Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 17: Thoát khỏi số Trời rồi! Oh Yeah!




“Mộ Dung Tuyết!!!”, âm thanh kinh động lòng người! Giọng của bổn nữ hiệp phát ra, với sức mạnh vĩnh viễn không gì có thể ngăn trở được. Trong khoảnh khắc giành lại được tự do, tôi liền nghĩ đến việc tìm Mộ Dung Tuyết để tính sổ.

Xem ra tâm trạng buồn thương, sầu thảm quả không hợp với bổn nữ hiệp tôi đây.

Nhắc đến tính sổ, tôi mới chợt nhớ…

“Âu Dương Thiếu Nhân! Nói! Huynh đã nhìn thấy mỹ nữ nào tắm tiên chưa? Được rồi, Âu Dương Thiếu Nhân, tôi thừa nhận huynh rất háo sắc. Nhưng huynh đã hại tôi đến mức này rồi. Huynh không thể tiếp tục chìm sâu vào bùn lầy như thế chứ! Huynh không thể làm tổn thương một thiếu nữ yêu kiều như thế, không thể biến thành sự ám ảnh trong tâm khảm non nớt của nàng ấy được”, đây chắc chắn không phải những lời nói bừa, tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm rèn giũa Âu Dương Thiếu Nhân.

“Thượng Quan Tình!”, Âu Dương Thiếu Nhân đột nhiên to tiếng khiến tôi đang thao thao bất tuyệt liền im lặng. Đối diện với ánh mắt tôi, huynh ấy khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong, đành nói: “Trong mắt nàng, ta là loại người đó hả? Chẳng lẽ nàng chỉ quan tâm đến điều ấy thôi sao?”.

“Tôi…”, vừa bị dọa cho hết hồn, lại đột nhiên đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Âu Dương Thiếu Nhân, tôi phát hiện mình không biết nói gì nữa. Ánh mắt đó cơ hồ nhìn thấu đôi mắt, xuyên tới tận đáy lòng tôi.

Tôi vội vàng lẩn tránh.

“Ôi dào! Tóm lại là huynh chỉ cần nói với tôi huynh có nhìn thấy gì không?”

Hừ hừ! Nếu huynh nhìn thấy, tôi sẽ khoét đui mắt huynh.

Tôi láng máng nghe thấy tiếng thở dài, Âu Dương Thiếu Nhân uể oải chau đôi mày tuyệt đẹp, ánh mắt tựa yêu tinh đầy ma mị cứ chằm chằm nhìn tôi.

“Ta vội đi tìm nàng, có thời gian đâu mà ngắm mỹ nữ tắm tiên nữa chứ.”

Nói như thế nghĩa là muội muội của Mộ Dung Tuyết không kiếm chác được gì từ Âu Dương Thiếu Nhân hả.

Không hiểu sao nghe huynh ấy nói không nhìn thấy cô ta, đột nhiên tôi lại an lòng ghê gớm.

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn vẻ mặt tự đắc của tôi, liền nở nụ cười tinh quái: “Nàng có vẻ đang rất khoan khoái, thoải mái đấy nhỉ”.

“Tôi… tôi đang cảm ơn ông Trời đã dang rộng cánh tay cứu giúp một thiếu nữ vô danh như nàng ấy.”

Tôi nghĩ cái mặt mình lúc này chẳng khác gì quả cà chua chín đỏ.

“Đi thôi, mọi người đang ở đâu vậy?”, giọng nói chuyển từ xấu hổ sang tức giận, tôi hét lên với Âu Dương Thiếu Nhân.

Âu Dương Thiếu Nhân vẫn mỉm cười, vẻ mặt đắc ý. Dường như nhìn thấu bí mật trong lòng tôi, huynh ấy nói: “Ha ha! Ở bên sông”.

Âu Dương Thiếu Nhân thản nhiên nắm lấy tay tôi, đôi bàn tay ấy mới ấm áp làm sao.

Sao mà thích cảm giác này quá.

Tại sao lại thế này? Âu Dương Thiếu Nhân rõ ràng là nam nhân ma lực tựa yêu tinh, ở bên huynh ấy phải mất đi cảm giác an toàn mới đúng, nhưng tại sao lúc này, khi được huynh ấy nắm tay, tôi lại cảm thấy ấm áp và yên lòng kỳ lạ đến thế.

Chuyện này, rốt cuộc là tại sao? Âu Dương Thiếu Nhân rốt cuộc là loại đàn ông như thế nào?

Có lẽ thần kinh của tôi cũng đúng như những gì bạn bè tôi từng nói, so với dây điện nó còn to hơn gấp mấy lần. Vấn đề này căn bản tôi không thể hiểu rõ.

Thượng Quan Tình à, tập trung suy nghĩ như thế thật chẳng giống với tính cách của mày, sao lại đắm chìm trong đống suy tư mông lung hỗn độn như vậy chứ. Tôi quyết định phải kiếm một câu chuyện nào đó để phá tan bầu không khí kỳ quái này.

“Âu Dương Thiếu Nhân, chẳng phải huynh đã nói ‘người có quả lê, sẽ quay trở lại’ sao. Ha ha, huynh đưa lê cho tôi ăn đi?”, tôi giả bộ nói, chợt cảm thấy bộ dạng của mình chắc là rất ngốc. Vì tôi đã nhận ra vẻ mặt thần bí của Âu Dương Thiếu Nhân sau khi nghe tôi nói.

Hu hu, tôi biết mình kém nhất khoản lái chuyện mà.

Nhớ lại năm dịch Sars bùng phát, chúng tôi bị “giam hãm” trong trường. Khi ấy ở ký túc xá đột nhiên có nữ sinh không cẩn thận nên bị cảm. Sau khi nữ sinh đó bị cách ly, bầu không khí trong ký túc xá trở nên vô cùng nặng nề. Tôi cũng muốn kiếm chuyện gì đó để thay đổi bầu không khí ấy, vì thế liền nói: “Ôi dào! Tớ kể cho các cậu nghe chuyện này. Hôm qua đọc báo, tớ thấy trên đó viết, đã có mấy bệnh nhân dính Sars bị chết trong phòng bệnh rồi đấy!”.

Thế là sắc mặt của tất cả sinh viên trong ký túc xá chớp mắt đều trở nên xám xịt.

Cho nên, đại khái là…

Thần kinh của tôi đang nhảy loạn cả lên, vô cùng kích động.

Cuối cùng, sau khi thoát khỏi khu rừng đáng chết. Tôi hạ quyết tâm sau này không tiếp cận những thứ đẹp đẽ nữa, cái đẹp quả nhiên vô cùng nguy hiểm.

Vừa mới bước ra khỏi khu rừng, tôi liền thấy Âu Dương Huyền dắt ngựa đứng đó, vẫn với bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết vạn năm. Chỉ khi nhìn thấy Âu Dương Thiếu Nhân nắm tay tôi cùng đi thì băng tuyết trên mặt huynh ấy dường như dần tan chảy.

Tôi buông tay Âu Dương Thiếu Nhân, chạy tới chỗ ngồi quen thuộc của mình.

Vừa trèo lên ngựa, tôi vội vẫy tay gọi Âu Dương Thiếu Nhân: “Đi thôi, đi thôi, tôi đói chết mất!”.

Tôi lại nhìn Âu Dương Huyền, thấy lạ là tại sao huynh ấy không nhảy lên ngựa, sau đó…

Huynh ấy bất thình lình nhảy lên… ngựa của tôi!

Tay ôm chặt eo tôi, cách một lần y phục nhưng cơ hồ huynh ấy có thể khiến tôi tan chảy. Lúc đó tôi mới phát hiện, Âu Dương Huyền vốn ấm áp chứ không hề băng lạnh như mình tưởng, làm cơ thể tôi cứ nóng lên bừng bừng, thật thần kỳ!

Mặt tôi thoáng đỏ, lấy vẻ chanh chua hét vào mặt huynh ấy: “Này! Tại sao lại nhảy lên ngựa của tôi?”.

“Ta không biết cưỡi ngựa!”, câu trả lời của Âu Dương Huyền mới đơn giản làm sao.

Tôi im lặng không nói, chỉ có thể để mặc huynh ấy ôm, nghiêng đầu dựa vào vai mình. Cảm giác vòng tay huynh ấy càng lúc càng siết chặt…

Chẳng biết tại sao, tôi lại có cảm giác thật lạ. Cảm thấy Âu Dương Thiếu Nhân đang cười.

Nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng, bổn nữ hiệp cũng thoát khỏi khu rừng quái quỷ kia.

Thoát khỏi số Trời rồi! Oh yeah!!!