Phong Hoa Kỷ

Chương 9: Oan gia




Hoa Hi Mạt đã từng trải qua không ít các kiểu tiệc rượu, cô biết rõ nơi nào có đồ ăn miễn phí, nơi nào có đồ ngon, đặc biệt đối với loại rượu đỏ này, trong phạm vi mười dặm có nếu mùi rượu, mũi cô nhất định sẽ biến thành giống như Mục Dương Khuyển, nhắm mắt lại hít hà, là có thể ngửi thấy.

Cô đối với thứ nước có cồn màu đỏ này không thể coi là yêu thích, mà thuần túy đến từ sự ham muốn. Đối với cô, thức uống này không phải là thứ có thể đem RMB* để so sánh được.

(*Renminbi (nhân dân tệ) - nghĩa là đồng tiền của nhân dân và viết tắt là RMB - là tên chính thức sử dụng trong tỷ giá hối đoái của Trung Quốc, trong khi yuan (nhân dân tệ) là đơn vị người dân sử dụng trong giao dịch hàng ngày.)

Kết quả là một ngày nào đó năm 2011, Hoa Hi Mạt đã rời khỏi phòng trên gác mái, xuống tầng 22 của khách sạn tham dự buổi tiệc, dọc hành lang vừa đi vừa cảm thấy có chút không thoải mái khi trang phục của cô hôm nay có phần bất nhập lưu*, bất ngờ xuất hiện trước mặt người phục vụ mỉm cười, hại tiểu tử đó suýt va vào tường.

(*Bất nhập lưu(不入流): 1. Chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại | 2. Không hợp thời | 3. Lời nói, trang phục không phù hợp thời điểm. Lạc đề | 4. Không theo trào lưu; rất thanh cao | 5. Thời Minh, Thanh chức chia làm 9 phẩm 18 cấp, không đến cửu phẩm gọi là “bất nhập lưu”)

Là yêu nghiệt thì đến bất cứ đâu cũng là yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt dẫu có tài giỏi cỡ nào trước sau đều thua một vị Phục Ma yêu đạo*, ví như Tố Trinh** gặp được Hứa Tiên**, hay Nhiếp Tiểu Thiến*** gặp gỡ Ninh Thái Thần***, chuyện như vậy xảy ra vô cùng nhiều nên cũng không cần nói thêm nữa.

(* người diệt trừ yêu ma

**Hai nhân vật trong Bạch Xà truyện, Bạch Tố Trinh ( Bạch Xà) đang tu luyện trong hồ nuốt phải viên thuốc do Hứa Tiên nhả ra, tăng thêm 500 năm công lực, vì vậy muốn kết duyên cùng chàng.

***Hai nhân vật chính trong Thiện Nữ U Hồn, Ninh Thái Thần là một anh chàng chất phác, tốt bụng, và hiền lành, chuyên đi khắp nơi thu thuế các cửa tiệm. Một lần làm việc, hoàn cảnh đưa đẩy anh phải tới trọ qua đêm ở Lan Nhược Tự - ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người mất mạng bởi ma quỷ tại đó. Ninh Thái Thần đến đây và gặp một cô gái trạc tuổi mười bảy, mười tám, trông loáng thoáng có vẻ xinh xắn đáng yêu, da nõn nà như trứng gà bóc, chân tay thon thả như búp măng non, ban ngày ban mặt lại càng thấy đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiện - thực chất là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Trải qua nhiều chuyện, họ nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi biết Tiểu Thiến là ma, cùng với sự giúp đỡ của vị pháp sư tài ba Yến Xích Hà, Ninh Thái Thần tìm cách giúp Nhiếp Tiểu Thiến được siêu thoát)

...

Hoa Hi Mạt từ trong khay trên tay người phục vụ lấy đi một ly nước màu lam, mang theo nó đến một ngồi tại một vị trí tốt nhất trong phòng, những tia sáng xung quanh không biết là vô tình hay cố ý, đều tỏa ra nơi cô ngồi. Điều này vừa hay trùng với mong muốn của cô, Hoa Hi Mạt mím môi, nhấp một chút rượu, rồi nhấc ly rượu lên ngang mắt, quan sát đám người nam nam nữ nữ trước mặt qua thành ly.Đám phóng viên này không phải như những người cô biết do gặp mặt, mà đều là những vị có máu mặt trong giới truyền thông biết qua xã giao. Các nhân vật nhận được thiếp mời đến dự tiệc rượu lần này đều là các nhân vật cấp cao, không chủ biên thì cũng là phó chủ biên của những tờ báo, tạp chí lớn. Đây là chủ ý của Hoa Hi Mạt, cô muốn nơi đây phải thật sôi động, náo nhiệt, như thế mới có cơ may gặp được người kia.

Hình ảnh những người tham dự bữa tiệc qua lớp kính trên ly trông thật khôi hài, có mấy người đầu bị phình to ra y hệt Doraemon, mấy người khác lại biến dạng phần mông chả khác nào Hồ lô.

“Phì...” Hoa Hi Mạt không nhịn được cười, đám người áo mũ chỉnh tề kia khiến cô có phần choáng váng. Bóp nhẹ mắt cá chân, đi giày cao gót thật khó chịu, có chút kích động muốn tháo nó ra, nhưng nghĩ đến việc lát nữa cô sẽ phải lên bục phát biểu trước mọi người, ý niệm đó trong cô đã bị dập tắt.

Cô hôm hay vận một thân dạ phục màu đen, cổ khoét hơi sâu, phía trước có đính chút bèo, hai bên hông hơi thít lại càng tôn lên dáng người thon thả, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Nếu không phải cô lẳng lặng trốn đến chỗ này ngồi thưởng rượu, có ánh đèn yểm trợ, bằng không đã có rất nhiều con ruồi vây quanh cô.

Hoa Hi Mạt lại nhấp một ngụm rượu, còn đương đọng lại cảm giác tê tê đầu lưỡi, không nhận ra rằng có một vật thể ấm áp đang tiến lại gần cô. Người kia vừa tới liền chú ý đến nhân vật nổi bật ngồi trong góc này, cô đang nhắm mắt hưởng thụ hương rượu, người kia từ từ đến gần, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, đồng thời càng thêm khẳng định suy nghĩ của bản thân. Liền khom lưng, hai tay chống ghế, đem người ngồi đó nhốt lại, chờ cô mở mắt.

“Cuối cùng cũng tìm được cô” giọng điệu có phần đắc ý, thanh âm gần trong gang tấc.

Hoa Hi Mạt lười biếng mở mắt ra, tầm nhìn bị chắn bởi một khuôn mặt, trên khóe miệng không che dấu để lộ ra nụ cười gian. Cô ngẩn người, sau đó mới ý thức được người trước mặt là cô gái đã bị cô đẩy xuống biển - Thẩm Trác Di.

“Cô tìm tôi làm gì?” Hoa Hi Mạt ngáp một cái, hành động này đã được nuôi dưỡng thành nhân tính. Bất kể ban ngày hay ban đêm đều vậy. Không phải nói người bất tử không cần ngủ sao? Xem ra đều là đồ giả, người bất tử gì đó là giả, nói trắng ra là cô đã biến thân thành con dơi, nếu không thì sao đột nhiên hai cánh lại có màu đen, hại cô một ngày một đêm bị đảo lộn như vậy

Thẩm Trác Di thấy mình quả thật không nhận lầm người, tâm trạng rất cao hứng, nhưng bị Hoa Hi Mạt hỏi như vậy đột nhiên lại không biết trả lời ra sao. Cảm thấy người trước mặt rất vô tội, còn mình mới là người đi sinh sự vậy. Tuy nhiên, cô ắt đã tính toán đến trường hợp này, nhớ đến cảng victoria xinh đẹp cùng một màu xanh của nước biển, tâm trạng khôi phục lại, bắt lấy tay Hoa Hi Mạt nhấn mạnh câu nói

“Đừng hòng qua được mắt tôi, việc cô đẩy tôi xuống biển tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu”

Hoa Hi Mạt chớp mắt một cái, cảm giác buồn ngủ cũng theo đó mà biến mất. Cô nhớ tới chiếc giường hôm đó, nhớ tới chiếc gối có hương hoa oải hương. Dùng tay dụi dụi khóe mắt, khuôn mặt bởi vì trước đó có uống chút rượu nên hai bên má có chút hồng, trông rất đáng yêu.”Cô mệt sao?” Thẩm Trác Di không hiểu gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy mềm lòng, nhịn không được mở miệng hỏi. Cô phát hiện cô gái trước mắt kỳ thực là một đại mỹ nhân, cho dù ngáp cũng rất mê người.

“Ừm” Hoa Hi Mạt đáp một cách hờ hững, ánh mắt lướt qua bên kia góc phòng, thấy một nam nhân trên người là bộ tây trang của Arnami, đang cầm ly rượu XO, trên mặt không giấu được nét cười đang trêu ghẹo cô gái bên cạnh.

Thẩm Trác Di sững sờ:“ Quên đi, hôm nay tôi tạm thời buông tha cho cô”

Con mắt cô hệt như máy quét, chính xác không nghi ngờ quét qua bộ dạng hôm nay của Hoa Hi Mạt, đỉnh thật, một chiếc cúc áo trên người cô ấy cũng phải bằng một năm tiền lương của cô. Thẩm Trác Di thầm nghĩ, trẻ tuổi như cô ấy hoặc là Phú Nhị Đại đời thứ hai, hoặc chính là một kiểu đại gia điển hình. Xét theo sắc đẹp của cô ấy, thì khả năng thứ hai lạc quan hơn. Thẩm Trác Di tuy căm ghét người giàu nhưng tuyệt nhiên sẽ không nghĩ Hoa Hi Mạt theo kiểu đó, bởi vì trên người cô ấy có một khí chất mà tất các quý tộc khác còn lâu mới có được.

Buông tha tôi?

Hoa Hi Mạt dường như có cảm giác nghe không hiểu tiếng Trung, sống đến cái tuổi này không có thứ ngôn ngữ nào là cô chưa động đến,từ tiếng Anh cho đến tiếng Ý trong thời gian một trăm năm qua cũng đủ thông thạo rồi, nhưng tiếng phổ thông nghe thành như vậy xưa nay chưa thấy, cô kì thực rất bội phục tư duy kì quái của những người trẻ ngày nay.

“Tôi đưa cô về nghỉ, chuyện của chúng ta để sau đi” Thẩm Trác Di còn chưa kịp quan tâm, vẻ mặt Hoa Hi Mạt đã hiện lên một sự lãnh đạm, thực chất là trong lòng đã sớm dậy sóng.

Anh ta tới đây làm gì?

Hoa Hi Mạt nghi hoặc, những thắc mắc cứ luẩn quẩn trong đầu cô, hiển nhiên là không thu được đáp án, nhưng Thẩm Trác Di lại cứ đứng đó đợi câu trả lời từ cô. Cô đã đẩy cô ấy xuống biển, giờ lại còn phụ ý tốt của người ta. Hơn nữa...

Hoa Hi Mạt cảm nhận được ánh mắt nam nhân kia nhìn về phía mình, có chút do dự, sau cùng vẫn là quyết định tốt nhất nên theo Thẩm Trác Di rời đi.

Vừa định đứng dậy mới phát hiện ra là Thẩm Trác Di từ nãy tới giờ vẫn đứng khom lưng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn thiếu 10cm nữa là thành giống như đang dựa vào nhau.

“Cô tránh ra một chút” Hoa Hi Mạt nói

“Hả?” Thẩm Trác Di lúc này mới thấy rõ tư thế của hai người có chút ám muội:“ Thật xin lỗi”, cô muốn ngồi thẳng lên nhưng phần eo có vẻ thích vị trí này nên không chịu di chuyển. Thẩm Trác Di cắn răng, dùng sức khiến cho phần eo kia khuất phục, nhưng người này lại ương ngạnh muốn bác bỏ hành động của cô.

“Răng rắc...”

Hoa Hi Mạt ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt sa sầm lại của Thẩm Trác Di, nghĩ thầm, không phải là cô chứ

Thẩm Trác Di không chỉ dùng ánh mắt đáp lại cô, hơn thế nữa còn gật đầu, nói đúng trọng tâm:“ Không sai, vừa rồi tôi đã chỉnh eo cho cô”

“Alo, giúp tôi một việc” Hoa Hi Mạt cũng không phải đang nhìn Thẩm Trác Di, mà có vẻ như là đang nhìn phía sau, đồng thời liên hệ cho ai đó.

Thẩm Trác Di hướng theo ánh mắt cô đang nhìn, muốn xem xem có chuyện gì, liền bị một bàn tay giữ mặt cô lại.

“Á...”

Ở thời đại này hình như rất thịnh hành việc cưỡng hôn, Hoa Hi Mạt cứ như vậy tiến tới khiến Thẩm Trác Di không kịp chuẩn bị. Tuy đây không phải là lần đầu hai người có cử chỉ thân mật, nhưng mỗi một lần hôn đều mang tới cho cô một cảm giác khác nhau. Động tác cô từ thế chống cự đã biến thành một tư thế rất ỡm ờ. Nhưng Hoa Hi Mạt dường như không quan tâm đến nụ hôn này, hai môi cứ thế áp sát vào nhau, nhưng lại không có hành động nào tiến sâu thêm nữa.

Trời ơi...

Đầu óc Thẩm Trác Di bây giờ rỗng tuếch, chỉ còn lại dư vị của hai chữ này.

Cô gái này tuyệt đối là yêu nghiệt. Phật Tổ Như Lai hay Nhị Lang Thần hay gì cũng được, mau tới tiêu diệt cô ấy đi...