Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 46: Pháp bảo hiển thần uy (1)




- Ra!

Long Nhất phóng thích phi kiếm bổn mạng, ý định dốc sức liều mạng, nhưng khi một chỉ đè xuống đã làm Long Nhất thổ huyết.

Phanh! Cuối cùng Long Nhất bị uy áp đè ép thành bãi máu, chỉ còn lại một viên Kim Đan nằm ở vị trí hắn vừa đứng.

- Không phải ngươi muốn báo thù cho Long Ngũ sao? Ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không nắm chắc.

Liễu Tàn Dương vẫy tay một cái, thu Kim Đan và túi trữ vật Long Nhất vào trong tay mình.

Kim Kiều đã sớm sợ hãi hồn phi phách tán, Long Nhất biến thành bãi máu bên cạnh nàng, bị Liễu Tàn Dương diệt sát quá dễ dàng.

- Ta sai rồi, sư huynh! Xem tình nghĩa đồng môn mà tha ta một mạng! Từ nay về sau, ta sẽ làm mọi việc vì sư huynh, mong sư huynh tha mạng.

Kim Kiều khóc lóc cầu xin tha thứ.

Liễu Tàn Dương nhìn Kim Kiều, nhớ đến tình cảnh bị trào phúng trong nội môn, đó là cảm giác tứ cố vô thân, thậm chí ngay cửa tiểu viện của mình còn bị giội đồ vật dơ bẩn, hắn từng bị sỉ nhục như thế bao giờ?

Tất cả là do đám người này sai sử! Hai kẻ trước mặt lại là đầu sỏ gây ra tất cả.

- Các ngươi phải chết!

Liễu Tàn Dương thu Kim Đan của Long Nhất, Ưng đạo nhân vận chuyển linh lực khống chế phi kiếm dưới chân, hắn lúc này đã bỏ qua Kim Kiều, hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là bỏ chạy để khỏi chết!



Dù sao Ưng đạo nhân cũng là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, hắn không đến mức không có sức phản kháng như Long Nhất.

- Xuống đây cho ta!

Liễu Tàn Dương phất tay một cái, một dòng gió xoáy quét ngang qua chung quanh, lúc đến trước mặt Ưng đạo nhân đã biến thành một bàn tay to lớn, bàn tay như ngũ chỉ sơn đè xuống, Ưng đạo nhân bị trấn áp xuống đất.

Mặc dù Ưng đạo nhân có tu vi Kim Đan trung kỳ, nhưng đứng trước mặt tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thì hắn biến thành con kiến hôi, hắn không cách nào chạy thoát khỏi bàn tay tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.

- Đây là do các ngươi ép ta ra tay! Muốn trách thì trách các ngươi có mắt không tròng! Muốn trách, nên trách mình quá càn rỡ! Muốn trách thì trách các ngươi ép ta phải bộc lộ tu vi mà ta không muốn sử dụng!

Liễu Tàn Dương nói xong, hai tay nâng lên kéo thân thể Kim Kiều và Ưng đạo nhân đến trước mặt của mình.

Bản thân Ưng đạo nhân bị trọng thương không có sức chiến đấu, Kim Kiều không có thực lực đối kháng tu vi Kim Đan hậu kỳ của Liễu Tàn Dương.

Liễu Tàn Dương chắp tay trước ngực, toàn thân bộc phát khí thế khủng khiếp, xác nhập thiên địa vào trong cơ thể, Ưng đạo nhân và Kim Kiều bị lực lượng cuồng bạo đè ép sau đó hóa thành bãi máu tiêu tán trong thiên địa.

Thành công đánh chết Ưng đạo nhân và Kim Kiều, Liễu Tàn Dương cảm giác thân thể đau đớn kịch liệt, kinh mạch không thể thừa nhận nổi tu vi Kim Đan hậu kỳ cho nên đang rạn nứt.

- Ai! Xem ra mình còn không có biện pháp khống chế lực lượng thuộc về mình!

Liễu Tàn Dương phóng thích thần thức dò xét tình hình trong phương viên trăm dặm, hắn thu Kim Đan của Ưng đạo nhân và Kim Kiều, lập tức bay thẳng về một hướng.

Gió đang thổi bên tai, tốc độ Liễu Tàn Dương đã tăng lên đến cực hạn.

Chỉ qua mấy hô hấp, Liễu Tàn Dương ngừng bước trước một sơn cốc ẩn mật, trong tình huống cảnh giới Kim Đan hậu kỳ chưa biến mất, hắn bố trí trận pháp bên ngoài sơn cốc, trận pháp này tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường không có biện pháp công phá, dù sao trận pháp này sử dụng lực lượng Kim Đan của Liễu Tàn Dương.

Liễu Tàn Dương bước vào trong sơn cốc, cuối cùng hắn không thể áp chế thân thể sụp đổ, tu vi không ngừng giảm xuống

Kim Đan hậu kỳ! Kim Đan trung kỳ! Kim Đan sơ kỳ! Giả Đan kỳ! Trúc Cơ hậu kỳ! Trúc Cơ trung kỳ!

Khí thế toàn thân Liễu Tàn Dương biến mất nhanh chóng, thực lực giảm xuống còn Trúc Cơ trung kỳ, so với lúc rời khỏi Vô Lượng Môn còn thấp hơn một cảnh giới.

Cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, Liễu Tàn Dương ngã sấp trong sơn cốc, dùng thân thể Trúc Cơ hậu kỳ thừa nhận tu vi Kim Đan hậu kỳ, hiện tại di chứng đã bộc phát.

Kinh mạch trong người Liễu Tàn Dương vỡ nát như đồ sứ, các vết rạn không ngừng mở rộng ra, linh lực trong người không ngừng chữa trị các vết rách trong kinh mạch.

Hắn ngã xuống nơi giống như chết đi, sinh cơ bên ngoài thân thể gần như biến mất, nhưng trong thân thể hắn sinh mệnh lực rất dồi dào, cây non trong khí hải không ngừng bộc phát sinh mệnh lực chữa trị thân thể hắn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Một cơn mưa tí tách rơi xuống, nước mưa bám vào mặt Liễu Tàn Dương.

Liễu Tàn Dương chậm rãi mở mắt ra, tu vi của hắn giảm xuống còn Trúc Cơ trung kỳ, đây là di chứng khi vận dụng lực lượng Kim Đan hậu kỳ, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì Liễu Tàn Dương xem việc này quá bình thường, chỉ cần hắn muốn, không quá ba ngày là có thể đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Nếu không phải hắn có cảnh giới Nguyên Anh đại thừa làm hậu thuẫn, lúc này đây hẳn phải chết không nghi ngờ, hai mắt Liễu Tàn Dương đang bốc lửa.

Hắn muốn rút thời gian tu luyện thật nhanh, mặc dù hắn có được lực lượng cường đại, nhưng vì cảnh giới không đủ, lại không thể sử dụng tùy ý, tình hình này không phải đang đứng trước bảo tàng nhưng không tìm được cửa vào sao?

- Kim Đan kỳ! Ta phải đột phá Kim Đan kỳ trong thời gian ngắn nhất! Chỉ có như thế mới bảo chứng ta có thực lực dừng chân trong nội môn Vô Lượng Môn!

Liễu Tàn Dương dò xét sơn cốc, nơi này có hoàn cảnh không tệ, linh lực sung túc, là nơi thích hợp đột phá Kim Đan kỳ!

Có suy nghĩ này, Liễu Tàn Dương dò xét khí hải, hắn khiếp sợ với những gì mình nhìn thấy, trong khí hải vốn có một cây non, nhưng hiện tại gốc cây non đã cao hai thước và mọc ra bảy tám phiến lá xanh.

Cảm giác quen thuộc trước nay chưa từng có, lực lượng này là lực lượng thuộc về hắn, hắn thông qua gốc cây này thuyên chuyển lực lượng với bản tôn.

Nhưng Liễu Tàn Dương đã quyết định, hắn không dễ dàng vận dụng lực lượng này, bởi vì di chứng quá nghiêm trọng, nếu không hắn sẽ lâm vào tuyệt cảnh, không thể tìm được cảm giác an toàn, cảm giác vô lực này bao phủ tâm thần, như thế làm sao đối mặt với kẻ địch chứ?

Liễu Tàn Dương lấy Kim Đan của đám người Ưng đạo nhân ra, trong đầu nhớ lại tình cảnh tứ cố vô thân trong nội môn.

- Nếu các ngươi muốn giết ta, vậy đừng trách ta!

Hắn thả bốn viên Kim Đan đến bên người Du Long Đại Pháp đại phát thần uy, hấp thu linh lực trong Kim Đan.

- Ba Kim Đan sơ kỳ, một Kim Đan trung kỳ, đủ cho ta tu hành đến Kim Đan rồi!

Liễu Tàn Dương nghĩ tới đây, chuyên tâm khống chế Du Long Đại Pháp, cướp đoạt tu vi trong Kim Đan.

Có thể nói Du Long Đại Pháp là ma công, cướp đoạt tu vi kẻ khác, thủ đoạn tàn nhẫn, tốc độ tu hành nhanh hơn người khác quá nhiều, nhưng loại ma công này cũng có thiếu hụt lớn, hấp thu tu vi của người khác sẽ tạo thành tình huống linh lực của mình có tạp chất, cần tốn nhiều thời gian loại bỏ tạp chất.

Linh khí rót vào trong người, bao phủ toàn thân Liễu Tàn Dương, Du Long Đại Pháp tham lam hấp thu linh lực trong Kim Đan.