Phồn Hoa Thịnh Khai

Chương 7-3: Hạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt 



Dưới tiếng chim thanh thúy hót y dần dần tỉnh lại, bình thường tiếng kêu nghe êm tai đến nhường thế, giờ phút này lại hận không thể bắn hết bọn nó xuống.

Đầu đau quá! Còn chưa có mở mắt ra, đôi mày y đã nhíu lại, thân thể vừa mới chuyển động một chút, y lại thiếu chút nữa thất thanh kêu đau, mỗi một sợi gân, mỗi một khớp xương dường như đứt rời ra, dao động không dứt, y cảm thấy chỉ cần đẩy nhẹ một chút, cả người sẽ tan ra, hai chân lại khó chịu, đau nhức khó mà chịu nổi, ngay cả cái chỗ không thể mở miệng cũng tê dại lại, trướng trướng lên, giống như có cái gì đang bị tắc ở bên trong.

Tắc ở bên trong? Y hoảng hồn, bừng tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy được một khuôn mặt anh tuấn còn đang say ngủ, gương mặt quen thuộc đến mức làm cho y cơ hồ hết hồn. Không dừng lại đó, mắt y nhanh chóng đảo qua thân thể trần trụi của đối phương, tầm mắt đứng lại ở hạ thân hắn. Chỉ thấy một chân của đối phương đang chen giữa hai chân y, cái thứ ở phúc hạ thân hắn, cũng đang nằm bên trong mông mình.

Nghĩ bằng ngón chân cũng biết chuyện gì đã xảy ra, y rên rỉ, giờ phút này bỗng dưng y hồi tưởng lại hết chuyện xảy ra tối qua, y không chỉ say rượu, mà còn thẳng thắn bày tỏ cảm tình cùng không biết liêm sỉ câu dẫn người ta. Trời ạ, y đã làm cái chuyện ngốc gì đây?

Y vừa hạ mắt xuống thì bất ngờ thấy với một đôi mắt sáng ngời hữu thần đang nhìn mình, làm y kinh hách.

Hai ánh mắt cứ như vậy dừng ở hư không, không ai nói nửa câu.

“Đệ quả nhiên hối hận?” Một lát sau nhân, nam nhân mở miệng, lời nói ẩn giấu chút cô đơn.

Y than nhẹ một tiếng quay đầu đi, ” Dù sao huynh cũng phải cho ta thời gian tiêu hóa cái chuyện này một chút chứ!” Ngày hôm qua y đã nói ra toàn bộ những lời mình nghĩ trong lòng, nam nhân sao nghĩ sao mà bảo rằng y hối hận?

Nghe ra được ý tứ của y, mi gian nam nhân còn đang nhíu lại căng thẳng giờ phút này nhẹ nhàng giãn ra, hắn từ phía sau ôm lấy hắn y, y giãy người muốn thoát, hắn càng ôm chặt vào.

Bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp, ban đầu còn có điểm chưa thích ứng được, rồi y cũng dần quen với cánh tay hữu lực cùng tiếng tim đập mạnh mẽ ấy.”Lời đệ nói ngày hôm qua là thật chứ?” Nam nhân hỏi.

“Nói cái gì?” Y giả bộ hồ đồ.

“Đừng có trêu đùa ta nữa, đệ biết mà.” Nam nhân lo lắng nói.

“Nếu như huynh đã hiểu ý ta, thì cần gì phải hỏi lại?” Mặt đỏ cả lên, y thật sự không có biện pháp nói lại những lời vừa nhớ tới đã thẹn ngay trong lúc tỉnh táo này.

Lời nói của Chung Nhuận đã bộc lộ tất cả, hắn biết rõ làm cho y nói lại là không có khả năng. Triệu Tường Dư im hơi lặng tiếng ôm y càng chặt thêm nữa.

Yên tĩnh nhưng chẳng hề tịch mịch, tiếng tim đập từ hai người chậm rãi hòa thành một.

“Về sau ở cùng một chỗ với ta đi!” Triệu Tường Dư mở miệng.

Đợi thật lâu, y không có trả lời.

Triệu Tường Dư cúi xuống thấy y nằm trong lòng ngực mình trầm miên tự lúc nào, nhìn dung nhan khi ngủ của y không hề mang chút phòng bị nào, hắn thâm tình hạ một nụ hôn xuống đôi môi châu ngọc ấy.

Ngủ đi, hãy an tâm mà ngủ. Phi Khanh của ta.

Chờ đến khi y tỉnh lại, hắn sẽ thẳng thắn nói ra hết mọi chuyện với y, cho dù y có sinh khí, có giận dỗi, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn gắt ôm chặt lấy y, giấu vào lòng ngực rồi nhẹ nhàng phủ lên đôi môi mím lại vì giận dữ ấy thì cuối cùng y cũng sẽ tha thứ cho hắn mà thôi. Chỉ tiếc là, ngày mai hắn có chuyện quan trọng, không thể chờ y tỉnh lại được.

Nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, hắn lặng lẽ đứng lên. Bưng nước ấm tới, thay y lau đi những vệt dơ còn dính lại trong lúc giao hoan, dịch lại góc chăn chăn, rồi mới mặc quần áo.

Xong, hắn cúi người chăm chú nhìn người đang say ngủ ở trên giường một lúc lâu, dường như có chút không nỡ rời đi.

Lần thứ hai Chung Nhuận tỉnh lại, nhìn bên mình đã không thấy bóng người, một bầu rượu trang trí tinh xảo được đặt ở trên bàn, y có chút ngạc nhiên, Triệu Tường Dư không thích y uống rượu, thế tại sao lại tặng rượu cho y để làm gì?

Tò mò nổi dậy, y vươn tay cầm lấy bình rượu khẽ nhấp một ngụm, tửu thủy nhập hầu, vị ngọt trải dài, mùi hương thơm ngát vô cùng, tựa cam lộ làm mát cả yết hầu. Đã từng nếm qua nhiều loại rượu, giờ ngửi thấy mùi hương này, y biết được, đây là rượu được ủ từ hoa quả, uống bao nhiêu cũng không làm người say. Chắc là Triệu Tường Dư biết khuyên y kiêng rượu không được, đành chọn cách khác. Rượu này chắc là do hắn bỏ biết bao công sức mới tìm ra được, y biết rượu ủ này thập phần trân quý, ngay cả trong cung cũng không có mấy vò, y là do một lần ngẫu nhiên mới được hưởng qua, biết được giá trị của loại rượu này.

Tâm y ấm áp, không phải vì rượu, mà là vì tâm ý của hắn đối với y.

Cẩn thận đậy nắp tửu bình lại, y bước xuống giường rửa mặt, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, cơn đau nơi hạ thân đã giảm đi rất nhiều. Đêm qua giao hoan cùng Triệu Tường Dư, làm cho y chạm tới điểm cực lạc. Cái ôn nhu cẩn thận từ nam nhân kia khiến cho y quên mất nỗi sợ hãi, cơ thể nhập vào tình cuồng. Thần trí quay cuồng

Vắt khắn xong, y rửa mặt, ngoài phòng một mảnh im ắng, hồi trước tuy yên tĩnh, nhưng cũng không đến mức vắng lặng tiếng người như thế, Chung Nhuận bất chợt nhớ tới, hôm nay là ngày Ôn Thanh Hạc ly kinh, chỉ sợ tất cả mọi người trong Hàm Hương Viện đều đi xem hết rồi.

Ycũng có thể đứng xa xa tiễn Ôn Thanh Hạc đi một đoạn đường, nghĩ thế, động tác của y vội vã hẳn lên.

Nắng gắt cao chiếu, con đường lớn dẫn từ hoàng thành đến cổng Bắc kinh kỳ, cờ màu tung bay trong gió, bảng hiệu, rèm treo bên mái hiên của các tửu lâu đều được tháo xuống, thanh âm phố phường huyên náo khi xưa giờ không còn nữa, bên đường, tất cả dân chúng tứ phương đều kéo tới chen chúc nhau đứng, một bên nhỏ giọng nghị luận, một bên thì nhìn về phía hoàng thành.

Những chàng thanh niên trẻ tuổi, tinh lực tràn trề, không ngừng chạy tới chạy lui, thông báo tin tức cho mọi người.

“Ôn tướng quân còn đang ở trên điện yết kiến Thánh Thượng!”

Chỉ trong chốc lát, tin tức tiếp theo lại truyền đến, “Ôn tướng quân đã bắt đầu ra khỏi nội thành rồi!”

“Nghe nói Tướng quốc đại nhân phải dẫn tất cả quan viên đến tiễn Ôn tướng quân!”

Chỉ chốc lát sau, thanh âm trầm trầm từ vó ngựa chấn động mặt đất mơ hồ truyền đến. Bộ binh có lệnh, bất cứ quân lính nào đi lại trong thành, đều không được phép phóng ngựa nhanh, để tránh quấy nhiễu dân chúng. Ôn Thanh Hạc trị quân nghiêm cẩn, đương nhiên sẽ không làm trái pháp lệnh, bởi vậy hạ lệnh cho kỵ binh xuống ngựa, còn bộ binh thì chạy chầm chậm. Mặc dù cấm quân diễu hành đến biên quan đã thả chậm cước bộ, nhưng bởi vì nhân số đông, lại được huấn luyện đầy đủ nên nện bước đều nhịp, hành quân tránh không được kinh thiên động địa.

Dân chúng nhao nhao cả lên. Chỉ thấy một đội quân chỉnh tề uy vũ chi trật tự đi tới, kỳ lệnh bay phấp phới, đội ngũ ngay ngắn, sĩ tốt người cao ngựa khỏe, ai ai cũng tràn trề tinh thần, khôi giáp trên người phản chiếu ánh kim quang từ mặt trời chiếu rọi, rất là uy phong lẫm lẫm.

Dân chúng vây xem từ phía sau chen lên phía trước tiếp trước, hy vọng có thể nhìn rõ quân dung thêm một tý.”Quân nhân thật tốt!” Bọn họ chỉ trỏ không ngớt, còn mấy vị trưởng giả thì vuốt râu, lộ ra vẻ tán thưởng.

Nghe thấy dân chúng nghị luận, đội quân vẫn mặt không đổi sắc, ngược lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước càng dũng cảm.

Ở trên cửa thành, chỗ cao không người chú ý, có hai người đứng thẳng, một dáng người cao ráo, một tư dung thướt tha, y tụ phiêu phiêu trong gió, tựa như tiên nhân.

“Không hổ danh là cấm quân triều ta, lại càng không thẹn dưới trướng Ôn tướng quân đích. Nàng nói có phải không?” Chung Nhuận nhìn thấy đội ngũ dừng ở cửa thành, cười nói với người bên cạnh.

Tuyết Yên không rảnh mà đi so đo với mấy lời giễu cợt của y, nàng chăm chú nhìn người kỵ mã hành tẩu đứng đầu kia, người ấy thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, áo giáp hoàng kim mặc ở trên người hắn, càng tăng thêm vẻ uy mãnh dũng cảm. Ánh nhìn chất chứa thâm tình ngưng đọng, tựa hồ muốn đem thân ảnh người đó khắc sâu vào đáy mắt. Một hồi lâu, nàng mới quay đầu lại nói, “Sao huynh không đi tiễn hắn?”

“Quân tử chi giao đạm như thủy, huống chi tối qua chúng ta túy ẩm một đêm, coi như là tiễn biệt cùng huynh ấy, hôm nay ta cần gì phải xen vào cảnh náo nhiệt này làm chi? Nhưng còn nàng, tại sao lại không đi?” Y hỏi ngược lại một câu, “Thật ra tối hôm qua, người mà huynh ấy muốn gặp nhất, chính là nàng phải không?” Từ lúc Tuyết Yên biết được Ôn Thanh Hạc phải ra biên cương trấn giữ, lại nghe tin hắn đã tự tiện vì nàng chuộc thân, liền đóng cửa không gặp, mặc cho Ôn Thanh Hạc đứng ở ngoài cửa đau khổ cầu xin, nhưng nàng vẫn không nguôi nổi cơn tức. Đem một Đại tướng quân uy danh đỉnh đỉnh biến thành kẻ thất tình mặt ủ mày chau, khổ không nói nổi, nhớ tới bộ dạng đau khổ cầu tình của Ôn Thanh Hạc trước lúc hắn đi, nàng còn cảm thấy được thú vị không ít. Nhưng Tuyết Yên vẫn biết đường im miệng không nói

“Nếu cả hai tình đồng ý nguyện, nàng cần chi phải quật cường đến vậy?” Y thấy thế không khỏi lắc đầu.

“Là huynh ấy không nên tự tiện quyết định cho ta.” Nàng lắc đầu nói: “Huynh ấy luôn suy nghĩ cho ta mọi lúc mọi nơi, ta hiểu được, là vì tốt cho ta nên mới làm thế, nhưng chính là huynh ấy không biết cái ta thật sự muốn phải là gì.”

Y dừng lại, khẽ thở dài một hơi, “Đúng vậy, dù cho có yêu nhau cách mấy thì tâm vẫn phân ra hai người, không thể nào làm cho đối phương hiểu hết tâm tư của mình được.”

Bên dưới thành lâu trống nhạc vang lên, Ôn Thanh Hạc xuống ngựa, cùng một võ tương cung kính đứng bên đường, từ xa xa một cỗ kiệu đi tới, đến gần mới thấy nó hoa lệ quý phái, trang nghiêm mười phần, người ngồi bên trong ắt hẳn là Tướng quốc đứng đầu văn võ bá quan. Hoa kiều đi tới gần trước cửa thành liền dừng lại.

Y nhìn thấy, đột nhiên nhớ tới hình như mình không biết diện mạo Tướng gia ra sao, chắc là râu dài trang nghiêm đi, Chung Nhuận chợt cảm thấy tò mò.

Cỗ kiệu nghiêng về phìa trước, kiệu phu vén màng lên, một thân tử bào phối kim ngư (áo quan màu tím có họa tiết hình cá chép vàng) bước ra ngoài kiệu, y lơ đãng đảo mắt qua, nhất thời, vẻ mặt y cứng lại.

Đang nói chuyện, Tuyết Yên thấy Chung Nhuận bước lên phía trước, hai tay dường như dùng hết lực đột nhiên nắm lấy tường thành, nàng hốt hoảng đứng lên, “Huynh làm sao vậy?”

Ngón tay trắng bệnh bấm vào tường thành, Chung Nhuận không chớp mắt nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

“Vô sự.” Tuyết Yên nghe được y nói, hai chữ này giống như bị bức ra từ khớp hàm y.

“Tuyết Yên, nàng đã gặp qua Tướng quốc đại nhân chưa?”

Tuyết Yên khó hiểu câu hỏi đột ngột của y, “Đã từng gặp qua ở yến hội.”

“Tướng quốc đại nhân, hắn, hắn còn rất trẻ?”

“Tướng gia thiếu niên đắc chí, không đến ba mươi tuổi đã vị cực nhân thần (ý nói địa vị cao quý trên mọi người), đương nhiên là còn rất trẻ. Vì sao huynh lại hỏi như vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi.

Chung Nhuận không đáp, ánh mắt y liên tục chú ý tới từng động tác giữa Tướng quốc và Ôn Thanh, một thần thái ôn nhu, một khiêm cung hữu lễ, người kia lúc này đang đưa lưng về phía y, nhìn không tới biểu tình, nhưng không cần nghĩ cũng đã biết hiện lên ở trên gương mặt hắn chính là nụ cười nhạt thản nhiên tự đắc đi! Hô hấp dường như ngừng lại nơi yết hầu không ra được, đè lại ngực, y cuối cùng tuyệt vọng.

“Tuyết Yên. tục danh của Tướng gia là?”

“Triệu Hi, tự Tường Dư. Di, a, tên này nghe rất quen, không phải huynh......” Chung Nhuận quay đầu đi, Tuyết Yên không khỏi thất thanh: “Huynh sao thế?”

Gương mặt tuấn mỹ của y giờ trở nên tái nhợt xen lẫn hoảng sợ, phẫn hận cùng thống khổ.