Phiến Tội

Quyển 4 - Chương 1: Tìm cách sống sót




Lưu vực sông Amazon tại Nam Mỹ...

Những cánh rừng nhiệt đới ở nơi này kéo dài bốn mươi ngàn kilomet vuông và cũng chính là nơi không bóng người cuối cùng còn sót lại trên Trái Đất. Máy bay của Gunsmith đã rơi tại đây.

Cuối thế kỷ XIX, các nước thực dân đã đến nơi đây. Suốt một thế kỷ tiếp theo, những người tự nhận là "văn minh" bắt đầu tàn phá môi trường và các bộ lạc. Đến khi cuộc chiến thống nhất đế quốc bùng nổ, bố cục của thế giới loài người bị ảnh hưởng, do đó những chuyện này mới ngừng lại.

Từng có người dự đoán hiệu ứng nhà kính và lượng mưa giảm xuống sẽ xóa sổ khu rừng nhiệt đới trên. Nhưng giữa thế kỷ XXI, rất nhiều khoa học kỹ thuật tiên tiến đã giúp con người có năng lực thay đổi môi trường, bên cạnh đó là sự ra đời của một vài nguồn năng lượng mới.

Bằng những chính sách "bàn tay sắt" của đế quốc, những người phá hoại môi trường để làm giàu bị "tuyệt chủng". Xin hãy chú ý, "tuyệt chủng" được nói đến bên trên không phải là rửa tay gác kiếm mà là bị giết sạch.

Trong thời đại nhiều quốc gia còn tồn tại, những thương nhân độc ác cấu kết với cán bộ để kiếm món lãi kếch sù từ việc phá hoại môi trường. Khi người khác hỏi bọn họ vì sao không quan tâm đến con cháu sau này, họ có thể trả lời một cách thản nhiên rằng: Sau khi kiếm được nhiều tiền thì sẽ có thể chuyển nhà đến những thành phố như Vancouver hoặc Singapore. Còn về phần con cháu của người khác ra sao... chuyện này chẳng hề liên quan đến họ.

Đến thời kỳ đế quốc thống nhất, vì hoàng tộc tạm thời vẫn chưa tìm được cách di cư đến những hành tinh khác nên thái độ đối với môi trường của đế quốc là: Ai dám nhổ một củ cà rốt trong vườn nhà ông, ông sẽ dùng cả nhà của ngươi để lấp cái hố đó lại.

Tháng mười một năm 2100.

Gunsmith tìm được năm xác chết trong máy bay. Trừ hắn ra, những người khác đều gặp nạn như trong dự đoán. Mặc dù ngay cả tên của những người này hắn cũng không biết, nhưng hắn vẫn bỏ chút công sức đào hố và chôn cất họ bằng hai tấm thép gãy.

Nếu vụ rơi máy bay này là một âm mưu nhằm vào mình, vậy thì năm người này chắc chắn là những vật hi sinh bất hạnh. Trong lòng Gunsmith nghĩ như thế, bởi tuy hắn không phải là người mê tín nhưng chưa đến nỗi trừng mắt nhìn những người này phơi xác nơi hoang dã.

"Nếu đổi lại là Thiên Nhất, có lẽ hắn sẽ quẳng họ xuống sông cho cá ăn..." Gunsmith lẩm bẩm một mình.

Khi gặp phải khó khăn, hắn thường nghĩ đến ông bạn già của mình. Có vẻ như trên thế gian này không gì có thể gây khó khăn cho hắn. Dường như bạn có quẳng hắn xuống địa ngục, chắc chắn hắn cũng trèo lên được.

Đất của rừng nhiệt đới rất mềm. Dù tốn không ít thời gian để chôn cất người chết nhưng thể lực của Gunsmith không tiêu hao bao nhiêu. Sau khi xong việc, hắn phải suy nghĩ về vấn đề sinh tồn và thoát khỏi nguy hiểm.

Gunsmith ngồi trên mặt đất và ăn thanh sô cô la trong túi áo của phó cơ trưởng, đó là thức ăn duy nhất mà hắn tìm thấy. Ăn qua loa xong xuôi, hắn lại bước vào trong thân máy bay.

Hơn mười phút sau, hắn lại đi ra ngoài. Trên vai phải là đống dây an toàn lấy từ ghế máy bay đã được hắn quấn thành cuộn và ít nhất cũng có mười mấy sợi, còn bàn tay phải đang cầm một xấp vải bọc ghế ngồi, trong khi tay trái xách một đống linh kiện không biết tháo ở đâu ra.

Sau khi vứt đồ đạc thành một đống trên mặt đất, Gunsmith bèn đi tìm nguồn nước. Vừa rồi, hắn đã nghe thấy tiếng nước chảy ở một địa điểm cách nơi máy bay rơi không xa.

Nhờ đi về phía tiếng nước chảy, hắn nhanh chóng tìm thấy một con sông.

Việc tìm kiếm nguồn nước trong rừng rậm không phải quá khó nhưng chưa chắc nước đã sạch. Có một vài đầm lầy kéo dài đến vài dặm, thoạt nhìn thì thông với một con sông nào đó, nhưng sự thực lại là một đầm nước tù.

Do địa hình và độ ẩm không khí nên lúc nước mưa rơi xuống nước đã đọng lại và tạo ra những đầm lầy này. Có lẽ vì vậy mà nước đục vô cùng, đã vậy có trời mới biết trong đó có bao nhiêu động thực vật và giun sán.

Tuy con sông mà Gunsmith tìm thấy không rộng nhưng rõ ràng nó là nhánh của một con sông lớn nào đó. Vài khúc gỗ vắt ngang mặt sông chứng minh sau khi mưa xuống, nước sông đã tràn lên bờ. Những khúc gỗ kia bị cuốn xuống sông vào lúc ấy, đến khi nước rút thì chúng bị kẹt trên bờ sông.

Không thể nói nước ở đây trong trẻo nhưng tóm lại vẫn tốt hơn đầm lầy rất nhiều. Gunsmith bước xuống sông, bấy giờ, dòng nước chảy không siết. Hắn đứng sát bờ, cởi quần áo ra giặt và uống mấy ngụm nước sông. Tuy mùi vị chẳng ra làm sao nhưng ít nhất cũng có thể bổ sung nước. Trước khi đi, hắn còn quan sát địa hình xung quanh cùng với dấu vết do động vật để lại nhưng không thu hoạch được gì.

Thông thường thì những loài to lớn như hà mã có thể được tìm thấy ở khu vực lòng sông rộng lớn, xem ra nơi này là khu vực phức tạp nhất do đầm lầy, sông và rừng rậm giao nhau tạo nên.

Cảm giác về phương hướng của Gunsmith rất kém. Hắn cũng chẳng biết điều khiển phương tiện giao thông nào cả, thậm chí là cưỡi ngựa. Tuy nhiên, hắn là một thợ săn xuất sắc.

Khi còn nhỏ, trong vùng tuyết mênh mông của Siberia, nơi mà một trận tuyết nhỏ cũng có thể xóa mất dấu chân để lại vào năm phút trước, hắn vẫn có thể tìm được đường ra. Vì vậy nên việc đi lại trong rừng tất nhiên không thành vấn đề gì.

Dựa theo dấu chân của chính mình, hắn đã trở về nơi xác máy bay không lâu sau đó. Lúc này, hắn trần như nhộng. Tuy không cảm thấy lạnh nhưng loài muỗi ở đây rất khó chơi, thế nên tốt hơn hết là nhanh chóng đốt lửa để hong quần áo cho khô.

Trên xác máy bay vẫn còn những đốm lửa nhỏ khiến việc đốt lửa không khó. Hơn mười phút sau, Gunsmith đã hong khô áo quần.

Hắn ngồi bên đống lửa, dùng dao cắt những tấm vải bọc ghế máy bay ra và kéo chúng thành nhiều sợi dài. Bấy giờ, hắn xoăn ống quần của mình lên đến một độ cao thích hợp, rồi xỏ sợi dây vải qua một cây kim thép to xấp xỉ ngón tay mình và may ống quần lại. Như vậy, hắn có thể hành động thoải mái hơn.

May mà trước đó hắn không mang giày da vì cảm thấy khó chịu, thay vào đó là một đôi ủng hay dùng thường ngày. Nếu mang giày da ở giữa rừng rậm thì nó sẽ bị ăn mòn rất nhanh, cuối cùng hắn chỉ có thể lâm vào cảnh chân trần.

Như Thiên Nhất đã nói, Gunsmith là kỹ sư kiệt xuất nhất thời đại này. Thế nên ba mươi phút sau, hắn đã cải tạo một đống thiết bị như sắt vụn thành một một chiếc máy điện đàm đơn giản, đã vậy còn có thiết bị thu âm và bắt đầu tự động kêu cứu.

Tuy nhiên, nguồn điện còn lại không thể duy trì được bao lâu, Gunsmith cũng hiểu việc này còn phải trông chờ vào vận may. Hơn chín mươi phần trăm là không ai nhận được tín hiệu cầu cứu. Ở nơi này, trừ cách chờ đợi một chiếc máy bay khác bay ngang qua, đồng thời khoảng cách còn phải thích hợp để thu được tín hiệu thì chỉ còn cách hi vọng ở gần đây có một tổ chức buôn bán ma túy đang hoạt động.

Sau khi làm xong máy điện đàm để kêu cứu, Gunsmith bước đến một thân cây đã bị gãy, trong nửa thân cây có chút nước đọng.

Hắn ngắt một chiếc lá nhỏ hơn lòng bàn tay mình một chút và tháo cà vạt trên cổ áo xuống. Sau đó, hắn rút chiếc kim cài bằng kim loại trên cà vạt, rồi lại chà chiếc kim lên cà vạt bằng lụa một lúc và đặt chiếc lá lên mặt nước tĩnh lặng, còn chiếc kim được đặt trên đường gân ở giữa chiếc lá.

Tương tự như nam châm, chiếc lá mang theo cây kim nổi trên mặt nước từ từ xoay chuyển. Nhưng cảnh tượng xuất hiện trước mặt Gunsmith lại vô cùng kỳ lạ, bởi hắn chỉ thấy cây kim quay lòng vòng mà không hề chỉ về một phương hướng cố định. Đến khi mất hết từ tính, nó mới ngừng lại.

Gunsmith nhìn trời và lẩm bẩm một mình: "Chiếc máy bay này không phải bị đánh rơi bởi từ trường đấy chứ..."