Phong Cốt

Chương 1




Tổ tiên Minh Sở hoàng triều sinh ra ở một hộ nông gia, khi đó thiên tai không ngừng, dân chúng lầm than, hôn quân bạo ngược. Tổ tiên căm phẫn viết “Thiên tự hịch văn”, liệt kê tội trạng của hôn quân công bố toàn thiên hạ. Hai mươi tám tuổi, Người kêu gọi khởi nghĩa vũ trang. Mười tám tháng Chạp, dẫn hơn bốn vạn dân đứng dậy phản kháng. Chưa đầy ba tháng sau đã có thêm hai mươi vạn người hưởng ứng. Hào kiệt các nơi bừng bừng khí thế đổ về, cuối cùng đã giành thắng lợi sau bốn năm đại chiến. Hoàng đế tiên triều Vu Bàn Long mất đầu, bêu xác tại cửa thành ba ngày thị chúng. Hoàng thất tiền triều cũng bị nhổ cỏ tận gốc, không sót một ai.

Nay quốc gia đã có hơn ba trăm năm lịch sử, trải qua hơn hai mươi tư đời vua trị vì. Khởi binh chinh phạt khắp chốn, bàn tay hoàng đế không tránh khỏi nhuốm đầy máu tươi. Có lẽ bởi vậy mà hắn luôn cô độc. Sử sách ghi lại, đương kim Kính Đế hơn hai mươi tám tuổi mới sinh được trưởng tử. Từ đó về sau, không hiểu sao Kính Đế dù lâm hạnh phi tần nào cũng không thể có thêm hài tử.

Đấy là theo như ghi chép lại, còn giờ đây, khi mà hoàng cung đang mở đại tiệc. Kính Đế đang ôm ấp Dung Phi, thì xa xa, có một hài tử chừng năm tuổi đứng nấp trong góc tối hẻo lánh, dõi mắt nhìn theo ánh sáng phát ra từ phía đại tiệc. Cách đó không xa nữa, là một nữ nhân vẻ mặt không lộ thâm tâm, cùng một thái giám già câm điếc.

Nơi ba người ở là một hoang viện cũ. Nơi này đã lâu không tu sửa, khung gỗ cửa sổ sớm đã bị mối mọt đục khoét, màu đỏ hoa lệ của những cột trụ cũng đã phai mờ, có nhiều nơi giăng đầy tơ nhện. Khắp nơi lộ ra dấu vết loang lổ, lụi bại, càng tăng thêm vẻ tịch liêu.

Minh nguyệt sao thưa, bọn họ ngồi tại bàn gỗ trong đình viện ăn sáng. Nữ nhân tinh thần không đổi, nhẹ nhàng rót một ly rượu, thanh nhã nhấp môi. Lão ách phó trung thành tận tâm quan sát nhất cử nhất động của nữ nhân, cẩn thận bế hài nhi trên đùi, sợ nữ nhân bắt bẻ nó.

Nữ nhân nhìn về phía bọn họ, buông chén rượu,“Trần thúc, chớ sợ, ta sẽ không làm nó tổn thương.” Nàng chậm rãi nói, đôi mắt dường như phát ra ánh sáng lạ kỳ, chăm chú nhìn hài tử: “Năm năm rồi, ta có phải cũng đã nên hiểu, đó không phải lỗi của hắn? Biết rõ hắn chỉ yêu tiểu thư Dung gia, vậy mà vẫn nhân lúc hắn say rượu… Vọng tưởng mượn thai rồng để bay cao là ta, hắn có sai chỗ nào? Đem oán hận của mình trả thù, để cho một hoàng tử phải ở trong này chịu kham khổ, đều tại ta không tốt.”

Nữ nhân trò chuyện với nam hài, lại dường như xuyên qua gương mặt gầy yếu vàng vọt của nó mà hồi tưởng về một quá khứ đã xa, mang theo tia nhìn mệt mỏi. Lão ách phó không khỏi giật mình, ngây ngẩn cúi đầu nhìn vị hoàng tử ốm yếu, trong lòng dấy lên một trận chua xót. Nữ nhân cứ thể lẩm bẩm, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

Chẳng mấy ai biết, nhi tử nhỏ gầy trong bộ áo lông cũ kĩ này lại là huyết mạch hoàng triều. Kính Đế trong lòng vẫn luôn ái mộ thanh mai trúc mã là thiên kim tiểu thư nhà Dung đại tướng quân. Dung tiểu thư tính tình nghịch ngợm, gan to bằng trời, khiến cho Kính Đế nhiều phen khốn khổ. Vậy mà trong một lần say rượu, Kính Đế lại sủng hạnh thị nữ, cũng chính là chủ nhân của hoang viện này đây.

Một lần rượu hậu vui thích, một lần thừa trạch long ân, thị nữ hoài thai. Khi đó Kính Đế trong lòng chỉ có Dung tiểu thư, sợ nàng biết được chuyện này, liền tìm mọi cách trấn áp. Nghĩ đến đây, lão ách phó tâm sinh khó chịu, vì một nữ nhân điêu ngoa, cư nhiên đẩy nhi tử của mình vào nơi này chịu khổ, thật quá nực cười mà.

Nữ nhân mang vọng tưởng hóa phượng hoàng bị đày đến đây, khi ấy nơi đây chưa hoang vu thế này. Ma tước, phủ thêm vũ y vẫn là Ma tước, không chiếm được tình yêu, chỉ chuốc thêm cừu hận. Lão ách phó thở dài, tựa vào tóc hài tử, thân thiết cọ xát, cọ xát, hài tử này, thật khổ mà…

Lão đoán, tuy là nói không thương, nhưng kỳ thực Kính Đế năm đó muốn cho mẫu tử bọn họ chút danh phận. Dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, là trường tử, cho dù không lập thái tử, thì cũng phải là hoàng tử. Đêm hài tử này sinh ra, Kính Đế ngồi tại nơi này chăm chú nhìn hài tử. Nữ nhân kia còn đang chìm trong vui sướng, Kính Đế lại ở bên giường chợt gầm lên, giơ cao hài tử rồi ném xuống.

Lão ách phó liều chết chạy lại, tiếp được hài tử. Nữ nhân mở to đôi mắt trống rỗng đẫm lệ nhìn Kính Đế phất tay áo rời đi. Từ đó về sau, nàng không còn gặp lại con người tôn quý này, người nhẫn tâm ra tay với cả cốt nhục của mình.

Nữ nhân gượng thân thể suy yếu ngồi dậy, giật lấy đứa trẻ từ trong tay lão ách phó, cởi bỏ lớp tã, rồi mới thấy được hạ thể quái dị của nó, nàng thét lên sợ hãi. Nơi này rồi cũng dần rơi vào quên lãng…

“Ngươi còn chưa có tên? Hắn không đặt tên cho ngươi, Lý thúc lại câm điếc, ta cũng không gọi tên ngươi nữa… Thật xin lỗi”. Nữ nhân đột nhiên chuyển đề tài, nàng khẽ vuốt khóe mắt nam hài nhi, mang theo một chút lưu luyến. “Ta là người nhà họ Quan, thôn Bắc Giao, thành Phục Dương, khi vào cung ta tên là Quan Tâm. Ta không cho ngươi được cái gì, nay chỉ có thể cho ngươi một cái tên”. Nàng miết nhẹ ngón tay trên mặt hài nhi, có chút gì đó run run, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào,“Hắn không nhận ngươi, ngươi sẽ mang họ Quan. Họ Quan, gọi là Thận Tranh, tự Cẩn đi.”

Hài tử vẻ mặt bình tĩnh, đối với lời nói của mẫu thân không bày ra cảm xúc, hoàn toàn không giống một đứa trẻ năm tuổi, đó chính là Quan Thận Tranh sau này lay động chốn giang hồ. Quan Thận Tranh, tự Cẩn, một kẻ ngốc cuồng đao không nói chuyện nhân nghĩa, là một trong số ít cao thủ trên thế gian. Nếu không phải nắm chắc mười phần thắng, sẽ nhất định không cùng người tranh đấu, hành tung bất định, không nghe bất cứ kẻ nào khích bác, xét về võ công hiếm khi có địch thủ.

Nữ nhân thân thể khô gầy khoác hồng y, tại nơi băng lãnh vô tình này, không đành lòng tuân lệnh, mái tóc rối tung búi cao, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tịnh. Gió lạnh gợi lên chạc cây, đình viện chỉ có vài cọng mai. Nàng vẻ mặt an bình, lão ách phó cảm thấy thống khổ bất an, sao lại không biết như thế nào là tốt, thế là lão chỉ có thể nhìn nữ nhân kia, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, mong nàng có thể cảm nhận chút hơi ấm.

Lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt hiền lành của lão nhân, đáy mắt nàng dâng lên một tia cảm kích, thoáng mở miệng, vô thanh nói:“Sau này, Thận nhi của ta liền kính nhờ ngài.” Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi, Kính Đế uống rượu ngắm hoa mai, hắn biết Quan Thận Tranh chỉ liếc nhìn mẹ đẻ nó một cái sau cùng, rồi liền quay đầu đi về phía cây mai kia, không có biểu tình, trong lòng cũng không hề nghi hoặc hay quan tâm người khác, tựa hồ không bằng quan tâm chính mình.

Cảm tình, là thứ gì đó trói buộc con người ta, sao lại có nhiều người chìm sâu đến vậy? Ai có thể làm cho ta cảm nhận được cái gì gọi là để ý? Quan Thận Tranh khi mẫu thân chết không có gì vướng bận, lúc lão ách phó mất đi cũng không biểu lộ cảm xúc nào.

Bảy tuổi, khi nhìn phần mộ lão ách phó, nó không rơi lệ, cũng không có một chút thống khổ nào, nó phát hiện bản thân quả thật có điểm dị thường. Có phải tất cả mọi người trong thiên hạ đều giống nó? Có phải ai ai cũng giống nhau, trống rỗng, sinh không vui mừng, tử không sầu não?

Quan Thận Tranh yên tĩnh như dòng nước. Năm nó tám tuổi, khi ấy xuất hiện một người khiến nó đổi thay. Ngày đó là vào ban đêm, nó ngồi ở phía trước cửa sổ, không cầm đèn, một bóng đen không rõ từ đâu nhảy đến trước mặt nó, ánh mắt lơ đãng của cả hai bất chợt gặp nhau. Nhiều năm sau, Quan Thận Tranh vẫn còn nhớ rõ, nam nhân anh tuấn từ mái nhà đối diện nhẹ nhàng bay đến như hồng nhạn, lưu loát linh hoạt, ngồi xổm trước mặt nó, một thân áo lam, tiếu ý ngâm ngâm hỏi nó:“Tiểu hài nhi, ngươi có biết tẩm cung của hoàng đế ở nơi nào không?”

Nếu như sớm biết kết cục thảm khốc như thế, Quan Thận Tranh lúc ấy sẽ bảo nam tử này đi đi, vĩnh viễn đừng quay đầu, nơi này là nơi ngươi không nên dừng lại. Hoàng cung vô cùng rộng lớn, không đếm được có bao nhiêu cung điện, những người ở đó tâm mơ quyền thế, còn chỗ này, là Ninh An điện.

Ninh An điện, ngày nối ngày, lúc nào cũng âm u quỷ dị. Ninh An điện, mấy đại đế vương nghiêm mệnh cấm tới gần nơi tiêu điều này, nhưng lại là nơi mai táng bao nhiêu xương khô của những kẻ không tầm thường. Ninh An điện, nam tử áo lam ngày ấy ở trong này tự do tự tại đón chờ cái chết tới gần, y nằm dưới tán cây mai không cùng hài tử tán gẫu, mà truyền cho nó võ công cái thế, lại tùy ý để người khác hàng tháng tới lấy của mình một ngón tay, lấy xương làm thuốc cho Dung phi nương nương.

Khi hoàng thái tử xuất thế, nam tử áo lam thân thể đã như đèn treo trước gió, trước khi đi cười đến vân đạm phong khinh, tiêu sái tòng dung, chỉ nói một câu, cuộc đời này ta sống đủ thống khoái, yêu đủ hết sức, người khác phụ ta không sao cả, ta…không hề hối hận. Một nam tử khí khái hơn người đã ra đi như thế, ngay tại Ninh An Điện này.

Bốn năm sau, Kính Đế, người phụ y cả đời, không hề để ý tới lời can ngăn của Thừa tướng, Dung phi, mặc kệ hoàng thái tử, đã quỳ tại đường tiền cạo đầu quy y, kiền tâm hướng phật, trút bỏ hồng trần, từ nay về sau cả đời canh giữ nơi này, không hề bước ra ngoài một bước, chỉ là vì trông chừng người nào đó đang nằm dưới nấm mồ phía xa.

Ngày ấy, cũng ngay tại Ninh An điện…