Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 8




Quả Đào không nói gì.

Cách một lúc lâu sau nàng mới hỏi ta: “Đông Phương Bất Bại là ai?”

Ta tức giận: “Gay!”

Quả Đào có vẻ còn muốn hỏi tiếp, lại bị ta trừng một cái. Cái này cũng cũng quá mệt rồi, mặc dù là ta mới đến, ngôn từ có chút không thích hợp, thế nhưng cũng không thể chơi trò mười vạn câu hỏi vì sao với ta nha!

...

Hai ngày sau, Bát công chúa quả nhiên đúng hẹn đến Phò Mã Phủ.

Mà mấy bộ trường sam lúc trước ta đặt ở Cẩm Tú phường cũng đã được đưa đến, bốn màu tổng cộng tám bộ. Trong đó, ta thích nhất chính là bộ màu đỏ kia, ngoài những bộ y phục ra còn có rất nhiều mũ với đủ loại kiểu dáng.

Ta không thích mấy cái mũ đó, quá nặng, đội ở trên đầu chung quy vẫn có cảm giác sẽ không ngẩng đầu nổi. Cuối cùng dứt khoát bảo Quả Đào tìm cho ta một đoạn dây thắt cùng màu. Cột lên như vậy tóc sẽ không bị rối, vừa đẹp lại vừa thuận tiện, không phải tốt hơn sao.

Thật sự là không hiểu nổi suy nghĩ của người cổ đại.

Ta mặc bộ trường sam phi sắc mà ta thích nhất đi gặp Bát công chúa, tóc được cột lại gọn gàng bằng đoạn gấm cùng màu, chân mang giầy đen. Trên đường đi, đám hạ nhân cứ nhìn ta, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.

Có lẽ, bọn họ quả thật xem ta là Đông Phương Bất Bại.

Chính bản thân ta lúc soi gương cũng cảm thấy mình rất rất thanh tú a. Làn da vốn dĩ trắng nõn lại mặc thêm sắc đỏ càng tôn lên sự trắng trẻo của mình, nếu nghiêm túc đánh giá một chút, kia quả thật chính là yêu nghiệt!

Nhưng nói tóm lại, y phục này vẫn không làm lộ ra ta là nữ nhân.

Điều này làm cho ta cảm thấy hơi thất vọng đồng thời lại xen lẫn chút an tâm.

Sau một khắc đồng hồ, ta cũng đến chính sảnh.

Thời điểm ba người nhìn thấy nhau, biểu tình đồng dạng đều là vừa kinh ngạc vừa giật mình. Ta biết hai người bạn họ kinh ngạc vì điều gì, có lẽ chính là một thân y phục này của ta, e rằng các nàng có nằm mơ cũng không ngờ ta đường đường là một phò mã lại mặc bộ y phục mà ngay cả nữ nhân cũng không thường mặc - trường sam phi sắc.

Mà bản thân ta...

Đúng rồi, ta chính là kinh ngạc về Bát công chúa.

Bát công chúa cùng rắn rết tiểu mỹ nhân tuy là tỷ muội nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Chính là cả người rắn rết tiểu mỹ nhân lộ ra một chút hương vị cổ điển, cái loại hương vị này tựa như vẻ đẹp chưa từng trải qua khói lửa nhân gian, nếu như nàng không cười, có lẽ sẽ càng giống như một bức tượng tuyệt mỹ. Ngược lại, Bát công chúa thì có nhân khí hơn, người ta sẽ không cảm thấy nàng xa vời không với tới, không có linh hồn, đây là một loại khí chất khác.

Vẻ đẹp chim sa cá lặn như vậy.

Ta thích vị Bát công chúa này, thích tiểu nữ nhân như Bát công chúa lại không không mất đi xinh đẹp này.

Ta thật sự là nhìn đến ngẩn ngơ.

Đồng thời trong lòng lại không ngừng mắng xối xả, ngươi nói xem tên Doãn Hiếu Ân tiền nhiệm tại sao lại không cùng Bát công chúa thành thân? Quả thật là bị mù mà!

“Con mắt sắp rớt ra rồi.” Rắn rết tiểu mỹ nhân lên tiếng trước tiên đánh vỡ bầu không khí, lời nói đầy châm chọc cùng khó chịu. Nàng lại cầm lên tách trà, thổi thổi, rồi uống một ngụm, lại nói tiếp: “Không nhớ hôm qua bản cung đã nói gì với ngươi sao!”

‘Rắc rắc’ một tiếng, ta chỉ nghe thấy âm thanh cõi lòng tan nát vỡ ra như bọt biển.

Ta không cam lòng thu hồi tầm mắt, đi đến một bên ngồi xuống, động tác của ta dùng lực khá lớn, thể hiện rằng ta đang bất mãn.

Lúc này, Bát công chúa cũng lấy lại tinh thần, nhưng nàng vẫn nhìn ta, cuối cùng mới bất khả tư nghị nói: “Không ngờ, Hiếu Ân mặc vào một thân y phục này lại càng thêm sặc sỡ lóa mắt.”

Ta được khen, trong lòng cảm thấy ngọt như được ăn mật: “Thật sao. Ta cũng biết ta mặc bộ y phục này rất hợp.”

Cửu công chúa một bên cười lạnh: “Đẹp cái gì? Ngươi thành thân cũng lâu rồi, mặc như vậy còn ra thể thống gì?”

Mặt ta không chút thay đổi, trong lòng đã sớm lường trước nàng nhất định sẽ đả kích ta một phen.

Nhưng thật ra Bát công chúa lại cùng một trận tuyến với ta, phản bác lại tiểu xà hạt*: “Lão Cửu, cũng không thể nói như vậy. Thể thống là cái gì? Thể thống chỉ là những thứ tư tưởng trong lòng con người, là những tiêu chuẩn do tự bản thân mỗi người đặt ra, ai nói nam tử mặc phi sam sẽ không ra thể thống gì? Hiếu Ân mặc rất đẹp, nên mặc, bản cung thấy, là ngươi có thành kiến với Hiếu Ân, mà nếu đã vậy thì hắn đứng là sai, ngồi cũng sai, mặc phi sam lại mười phần sai.”

(*Tiểu xà hạt: Con rắn nhỏ)

Trong lòng ta reo hò ủng hộ Lão Bát, lời này quả thật rất tuyệt vời a! Bất quá ta không dám biểu lộ ra bên ngoài, nghiêm chỉnh liếc nhìn Lão Cửu, vốn tưởng rằng nàng nhất định sẽ nổi điên, ai ngờ nàng vẫn là bộ dáng thảnh thơi như cũ, khóe miệng cười yếu ớt giống như chưa có việc gì xảy ra.

Trong lòng ta âm thầm thất vọng, ta chưa từng thấy bộ dáng kích động của tiểu xà hạt nha, thật muốn nhìn một lần.

Tiểu xà hạt lại uống một ngụm trà, tay vẫn chơi đùa với cái nắp chén trà tùy ý nói: “Đáng tiếc, Hiếu Ân là phò mã của bản cung, Bát tỷ cho dù có tiếp tục đợi cũng không có được đâu.”

Bát công chúa vừa nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ lên.

Ặc... Thật ác độc!

Trong lòng ta thầm mắng rắn rết tiểu mỹ nhân, đồng thời cũng ý thức được Bát công chúa e rằng không phải đối thủ của Lão Cửu. Sợ hai người cãi nhau một hồi thật sự sẽ dẫn đến mâu thuẫn cho nên ta liền giảng hòa nói: “Được rồi, Bát công chúa thật vất vả mới đến phủ một lần, đừng ầm ĩ nữa sẽ không thoải mái, nếu nhìn không quen, ta thay ra là được rồi.”

“Không cần để ý đến nàng.” Bát công chúa ngăn ta lại, liếc mắt đến tiểu xà hạt, nói: “Không hiểu chuyện!”

Tiểu xà hạt tà mị cười, trên mặt tràn đầy đắc ý thắng lợi.

Ta đành phải cấp cho Bát công chúa cái bậc thang, không nỡ làm nàng mất mặt cho nên liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Thật ra, một phần cũng là do ta muốn ở lại, Bát công chúa xinh đẹp như thế, biết đến bao giờ mới có thể được gặp lần nữa chứ, cho nên liền muốn nhìn nhiều một chút.

Đừng có nói ta háo sắc, ta chỉ là yêu cái đẹp thôi, ai mà lại không thích những thứ xinh đẹp chứ!

“Vết thương của ngươi sao rồi!” Bát công chúa thân thiết hỏi ta.

“Đã tốt hơn rồi.” Ta cười cười, ngượng ngùng nói: “Chỉ là bị đập vào đầu cho nên những chuyện trước kia ta đều không nhớ được.”

“Bản cung ở phủ cũng có nghe nói, vẫn là nên trách Lão Cửu quá lỗ mãng. Nhưng hai người các ngươi cũng thật là, quyền cước không có mắt, đều đã thành thân hai năm rồi mà cũng không thể yên tĩnh được một ngày.”

Lời này Bát công chúa nói có phần bất đắc dĩ, ngẫm lại cũng đúng, nàng thích ta. Nhưng mà ta bây giờ cũng đã là Cửu phò mã rồi, ván đã đóng thuyền, cho dù ta cùng với Lão Cửu không thể hòa hợp, thì ta với nàng cũng không có nửa phần có khả năng.

Hazzzz.

Nghĩ lại ta cũng cảm thấy thật thương cảm, nhìn Lão Cửu lần nữa, lại phát hiện nàng vẫn là một bộ dáng không phải là việc liên quan đến mình.

Ta nên tức giận? Hay là tức giận hơn?

Cũng may, trầm mặc một lúc lâu sau, Bát công chúa đã điều tiết tốt cảm xúc của mình, nàng cười cười một cái, uống một ngụm trà nói: “Hôm trước ta đã vào cung gặp phụ hoàng.”

“Sau đó?” Cửu công chúa lúc này mới mở kim khẩu.

“Cùng phụ hoàng hàn huyên vài câu, nghe ý, có lẽ phụ hoàng muốn chờ khi tiết trời ấm áp một chút sẽ đi nam hạ*.”

(*Đi xuống phía Nam).

“Cải trang vi hành sao?”

“Sợ là vậy.” Bát công chúa nói: “Trong triều, ngoài mặt thì gió êm sóng lặng, nhưng bên trong thì lại đang cuộn trào mãnh liệt. Phụ hoàng yêu dân như con, có lẽ muốn nhân việc này để chấn chỉnh triều cương đồng thời cũng sợ rằng dân chúng ở những địa phương xa xôi chịu khổ. Dù sao, trời cao hoàng đế xa, một số tên tiểu quan chính là lợi dụng vào lỗ hỏng này mà hoành hành ngang ngược.”

“Cách ngày thời tiết ấm áp hơn cũng còn một thời gian ngắn nhỉ.” Cửu công chúa nói: “Đã chỉ định người đi cùng sao?”

Bát công chúa lắc đầu, “Có lẽ là cũng như mọi khi, những thứ này cũng không khó đoán, chỉ không biết là trong các công chúa thì phụ hoàng sẽ mang ai đi theo cùng thôi.”

Ta nghe đến đó, quả thực là hai mắt tỏa sáng!

Cải trang vi hành, đi du lịch a! Từ lúc ta đến nơi này chưa bao giờ được đi ra ngoài chơi nha, ta muốn đi, vô cùng muốn đi!

Có lẽ biểu tình trên mặt ta quá rõ ràng, quá lộ liễu chăng, Cửu công chúa liếc mắt nhìn ta một cái, lại mỉm cười hỏi ta: “Hiếu Ân cũng muốn đi sao?”

Ta nhìn nụ cười của nàng, cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng ta không thể lừa gạt chính mình a, vì thế ta vô cùng thành khẩn gật đầu.

Tiểu xà hạt thấy ta kích động như vậy, lại đột nhiên thay đổi vẻ mặt, nhún nhún vai nói: “Đáng tiếc, đây không phải là việc bản cung có thể quyết định được, nếu bản cung có thể quyết định, cho dù Hiếu Ân có trăm muốn ngàn muốn, thì bản cung cũng tuyệt đối không đồng ý!”

Dựa vào cái gì?!

Ta đã biết nàng nhất định sẽ đem ta ra trêu đùa, còn lâu nàng mới để cho ta được như ý, nàng tuyệt đối đều cùng ta đối nghịch mọi chuyện.

...

Bát công chúa cũng ở lại dùng bữa tối cùng chúng ta. Bữa tối đều phong phú như mọi ngày, thế nhưng ta quả thât không muốn ăn. Trong lòng ẩn ẩn khó chịu, không phải là vì không được đi du ngoạn, mà là vì Cửu công chúa, nàng quả thật giống như một cây gai mạnh mẽ đâm trong lòng ta, muốn nhổ cũng không nhổ được.

Bát công chúa liên tục gắp thức ăn cho ta, ta cũng miễn cưỡng đều ăn vào, từ đầu đến cuối, Lão Cửu cũng không liếc mắt đến ta một cái, càng không ngăn cản sự chăm sóc từng li từng tí của Bát công chúa đối với ta.

Ta đột nhiên có một loại ảo giác, thực ra Bát công chúa mới chính là phu nhân của ta, là công chúa của ta. Còn Cửu công chúa này hoàn toàn là một người ngoài đến phủ chơi thôi!

Sau khi mọi người dùng bữa xong lại ngồi uống trà một lúc, Bát công chúa mới lên đường hồi phủ. Suốt cả một ngày này, ta cũng mệt mỏi, đang muốn đi về phòng lại bị tiểu xà hạt gọi lại, không thể làm gì khác, chỉ phải miễn cưỡng ứng phó.

Nàng nhìn ta, thật lâu cũng không nói gì.

Ta mù mịt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đột nhiên ý thức được, không lẽ là nàng chờ sau khi Bát công chúa đi rồi mới tìm ta tính sổ sao? Chắc không phải là định sẽ móc mắt ta thật đấy chứ? Trong lòng ta luống cuống.

“Ngươi càng ngày càng quá phận!” Cửu công chúa đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Ta không kịp phản ứng.

Cửu công chúa vân vê ngón tay, thản nhiên nói tiếp: "Bản cung nói ngươi quá phận, trước kia mặc dù ngươi nhìn Bát tỷ nhưng vẻ mặt vẫn là thản nhiên lãnh đạm. Thế nhưng ngươi nhìn ngươi hôm nay xem, giống như là thật hận không thể ăn luôn Bát tỷ. Ngươi cho rằng bản cung sẽ không móc mắt của ngươi, cho nên ngươi càng muốn được nước làm tới phải không?

Ta không có làm gì hết nha.

Ta thực vô tội nói với nàng: “Ý ngươi là ánh mắt khi ta nhìn Bát công chúa sao? Ngươi đừng có vu khống cho người tốt nha, từ sau khi ngươi nói bóng nói gió liếc mắt nhìn ta, ta đâu còn dám nhìn Bát tỷ của ngươi lần nào nữa đâu chứ.”

“Lại còn dám chối là ngươi không nhìn?”

Ta chán nản, hét lớn: “Ta nhìn đấy, thì làm sao?! Ta cũng không phải thần tiên, nàng là một người sống đứng sờ sờ trước mặt ta, ta làm sao mà không nhìn nàng được chứ?”

Đúng. Ta nói không có sai, ta nói rất có đạo lý, ta tin tưởng chỉ cần là người, lại có thể không nhìn một người còn sống đứng đang trước mặt mình sao! Cho nên Cửu công chúa này căn bản là đang bới lông tìm vết, không có việc gì nên muốn kiếm chuyện mà!

Cửu công chúa không nói chuyện, gắt gao trừng mắt nhìn ta.

Sau khi hét xong, trong lòng ta có chút chột dạ, vừa rồi là vì kiềm chế không được, nổi nóng nên mới hét lên, cũng không quan tâm những chuyện khác. Hét xong mới chợt nhớ đây là cổ đại, thân phận mỗi người không bình đẳng. Nhưng tính tình của ta chính là như thế, mấy ngày trước đây ta luôn luôn nhường nhịn khắp nơi, bây giờ thật sự là nhịn không nổi nữa.

Xong rồi, dù sao ta cũng đã hét ra hết rồi, muốn chém muốn giết gì thì cứ làm đi.

- ----------

Lướt weibo tình cờ lụm được tấm này. Có vẻ hợp với mô tả hình tượng bợn “Đông Phương Bất Bại” kia cho nên tui post lên cho mấy người dễ hình dung:))))

Và thông tin cho những ai muốn tìm thêm ảnh của đại tỉ trong ảnh. Bợn được vẽ là Từ Phong - một nhân vật trong game kiếm tam 3 (Võ Lâm Truyền Kỳ).