Phong Hành Trì Thượng

Chương 19




Trì Trì vừa khóc vừa chạy, cô không bao giờ tin Trần Húc đã chết! Nhất định anh ta lầm rồi. Trên đời này người giống người nhiều như thế, có thể chỉ là trùng hợp thôi. Trì Trì không ngừng tự an ủi mình.

Tâm tưởng của cô quay lại mười ba năm trước, khi đó cô chín tuổi, Trần Húc tầm mười một mười hai cô không nhớ rõ.

Khi đó, cha mẹ cô vừa ly hôn không lâu, mẹ mang theo cô lặng lẽ trở lại thành phố L. Họ ở trong một đại tạp viện, khi đó mọi người không quen thuộc với việc ly hôn như bây giờ. Cho nên Trì Trì thường xuyên bị đám trẻ con khác cười nhạo và nhục mạ. Cô từ nhỏ đã nóng tính, ngày nào cũng đánh nhau với bọn trẻ trong khu. Sau này, Lại Minh tới, anh rất khỏe, lại giỏi đánh nhau, bọn trẻ trong viện đều sợ anh, dần dần cũng không dám trêu trọc Trì Trì nữa. Nhưng bọn họ đều bài xích cô, Trì Trì không thể làm gì khác hơn là tự chơi một mình. Không lâu sau, Trần Húc và mẹ anh cũng chuyển tới khu này. Mẹ anh dáng người rất đẹp, đối xử với ai cũng ôn hòa, trong viện mọi người cũng đối xử hòa thuận với họ. Nhưng không lâu sau đã thay đổi hoàn toàn, đó là vì nghề nghiệp của mẹ Trần Húc – bà l

à một vũ nữ.

Kể từ khi biết thân phận của bà, mọi người đều khi dễ bọn họ. Ngày nào cũng có ba bốn người đàn ông đến cửa trêu trọc, trong mắt những người khác cũng không có ý tốt. Bọn trẻ học theo người lớn, thường ném gạch đá vào Trần Húc, đánh anh cả người bị thương. Người hay lo chuyện bao đồng như Sử Trì Trì dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thường cùng Trần Húc đánh lại bọn trẻ kia…. Dần dần, họ ngày càng thân nhau hơn.

Người lớn hai nhà ban ngày đều không ở nhà, hai người bọn họ su khi tan học lại cùng nhau làm bài, cùng nhau đùa giỡn. Mùa đông bọn họ chen chúc trong chăn trên một cái giường đọc truyện. Khi đọc đến đoạn Bạch Tuyết kết hôn cùng hoàng tử, Trì Trì ngước mắt ngây thơ nói: “Sau này lớn lên em và anh kết hôn nhé.”

Anh trả lời: “Được.

“Một lời đã định. Người nào đổi ý là con chó què.” Hai người vô cùng nghiêm túc móc tay.

…………….

Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Người trong viện ngày càng bài xích mẹ con Trần Húc, phụ nữ nói những lời ngày càng khó nghe, ánh mắt của đàn ông ngày càng không chút kiêng kỵ. Trần Húc lặng lẽ nhẫn nhịn, dù đám trẻ con có đánh anh hung ác thế nào, anh cũng chưa bao giờ khóc hay mách mẹ. Sau đó, không biết người nào báo, nửa đêm một ngày cảnh sát tới bắt mẹ Trần Húc đi. Hai ngày sau Trần Húc cũng bị mang đi, trước khi đi, anh ôm đầu Trì Trì nói: “Trì Trì, em chờ anh, chờ anh sau này lớn lên sẽ cưới em, nhất định phải nhớ đấy.” Nói xong anh lấy miếng ngọc đeo trên cổ xuống đập vỡ thành hai mảnh, mỗi người cầm một mảnh.

Sau khi anh đi không lâu, Trì Trì cũng chuyển nhà.

Càng về sau, mẹ Trì Trì càng ngày càng điên cuồng. Bà mỗi ngày ở bên tai Trì Trì nói ba cô phụ lòng, tuyệt tình, nói Lại Tử Minh thật thà đàng hoàng. Trì Trì có ngủ thiếp đi, bà cũng lay cô dậy bắt cô phải nghe……

Trì Trì không dễ dàng nhịn đến lúc lớn lên, vừa cô cơ hội, cô lập tức ra ngoài sống độc lập. Sau này kinh tế ổn định rồi, cô đã trở lại đại tạp viện thành phố L. Vẫn còn một số hàng xóm năm đó ở tại đây, có một người đem một túi giấy màu vàng đưa cho cô, ở trong đó tất cả đều là thư Trần Húc viết cho cô.

“Trì Trì, nhà anh đã dọn đến Thượng Hải….. Nhà anh đã đến Nghiễm Châu, nhà anh đã đến Thâm Quyến……. Ở cuối mỗi phong thư anh sẽ viết thêm một câu. Em nhất định phải chờ anh, anh sẽ quay lại cưới em.”

Trong bức thư cuối cùng viết: “Trì Trì, mẹ anh bị bệnh rất nặng, anh cũng bị bệnh, có lẽ phải đi xa chữa trị…….”

……………

Chuyện cũ như khói như mộng, Trần Bụi đứng ở trước mặt cô, muốn an ủi mà không biết mở miệng thế nào.

Một lúc lâu sau, chờ Trì Trì khóc mệt, anh mới nói: “Trần Húc nói, anh ấy không thể trở lại cưới cô rồi.” Trì Trì sau khi khóc lòng cũng nhẹ nhõm nhiều, cô xoa xoa mắt nói: “Tôi biết. Khi đó còn bé đùa thôi, sao có thể là thật.” Có lẽ anh đã sớm

“Không, đó không phải là đùa.” Trần Bụi sửa lại. Chỉ là, kể cả có anh ấy bên cạnh, cô cũng chưa chắc đã yêu anh ấy. Lúc này trong lòng cô không phải đã có một người sao? Thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, nói gì đến một câu nói đùa ngây thơ.

“Cô thích Phong Lôi sao?” Trần Bụi lại thình lình hỏi.

“Tôi….tôi cũng không biết.” Trì Trì không nghĩ anh sẽ chuyển sang đề tài này, hơi có chút không tự nhiên đáp.

“Thế, cô ghét anh ta sao?” Trần Bụi hỏi kiểu khác.

“Cũng không ghét.” Trì Trì nhất thời cũng không lý giải được là tại sao.

“Nếu như cô thực sự không muốn kết hôn cùng anh ta, tôi có thể giúp cô.” Trần Bụi nói.

“Giúp thế nào?”

“Kiện anh ta cưỡng bức. Ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế.”

“Cái gì?”

“Tình huống này bình thường luật pháp sẽ đứng về phía phụ nữ. Cho nên cô kiện anh ta so với anh ta kiện cô phần thắng lớn hơn nhiều.” Trần Bụi quan sát biểu hiện biến hóa liên tục của Trì Trì.

“Nếu cô thắng kiện, Phong Lôi sẽ bị xử từ ba đến bảy năm tù.” Trần Bụi tiếp tục quan sát phản ứng của Trì Trì.

Trì Trì suy nghĩ rối loạn, mặc dù có chút tức giận bất đắc dĩ, nhưng dĩ nhiên không muốn kiện Phong Lôi ra tòa. Ba đến bảy năm, chẳng phải toàn bộ cuộc đời anh sẽ bị phá hủy sao?

“Nhưng tôi thấy là lúc đó là do tôi say nên chủ động……” Trì Trì ấp a ấp úng nói.

“Cô không dám hay không muốn?”

“Tôi cũng không biết.” Trì Trì khó khăn đáp.

“Nếu người khác làm như vậy, cô cũng sẽ dễ dàng tha thứ sao?” Trần Bụi đột nhiên hỏi, trong nhận thức của anh, cô cho tới bây giờ là người không bao giờ chịu thua thiệt người khác, huống chi thiệt thòi lớn như vậy!

“Dĩ nhiên là không! Nếu là người khác tôi dù phải liều mạng cũng không để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.” Trì Trì chém đinh chặt sắt đáp. Nói xong, cô đột nhiên nghĩ tới, tại sao đối với Phong Lôi lại được?

Trần Bụi vừa khổ sở vừa vui mừng nói: “Trì Trì, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cô thích Phong Lôi, và anh ấy cũng thích cô.”

“Tôi không…….” Trì Trì đang muốn phản bác, lại thấy Trần Bụi phất phất tay ngắt lời cô nói tiếp: “Có lẽ, lúc bắt đầu cũng không ai đoán được hai người sẽ đến với nhau. Nhưng hai người rất hợp nhau. Có lúc người mà chúng ta vẫn mơ ước và người thực tế thường không phải là một người. Quên Trần Húc đi, anh ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời cô thôi, chỉ là một người đi cùng cô một đoạn đường đời, không phải là người đưa cô đi cả cuộc đời.” Trì Trì kinh ngạc nhìn Trần Bụi, một tia sáng thật nhanh thoáng qua đầu óc của cô, nhanh đến nỗi cô cơ hồ không nắm bắt được.

Trần Bụi còn muốn nói tiếp, vừa nhìn biểu hiện của Trì Trì lập tức dừng lại, xoay người rời đi. Bóng dáng anh gầy gò cô đơn, lưng đĩnh đạc thẳng tắp.

Nhiều năm trước, cô cũng đã từng thấy qua hình ảnh như vậy.

“Anh đứng lại đó cho tôi.” Bất chợt Trì Trì hét lớn một tiếng.

“Có chuyện gì?” Trần Bụi dừng bước, thanh âm hơi có chút run rẩy.

“Nói cho tôi biết, anh có phải chính là Trần Húc hay không?” Trì Trì đuổi theo nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt mong đợi khẩn trương.

“Không phải.” Trần Bụi phải cố hết sức mới bình tĩnh đáp.

“Không, anh đúng là anh ấy. Từ lần đầu tiên gặp tôi đã có cảm giác từng quen biết anh, cách nói chuyện của anh, nụ cười của anh, còn cả bóng lưng của anh……..” Trì Trì vội vàng nói.

“Tôi đã nói cô chỉ cần nhìn thấy người đẹp trai là cảm thấy giống như từng quen biết.” Trần Bụi cố gắng dùng lời đùa giỡn để che vẻ bất an

“Nếu như anh là anh ấy tại sao lại muốn làm bộ như không biết tôi? Anh sợ phải chịu trách nhiệm? Tôi đã nói rồi, đó chẳng qua là câu nói của trẻ con mà thôi. Thời buổi này, người trưởng thành thề non hẹn biển còn có thể rũ bỏ, huống chi là một câu nói đùa của trẻ con? Anh không phải quá lo lắng.”

“Cô thật sự nhầm rồi, tôi không phải!” Trần Bụi như cũ kiên định đáp.

Cả hai đang giằng co. Một thanh âm thanh thúy dễ nghe cắt đứt họ.

“A Bụi.” Cách đó không xa, một bóng dáng cao gầy yêu kiều đi tới. Trì Trì vừa nhìn nhận ra chính là Phong Nhã. Phong Nhã rất kinh ngạc nhìn Trì Trì nói: “Thật là trùng hợp, hai người cũng quen biết?” Trì Trì gật gật đầu.

“Hai người là…..?” Trì Trì ngây ra nhìn hai người bọn họ, bọn họ dường như rất thân quen.

“A, để em giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của em, tháng sau bọn em sẽ kết hôn.” Phong Nhã kiêu ngạo kéo Trần Bụi, gương mặt hạnh phúc thỏa mãn.

“Vậy sao? Chúc mừng hai người.” Trì Trì cứng nhắc cười. Nếu anh là Trần Húc thì thế nào? Có lẽ người ta vô tâm vô tính, sợ cô dây dưa nên mới không dám thừa nhận.

“Trần Húc, tôi hiểu tại sao anh không dám thừa nhận. Như vậy rất tốt, anh tìm được cô ấy ít nhất cũng phải phấn đấu hai mươi năm.” Trì Trì nụ cười có chút chói mắt. Nói xong cô xoay người bỏ đi khiến Trần Bụi thấy có chút không được. Anh do dự một chút liền đuổi theo.

“Trì Trì.” Giọng anh trầm thấp.

“Vâng.” Trì Trì cố gắng để giọng mình lạnh nhạt một chút.

“Tôi không phải là Trần Húc, tôi chỉ là bạn anh ấy mà thôi. Nếu tôi là anh ấy, cô chẳng lẽ lại không nhận ra? Cô có thể nhìn cũ một chút, diện mạo của chúng tôi có gì tương tự chứ?” Trì Trì theo bản năng nhìn khuôn mặt của anh, quả thật bọn họ hình dáng không phải là rất giống, một người dù có biến hóa thế nào, hình dáng căn bản chắc sẽ không thay đổi. Huống chi Trần Húc lúc đi đã mười một mười hai tuổi rồi, khuôn mặt căn bản đã định hình, có thể thay đổi thế nào?

“Thật xin lỗi, có lẽ tôi nhận nhầm.” Trì Trì cúi đầu khổ sở đáp.

“Ừ, vậy tôi đi trước.” Trần Bụi chần chừ một lát rồi quyết định xoay người rời đi. Cách đó không xa, Phong Nhã đang ngoắc tay về phía anh. Phong Nhã đối với đàn ông bình thường luôn là một bộ mặt không hề có cảm xúc, lúc này với Trần Bụi dáng vẻ cũng không khác gì. Trì Trì nhìn theo lưng bọn họ, không hiểu là cảm giác gì.

“Ghen?” Một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng cô truyền đến.