Phiêu Bạc Phụ Tình

Chương 14




Cuộc sống như vậy, tựa hồ rất thích hợp với ta.

Thứ gì cũng không nghĩ muốn. Điều gì cũng không nói, xem như mọi việc chưa từng phát sinh. Giữa lúc người người huyên náo xôn xao, ta vẫn ẩn mình ở phía sau, không gặp người, cũng không thể người thấy mình.

Cuộc sống như vậy, khiến cho cả tinh thần và thể xác của ta có một cảm giác vui sướng. Ta cũng không phải dạng người thích sự thay đổi.

Ý nghĩa chợt nổi lên, ta đem tuổi của mình tính đến tính đi.

Mẫu thân nói, sinh thần của ta là mười hai tháng mười hai, bây giờ tính ra, ta đã được mười tám rồi.

Mười tám tuổi, thân hình nhỏ gầy, tay chân tinh tế mảnh mai, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cùng ngũ quan tinh xảo quen thuộc mà ta từng thấy trên dung nhan của mẫu thân, mái tóc dài đen nhánh từ sau mười tuổi lên sân khấu vẫn chưa từng cắt ngắn đi, hôm nay đã dài chấm mắt cá chân. Chu Thất thường thường đưa tay luồn vào mái tóc dài của ta, dọc theo nếp tóc vuốt xuống, tinh tế nhận thức thứ xúc cảm trơn bóng mềm mại. Có thể nói, trên dưới toàn thân ta, thứ Chu Thất yêu nhất, chính là suối tóc dài này.

Nói thật, ta vô cùng giống mẫu thân. Nếu không phải bộ ngực bằng phẳng chứng minh rõ giới tính của bản thân, cho dù ta có thay nữ trang cũng sẽ không gây cho người khác cảm giác kì quái. Người như ta, quả thật rất có tư chất làm luyến đồng mà. Cho dù bản thân không có ý định thừa nhận, ta cũng không có dũng khí lý thực khí tráng* mà nói với người khác, ta là một hoá chân giới thực* nam nhân.

*Khí thực lý tráng: lý lẽ thật dũng khí cao = cây ngay không sợ chết đứng. *hoá chân giới thực: hàng thật giá thật.          

Ta đã được mười tám tuổi rồi. Ôm lấy kính tự soi chính mình, đối với con người trong gương tuy trong trẻo lạnh lùng nhưng kỳ thật đầu mày cuối mắt đều nồng đượm xuân tình kia, cười. Tuổi của ta đã không còn nhỏ nữa. Niên kỷ như thế này, đã không còn là thời điểm tốt nhất để làm luyến đồng rồi. Chu Thất dự định khi nào sẽ vứt bỏ ta đây?

Nghe Quản Ngũ nói lại, hắn mấy ngày nay đều lưu lại trong cung chuẩn bị đản thọ chúc mừng Thái hậu. Vì muốn Thái hậu cao hứng, Hoàng Thượng từ GiangNamđưa đến một hí ban. Hồng giác nhi* của họ, là một thiếu niên khả nhân danh chấn thiên hạ, không hề thua kém ta năm đó. Một người vốn luôn yêu thích những thứ mỹ lệ nhất như Chu Thất, lại vừa tìm được mục tiêu thật tuyệt rồi.

Thật sự sao? Đã định trước rồi sao? Vận mệnh của ta hẳn là trong những ngày này sẽ được định đoạt xong thôi. Dù cho hắn từng nói “vĩnh viễn” với ta, dù cho ta đã yêu hắn. Ta vẫn như cũng chỉ là một luyến đồng, tuỳ thời chờ hắn vất đi mà thôi.

Trái tim, dường như cũng không đau lắm. Hắn là vị Vương gia lợi hại nhất a, hắn đối với ta không tệ. Ta cũng không trông cậy có thể theo hắn cả đời. Không ai có thể làm luyến đồng cả đời. Lúc tuổi già sắc suy rồi, thứ gì cũng không còn. Có rất nhiều thứ vĩnh viễn có cầu cũng không thấy có mong cũng không đến được. Điều khiến ta quan tâm nhất hiện giờ chính là, ta còn có thể lưu lại bên hắn bao lâu, có thể hay không chờ cho đến lúc ta được ngắm hắn cho thoả lòng, để cho ta trong khoảng thời gian cuối cùng này có thể hảo hảo mà nhớ kĩ hắn. Nhớ kĩ, hắn là người duy nhất mà ta yêu nhất đời.

Bất tri bất giác nhớ lại tình huống năm đó khi gặp gỡ. Song nhãn vô tình, trong nháy mắt đốt lên dục hoả trong ta, khiến cho một người vốn luôn lãnh đạm biết thứ gì gọi là lực hấp dẫn trí mạng. Sau đó chính là bản thân đi theo hắn về Vương phủ này, trở thành cấm luyến của hắn.

Ta nhớ được chính mình năm đó, vốn là một người rất biết tự bảo hộ, rất cảnh giác, tại sao ta lại đáp ứng yêu cầu trở thành người của hắn? Nếu như ta thật sự không muốn, trước mặt Thái hậu ta có thể nói thẳng ý kiến của mình, mặc kệ người nghe hay không, ít nhất ta cũng đã vì vận mệnh của chính mình mà đấu tranh. Nhưng mà ta không có, ta đáp ứng rồi. Rất tự nhiên bước đi theo hắn. Tựa hồ đây chính là ý muốn của ta. Lúc ban đầu, cứ tưởng là do bản thân thức thời, do không dám phản kháng quyền lực này nọ. Bây giờ mới hiểu được, kỳ thật là bởi vì ta bị Chu Thất hấp dẫn, nghĩ muốn được tiếp tục đi bên cạnh hắn.

Cho nên ta trở thành luyến đồng, theo sau hắn, yên lặng đợi bên người hắn, dùng một loại giác ngộ quý trọng từng giây từng phút được dựa vào nhau. Thậm chí, khi cơ hội rời đi đã đến, vẫn nhất nhất buông tha.

Ta cũng không phải trời sinh hạ tiện, thích bị đặt ở dưới thân nam nhân. Nếu hắn không phải Chu Thất, không phải thứ kích thích kéo căng dây cung trong lòng ta, ta cũng sẽ không vì hắn mở ra thân thể chính mình.

Sở hữu vẻ lãnh đạm trầm mặc, đơn giản là vì không muốn người khác chứng kiến một bộ mặt khác trong ta mà thôi. Ta muốn sự xinh đẹp của mình chỉ dành cho hắn, để hắn xem cho trọn, khiến hắn luôn luôn thưởng thức khen ngợi.

Chỉ vì hắn mà trở thành luyến đồng, duy nhất dùng cách này ta mới có thể đi theo bên cạnh hắn.

Thật thương hắn, cho nên chỉ vì hắn.

Nhưng mà, làm luyến đồng vốn không kéo dài. Cũng không có tư cách gì cưỡng cầu hắn nhìn ta. Mỹ nhân bên người hắn, cũng không phải chỉ có mình ta.

Cho dù ta có thương hắn đến thế nào thì mọi việc vẫn như vậy mà thôi. Ta vì hắn thủ trinh, hắn cũng không nhất định phải vì ta mà khống chế chính mình. Hắn tuỳ thời có thể tước đi quyền hạn của ta, điều ta có thể làm, chỉ có phục tùng.

Cuộc sống như vậy, kết cục như vậy, vốn là sự lựa chọn của ta, cho nên ta không có quyền hối hận. Ta chỉ có thể tận lực ẩn dấu chân tình của mình, chôn giấu hết thảy khổ sở bi ai, và chờ đợi.

Dù không thể cũng không nguyện để hắn chứng kiến bộ dạng ta vì yêu mà khốn khổ chật vật, không muốn chứng kiến trong đôi mắt vô tình kia xuất hiện sự khinh bỉ mà ta không thể nào tiếp nhận. Cho dù từ nay về sau đôi mắt của hắn không bao giờ nhìn đến ta, ta cũng không muốn là vì nguyên nhân này.

Tại trước mặt hắn, ta dù chết cũng muốn bảo trì biểu tình vô tâm vô tình. Xem như là sự bảo vệ cuối cùng sau khi đã để đánh mất tâm của mình.

—— Thứ danh xưng ‘luyến đồng yêu chính chủ nhân của mình’ nực cười như vậy, ta không có hứng thú muốn nhận lấy.

Cho nên vô luận như thế nào cũng không thể để cho hắn biết. Vo luận ra sao cũng phải đem tâm tình sôi trào của mình áp chế xuống, xem như là để ứng nghiệm danh tự của chính mình.

Phụ Tâm, chẳng phải là đi ngược lại với tâm ý của bản thân hay sao?

Điều này…hẳn là không quá khó khăn. Bởi vì ta đã từng là một con hát. Nguỵ trang điều này đối với ta mà nói, một chút cũng không khó khăn.

Vuốt ve đại sàng quen thuộc của Thanh Phong Các, ta đem mặt chôn giữa tầng lớp chăn nệm mềm mại. Tối nay, hãy để ta ở nơi này hảo hảo ngủ một giấc, hảo hảo mà đem tất cả trìu mến bản thân từng được nhận trả về chỗ cũ một lần. Sau đó, khiến cho trái tim đã thoát khỏi quỹ đạo trở lại trạng thái bình tĩnh vô ba như xưa. Khiến cho kiện sự bản thân yêu thương người kia, trở thành một bí mật vĩnh viễn chỉ có mình biết.

——

[Hồng] Edit xong sát phong cảnh một chút. Nguyên chương edit muốn gãy ngón tay mà toàn là em ngồi tự kỉ. Mà em tự kỉ một cách đáng thương, rồi lại tự kỉ một cách ngạo mạn. Nói lòng vòng thì túm lại được một câu: em yêu anh nhưng em sợ anh chán anh bỏ em nên em im luôn. ;___;. Chậc, nước chảy bèo trôi, gặp mình chắc mình cũng tự kỉ như vậy. Thời xưa không danh không phận khổ a, mà dù có danh có phận khi đứng trước tình yêu thì ai cũng đều nhát cáy cả.