Cian đã đi ngủ.

“Mẹ con lại nhìn thấy điều không hay”, giọng Ian chứa đựng sự sợ hãi.

Biệt tài của Lora là linh cảm được điều sắp xảy đến. Đó là một trong những cách các Bô lão nói chuyện với họ về mối đe dọa từ Grainna.

Thỉnh thoảng bà trông thấy rất rõ nhưng cũng có lúc mơ hồ và khó hiểu. Dù có như thế nào chúng đều mang lại một cảm xúc rất mạnh và không thể bỏ qua.

Tara quan sát khi Lora nhìn đăm đăm vào từng gương mặt của mấy đứa con.

Ai nấy đều trở nên im lặng.

“Sắp đông chí rồi”, bà nói.

“Vì vậy mà cần phải ngăn không cho Grainna khôi phục lại sức mạnh của mụ,” Fin lên tiếng.

“Chỉ lần này thôi, nó sẽ khác. Mẹ không tin là đông chí có thể giúp gì cho Grainna.” Lora nhìn mấy đứa con và nắm tay Ian.

Cử chỉ đó không thoát khỏi cặp mắt của Tara. Lora đang lo lắng.

Fin nhất trí với mẹ. “Con không nghĩ Grainna sẽ đợi đến đông chí nếu mụ tìm ra được một trinh nữ khác.”

“Anh đồng ý”, Duncan nói.

“Vậy thì chuyến đi vào tương lai của chúng ta có thể sẽ kéo dài hơn.” Fin kết luận trong khi nhìn về phía anh trai chờ đợi.

Tim Tara nhói lên. “Duncan không đi được.” Cô nắm chặt tay anh. “Thứ nhất, bọn con đã là vợ chồng. Và mặc dù con hiểu vấn đề ta đang gặp phải, nhưng con nghĩ hơi quá đáng khi mong đợi con để chồng mình gần gũi với một cô gái khác.”

“Đúng”, Ian nói.

“Thứ hai, con không nghĩ Duncan sẽ trở về an toàn. Chính quyền sẽ truy tìm anh ấy. Hẳn là giờ này Cassy đã kịp đi báo cảnh sát rồi. Anh ấy có thể bị bỏ tù.” Ý nghĩ đó khiến cô muốn khụy xuống, hai cánh tay nổi gai ốc vì sợ hãi. Cô vẫn thường lo không biết bạn thân và chị gái sẽ đón nhận sự mất tích của mình ra sao. Giờ đây nỗi sợ ấy chuyển sang Duncan, không rõ rồi chồng mình sẽ xoay sở thế nào với chuyến đi vào tương lai lần này.

“Duncan sẽ không đi”, Lora tuyên bố giúp Tara yên tâm.

Fin thở dài, “Duncan và con giống nhau vậy chắc phải hóa trang thật kĩ quá.”

Tara lắc đầu. “Chị không rõ, Fin. Cảnh sát cũng sẽ lùng kiếm chú. Ở thời của chị, chú không biết chú sẽ bị bắt dễ dàng như thế nào đâu. Không giống ở đây. Mỗi cảnh sát đều giữ ảnh của cả hai. Nếu họ nghĩ chị đã chết họ sẽ giam chú vào ngục. Chúng ta phải hóa trang thật tốt. Chú có bao giờ muốn tóc màu vàng chưa?”

Cậu nhướng mày tỏ vẻ không tán đồng. “Chưa.”

“Nay”, giọng Lora sang sảng, cắt ngang cuộc thảo luận giữa hai người. “Finlay cũng không phải đi nốt.”

“Sao cơ ạ?” Cả Myra, Fin, Duncan, và Tara đồng thanh.

“Vậy thì ai?”, Myra hỏi.

Lora hít một hơi thật sâu. “Mẹ nhìn thấy rất rõ, hơn bao giờ hết. Mẹ cố tìm hiểu nhưng vẫn không sao thông suốt.” Bà ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô con gái. “Con sẽ đi.”

Cả Duncan và Fin đều bật dậy phản đối, “Mẹ không thể làm vậy được. Myra không được đi.”

“Con bé sẽ gặp nguy hiểm”, Duncan nói.

“Mẹ quyết định không sai đâu. Mẹ nhìn thấy rất rõ. Nếu Myra ở đây trong suốt kỳ đông chí sắp tới, nó sẽ chết.”

Những cặp mắt nhất loạt nhìn nhau. Không ai nói lời nào khi nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy họ.

Myra phá vỡ sự im lặng, “Mẹ còn nhìn thấy gì khác không?”

“Tính mạng của con bị đe dọa tại đây, ngay lúc này. Mẹ không biết được là ai hay cái gì gây nên chuyện đó.”

“Mẹ có nghĩ Grainna ở đây không?”, Tara hỏi.

“Mẹ không biết.”

“Có người nào mang dòng máu Druid giống như mụ ta ở gần đây không?”

Ian gật đầu với người con trưởng. “Cha chỉ biết qua những câu chuyện kể thôi.”

“Chẳng phải là anh đã kể em nghe mụ ta biến đổi những người Druid theo cách của mụ sao?”

“Aye.”

“Vậy thì chắc là một trong những người đó rồi.” Myra bước đến bên lò sưởi lòng trĩu nặng những ý nghĩ.

“Nhưng tại sao, Myra?”, Tara hỏi. “Máu của bất kỳ một trinh nữ nào cũng có thể giúp mụ ta phá bỏ lời nguyền cơ mà. Hay chị đã bỏ lỡ điều gì đấy?”

“Giọt máu trinh nữ chứa đựng quyền năng vô hạn cho bất kỳ kẻ xấu xa nào có được.” Ian nói.

“Ồ.”

Tiếng thở dài đồng loạt phát ra. Ai cũng giữ những ý nghĩa của mình trong đầu. Không người nào dám ngước nhìn Myra.

“Khi nào thì con được về nhà?”, Myra nhìn chăm chăm vào lò sưởi. “Sau đông chí?”

“Mẹ... mẹ không biết.” Mắt bà mờ lệ.

Im lặng bao trùm lấy họ nặng hệt một tấm chăn bông. Lửa trong lò sưởi vẫn cháy đều, khói vẫn bình thản nương theo làn không khí tỏa ra bên ngoài tháp chính.

Tara hỏi, “Khi nào em ấy đi?”

“Kỳ trăng tròn sắp tới”, Lora cất tiếng hệt như cuộc hành trình này chẳng khác nào một chuyến bay đến Vegas.

Cố nở nụ cười, Tara nói với sự tự tin mà cô cảm thấy đã vơi đi phân nửa. “Vậy thì chẳng còn mấy thời gian đâu nhỉ?” Cô hôn tay Duncan, buông nó ra rồi đứng lên.

“Thời gian cho việc gì?”, Myra hỏi.

“Thời gian chuẩn bị cho chuyến đi vào thế kỷ hai mươi mốt của em”, Tara tuyên bố như thể câu trả lời là hiển nhiên. “Em may lắm đấy nhé, chị biết tất cả những điều cần biết về thời của chị. Em sẽ thích cho mà xem.” Khi những lời ấy vừa được thốt ra, cô biết sự thật đúng là như vậy.

Myra vừa tủm tỉm cười vừa quệt nước mắt. “Chị cứ trêu em.”

“Chị không trêu đâu. Nếu cứ nói trêu ghẹo thể nào bọn họ cũng phát hiện ra em không phải là người ở đấy.” “Em không biết.”

“Làm sao em biết được. Nhưng rồi sẽ biết thôi, chị sẽ dạy cho em.” Tara quay sang Lora. “Để em ấy đi cùng với tất cả những sức mạnh của mình. Không thiếu một cái nào.”

“Đương nhiên rồi”, Ian khẳng định.

“Em ấy sẽ cần đến mọi vũ khí có thể để chống lại Grainna”, Duncan nói.

“Con không được đến gần Grainna”, Lora cương quyết. “Mẹ nhìn thấy con sẽ chết nếu ở lại đây, và an toàn nếu tới thế kỷ hai mươi mốt. Nhưng điều đó không có nghĩa là ở đấy không có sự đe dọa của Grainna. Tất cả chúng ta đều biết nếu tìm ra con, mụ sẽ...”

Myra chìa tay ra ngăn lại. “Con sẽ không đến gần mụ ta đâu. Con chưa muốn chết.”

“Nhưng làm thế nào chúng ra có thể ngăn được mụ tìm một trinh nữ khác để phá bỏ lời nguyền?”

“Giờ chúng ta không lo lắng việc đó nữa. Có thể mẹ sẽ thấy được cách giúp ngăn được mụ ta. Biết trước tương lai ra sao không phải là điều dễ dàng. Chẳng ai có thể nhìn thấy mọi chuyện sẽ thay đổi theo chiều hướng như thế nào đâu.”

Tara cầm lấy tay Myra. “Mình nên bắt đầu ngay. Lora, bọn con cần mẹ giúp.”

“Giúp gì?”

“May quần áo.” Tara xoay cô em gái mới một vòng khiến gấu váy xòe tung. “Váy đẹp nhưng chắc chắn là không hợp.”

Tara đặt vội nụ hôn lên môi Duncan và mỉm cười. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. “Đi nào.”

Ba người phụ nữ rời khỏi phòng tìm vật liệu may quần áo cho Myra.

Cánh đàn ông quây quần bên rượu thảo luận một kế hoạch khác.

***

Trong chiếc quần lửng và áo thụng, Myra nhìn khá giống với một cô gái thời hiện đại.

Để giúp cô bé cảm thấy thoải mái hơn, Tara mặc chiếc quần soóc và áo T-shirt bắt đầu buổi ‘tập huấn’.

Tara cho người đi gọi Duncan vì thấy anh vẫn chưa xuất hiện.

“Tự vệ là điều một phụ nữ cần trang bị cho mình khi ở Los Angeles. Sẽ không có hiệp sĩ nào đến cứu khi em lâm vào tình thế bất lợi cho mình đâu.”

“Ý chị là có ai đó muốn làm hại em ư?”

“Thời nào cũng có đàn ông xấu. Biết cách tránh xa họ sẽ cứu được mạng sống và trinh tiết của em. Trừ khi anh ta là người tử tế, việc hiến thân mình cho anh ta mới không sao”, Tara trêu.

Myra đỏ bừng mặt.

“Và cũng không được như thế nữa. Đấy là một biểu hiện quá lộ liễu. Hai mốt tuổi vẫn còn trong trắng là không nhiều đâu. Nếu em cứ đỏ mặt trước mọi lời cợt nhả thì Grainna sẽ đánh hơi ra ngay, dù cho cách xa cả dặm. Nói từ ‘tình dục’ đi nào.”

“Nay, em không nói được đâu.” Myra khúc khích cười quay mặt đi.

“Tình dục, tình dục, tình dục”, Tara tấn công, “Làm tình, lên giường, quan hệ. Nào, em càng nghe nhiều, nói nhiều... thì bệnh đỏ mặt càng bớt đi”.

“Tình dục”, Myra ngập ngừng nói lí nhí trong miệng.

“To hơn đi.”

“Tình dục.”

“Tốt hơn rồi đấy. Xem này, mặt bớt đỏ đi rồi.”

Có tiếng gõ cửa, chắc là Duncan. “Giờ thì đừng ho he gì nhé. Bất ngờ là điều cần thiết để thắng được một người to lớn và mạnh hơn em.”

Tara mở cánh cửa đủ rộng để dò xem Duncan có đi một mình không. Cô đẩy anh vào bên trong và chặn một chiếc ghế bên dưới nắm cửa nhằm tránh những cặp mắt hiếu kì.

Duncan ngay lập tức chú ý đến cô em gái. “Anh thiếu chút nữa là không nhận ra em đấy.”

Myra nhìn vào gương, hai tay chống hông mỉm cười. “Em thấy thoải mái trong trang phục này. Giờ mới hiểu tại sao phụ nữ lại thích mặc thế.”

“Mặc vậy hơi lộ liễu.” Duncan nhìn lảng đi. Tara thấy tội nghiệp cho chồng. Anh làm cứ như thể đây là lần đầu tiên nhận ra em gái mình là phụ nữ vậy. Và anh không thích cảm giác ấy. Tara không cần phải đọc ý nghĩ của anh mới biết được điều đó.

Myra cột tóc đuôi ngựa. Hai cánh tay để trần giống chân và đầu gối.

“Liệu con bé có an toàn khi đến đó không? Chẳng có ai trong chúng ta ở bên để bảo vệ cho nó cả.”

Thay vì trả lời anh, Tara tiến đến chính giữa căn phòng đã được dọn sạch đồ đạc chỉ có một tấm thảm mới được trải vào. “Duncan, lại đây đi. Em muốn dành cho anh một bất ngờ.” Tara chỉ vào khoảng không bên cạnh cô.

“Anh rất thích bất ngờ.” Anh liếc mắt về phía em gái đang đứng quan sát, toe miệng cười.

“Quàng một tay lên vai em đi”, Tara hướng dẫn. “Tốt, giờ thì nói em biết đi Duncan. Anh có to lớn hơn em không?”

Anh nhìn cô vợ tinh nghịch, cảm thấy bối rối. “Đương nhiên.”

“Anh có mạnh hơn em không?”, cô với tay lên rê rê cằm chồng.

“Em đang định nói đến điều gì?”

“Anh có nghĩ là em, cô vợ yếu hơn, nhỏ người hơn anh có thể đấu tay đôi với anh hay thậm chí còn quật anh ngã ra sàn không?”

Anh phá lên cười. “Xin lỗi em yêu. Nhưng anh nghĩ là không...”

Tara đưa một chân ra, đồng thời vung hai tay lên túm lấy cánh tay còn lại của chồng. Vũ khí của cô là bất ngờ và nhanh chóng. Anh trượt chân ngã ngửa ra sàn, tức hết cả ngực. “Chúa ơi”, Duncan rít lên.

“Xin lỗi, anh yêu.” Cô cười tinh quái. “Em phải chứng minh điều mình nói chứ.” Cô đưa tay ra để kéo chồng dậy.

Anh nắm lấy tay cô, nhưng thay vì gượng đứng lên anh lại nhanh như cắt kéo Tara xuống và cô không biết bằng cách nào đó mình nằm bên dưới anh.

“Được lắm.” Tara nhìn Myra. “Bài học là khi đã quật được kẻ xấu ngã ra đất, phải bỏ chạy ngay. Bất ngờ chỉ có hiệu quả được một lần thôi, trừ khi bọn họ ngu hết thuốc chữa.”

Duncan hôn vợ trước khi đỡ cô đứng lên.

Tara biểu diễn cách thoát khỏi thế bị kẹp cổ, cách vùng ra khỏi cái nắm tay riết chặt, và quan trọng hơn cả là lên gối vào đúng chỗ hiểm nếu gã nào dại dột sát xáp tới quá gần. “... và một khi em đã làm được điều đó rồi thì gã sẽ không thể nào làm gì được nữa với cái của nợ ấy. Đúng không, honey[1]?”

[1] Anh yêu

Mặt Duncan thoáng tái đi trước ý nghĩ đó. “Aye.”

“Em hoàn toàn có thể sử dụng những sức mạnh của mình, nhưng điều đó sẽ khiến bản thân bị chú ý. Trừ khi mạng sống của em bị đe dọa thì đừng có chần chừ. Để người ta phát hiện ra mình là một Druid vẫn tốt hơn là cái chết.”

Duncan làm ‘chuột thí nghiệm’ cho cả hai tập luyện. Trong suốt buổi tập anh đưa ra những mẹo nhỏ, đa phần là đòi hỏi phải có nhiều sức mạnh hơn nữa. Nhưng với lượng thời gian không nhiều họ chỉ có thể làm được những ngón cơ bản.

***

Một giờ sau, Duncan rời đi để mang Fin đến. Cậu không biết đầu cua tai nheo ra làm sao cả. Giờ đến lượt Myra thực hành với con mồi mới tinh. Anh xoa xoa mấy vết bầm và huyên thuyên với em trai về chuyện phụ nữ.

Duncan hí hửng hộ tống Fin đến phòng Tara. Khi cánh cửa vừa khép lại ngay lập tức có tiếng chửi thề của Fin hệt như Duncan lúc nãy, vang lên xuyên cả mấy lớp tường.

Anh phá lên cười khi bước xuống cầu thang.