Phòng Học Số Sáu

Chương 9: Cẩm y mất tích




Trong lúc Trọng Thiên Kì và Dịch Vương Thiên Anh còn đang dằn co, Phùng Ngọc Nhi chao đảo rồi đột nhiên khụy xuống, Trọng Thiên Kì nhanh như bay lách sang Dịch Vương Thiên Anh, chạy lại đỡ muội muội mình trong tay.

Lúc Phùng Ngọc Nhi tỉnh lại cũng là chuyện của ba ngày sau. Trong ba ngày này, không ít chuyện chẳng lành liên tục xảy ra.

Tối hôm đó, Dịch Vương Thiên Anh lấy thân phận đại tỷ hiện tại của Phùng Ngọc Nhi, đem cô nàng cùng cả bọn ba người còn lại về kí túc xá số 666, đương nhiên Trọng Thiên Kì trong thân phận đại sư huynh đồng môn của Phùng Ngọc Nhi cũng không thể yên lặng để muội muội nhà mình bị người ta giành đi mất, cũng mặt dày theo gót năm người về kí túc xá của họ, quyết định sáng hôm sau xin hiệu trưởng dọn đến đó sống luôn.

Mà Dịch Vương Thiên Anh nghe xong tin tức này liền có loại xúc động muốn lấy công trả thù tư!

Khi sáu người năm tỉnh táo một hôn mê về đến kí túc xá liền bắt gặp bốn con mắt khó hiểu của Hoàng Kỳ Ngân và Lâm Bảo Ngọc.

“Người này không phải trợ giảng trọng đó sao? Sao anh lại ở đây?? Còn nữa, Ngọc Nhi bị gì vậy???” Hoàng Kỳ Ngân trong lòng chứa đầy dấu chấm hỏi không ngừng thắc mắc.

Dịch Vương Thiên Anh đỡ lấy Phùng Ngọc Nhi trên tay Trọng Thiên Kì, không trả lời mà quay sang Lâm Bảo Ngọc: “Tìm chỗ để tôi đặt Ngọc Nhi nằm xuống trước đã! Có chuyện gì lát nữa nói sau!”

“À!” Lâm Bảo Ngọc giác ngộ gật đầu, nhanh chân chạy đi dọn dẹp giường của mình cho Phùng Ngọc Nhi nằm tạm: “Đặt cậu ấy ở đây đi!”

“Lúc nãy không phải các cậu nói muốn đi dạo tìm hiểu môi trường mới hay sao? Sao lại có người bị thương thế này, còn. . .” Hoàng Kỳ Ngân nhìn cánh tay áo thấm máu của Phùng Ngọc Nhi, lại chứa ẩn ý chuyển ánh mắt sang Trọng Thiên Kì.

Trọng Thiên Kì bâng quơ huýt sáo nhìn đến chỗ khác: “Phòng này rộng nhỉ?!”

Cả đám người còn lại: (눈‿눈).

Đồng chí trợ giảng! Xin anh đừng có đánh trống lảng một cách trơ trẽn như vậy có được không??

Dịch Vương Thiên Anh không vui liếc anh ta vài cái, liếc đã đời lại quay qua nhìn Phùng Ngọc Nhi sắc mặt tái nhợt đang nằm bất động trên giường, cố gắng tìm ra một cái cớ nghe qua có vẽ thuận tai: “Lúc nãy Ngọc Nhi sơ ý té từ trên cây xuống, may mắn được trợ giảng Trọng nhìn thấy!”

“Nhưng nửa đêm nửa hôm cậu ta trèo cây làm gì chứ!?” Lâm Bảo Ngọc vô cùng không hiểu chuyện vạch mặt Dịch Vương cô nương.

Dịch Vương Thiên Anh vô cùng vô cùng 囧*

Quý cô à! Tôi đây nói dối không giỏi, xin cô nễ mặt tôi chút có được hay không???

Trọng Thiên Kì vui sướng khi người gặp họa đảo mắt một vòng: “Chắc là bạn học Dịch nhớ nhầm rồi, tôi chỉ vô tình thấy Ngọc Nhi té từ cầu thang xuống nên đỡ dậy thôi! Trí nhớ kém phát triển thì nên về nhà mua thuốc bổ não uống đi chứ!”

Dịch Vương Thiên Anh chẳng nói chẳng rằng thuận tay cầm chai nước gần đó quăng lên mặt Trọng Thiên Kì. Anh chàng nào đó bị trúng hung khí, lập tức biết điều ngậm mồm lại.

Trước khi kí túc xá đóng cửa năm phút, Trọng Thiên Kì cuối cùng cũng chịu lếch xác về phòng mình, trả lại yên bình cho bảy người trong phòng 666 nghỉ ngơi.

(*囧: pinyin “jiong”, biểu tượng khuôn mặt đớ ra, phiền muộn, chán nản, bi thương, bất đắc dĩ, bó tay, tóc vàng hoe…)

******

Sáng sớm hôm sau, Phùng Ngọc Nhi vẫn chưa tỉnh lại, mà một chuyện xảy ra khiến cả đám không khỏi hít vào một hơi: Cẩm Y- người đáng lí ra phải đang còn nằm bất tỉnh ở phòng y tế đột nhiên mất tích!

Trọng Thiên Kì liếc mắt khinh thường nhìn Vương Thiên Minh và Dịch Vương Thiên Anh: “Có chuyện này cũng làm không đến nơi đến chốn!”

Dịch Vương Thiên Anh cố gắng kìm nén lại xúc động muốn cỡi giày Bata quăng vào mồm hắn ta. Nhưng mà. . . cô nhớ rõ ràng lúc đưa Cẩm Y đến đây, tình hình của cô ta được coi là rất tốt rồi, chỉ cần tìm lại một ít hồn phách còn thất lạc bên ngoài đưa về thì cô ta có thể bình thường trở lại, không lí nào có thể đột nhiên tỉnh lại rồi biến mất được!

Dương Bảo Nghi không nhanh không chậm quan sát tình hình trong phòng, nhân viên y tế là một người phụ nữ trung niên tuổi ngoài bốn mươi đang nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn làm việc, xung quanh cũng không có vẻ gì giống như đã từng xảy ra xung đột: “Theo trước mắt nhìn thấy, chắc chắn ả ta tỉnh lại rồi nhân lúc nhân viên y tế này không để ý mà đánh bất tỉnh bà ta rồi chạy trốn!”

“Khỏi cần cậu nói mình cũng nhìn ra!” Phùng Thanh Thanh trề môi khinh thường đồng đội: “Nhưng quan trọng, chúng ta cần biết cô ả làm sao mà tỉnh lại được khi chưa có đủ hồn phách trong người kìa!”

“Không! Chuyện cũng đã xảy ra rồi, thứ quan trọng bây giờ chính là làm sao tìm được cô ta!” Trọng Thiên Kì nở một nụ cười như có như không, nhìn một lượt bốn người đồng đội đang đứng xung quanh.

Vương Thiên Minh, Dương Bảo Nghi, Phùng Thanh Thanh và Dịch Vương Thiên Anh đột nhiên bừng tỉnh. Trọng Thiên Kì, đúng là không hổ danh làm đại sư huynh đồng môn của Phùng Ngọc Nhi, đầu óc hai người này cực kì giống nhau, cứ y như muốn chiếm hết sự thông minh trong thiên hạ về phần mình vậy. Hừ!!

Phùng Thanh Thanh và Dương Bảo Nghi cùng nhau khiên nhân viên y tế đặt lên giường bệnh, giúp bà ta có được một chỗ nghỉ ngơi thoải mái, sau đó trở lại bàn bạc với ba người còn lại.

Trọng Thiên Kì nhìn trời nhìn đất, lại nhìn đến cái giường hôm qua Cẩm Y nằm, ánh mắt đột nhiên sẫm lại một cách kì quái: “Hôm qua Ngọc Nhi có đánh kí hiệu gì lên người cô ta không?” Bởi vì. . . hắn đánh hơi thấy mùi hương quen thuộc trên cái giường đó!

(T/G: Trọng Thiên Kì đồng chí, tui không cố ý diễn tả bạn giống con thú như vậy đâu @@ hãy tha thứ cho tui *_*)

“Hình như. . . không biết nữa!” Phùng Thanh Thanh áy náy lắc đầu, đột nhiên sực nhớ ra cái gì: “Nhớ không lầm thì tôi đâu có học chung với các cậu chứ!!!”

“Tôi có chỉ đích danh cậu ra à? Tôi hỏi người nào biết thì trả lời tôi, cậu không biết thì ngậm mồm lại!” Trọng Thiên Kì lạnh mặt lườm cô nàng mấy cái, lại quay sang Dịch Vương Thiên Anh đang đứng một bên suy tư gì đó: “Thế nào? Có hay không?”

“Hình như. . . có chút gì đó!” Dịch Vương Thiên Anh đăm chiêu, cố gắng nhớ lại: “A! Có rồi, lúc trước khi ra khỏi phòng Ngọc Nhi có vỗ vỗ vai Cẩm Y thì phải!”

Trọng Thiên Kì mừng như bắt được vàng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẽ thản nhiên như không có chuyện gì quan trọng: “Vậy thì tốt rồi! Manh mối nằm trong lòng bàn tay cả thôi!”

“Như vậy là sao?” Phùng Thanh Thanh khó hiểu nghiêng đầu sang nhìn mặt Trọng Thiên Kì một cái, chỉ thấy anh chàng không biểu cảm gì nhòm lại cô: “Không biết thì đừng có hỏi làm gì, Phùng Thanh Thanh! Với bộ não tồi tàn nhà cậu thì dù tôi có giải thích bao nhiêu lần cậu cũng không hiểu đâu!”

“Cậu không giải thích thì làm sao biết tôi không hiểu chứ!” Phùng Thanh Thanh không cam tâm nhảy dựng lên phản kháng. Nhưng hành động này lọt vào mắt của anh chàng nào đó liền phản chiếu lại thành một tia khinh bỉ vô cùng tận.

“Xì!” Trọng Thiên Kì chẳng quan tâm gì mấy, quay sang nói với Vương Thiên Minh: “Cậu cùng tôi đến đây một chút! À, tốt nhất đừng cho cái đuôi có biệt danh bà xả nhà cậu chạy theo!”

Vương Thiên Minh mặc dù trong lòng tràn trề dấu chấm hỏi nhưng vẫn là đi theo anh ta ra khỏi phòng y tế, trước khi đi còn không quên quay đầu lại trấn an bà xã một cái. Dương Bảo Nghi bị gọi là ‘cái đuôi có biệt danh bà xã’ dĩ nhiên trong lòng không vui vẽ gì, hất mặt lên trời không thèm nhìn Vương Thiên Minh và Trọng Thiên Kì lấy một cái.

Dịch Vương Thiên Anh nhìn nhân viên y tế đang bất tỉnh nhân sự một chút, quay sang nói nhỏ với Phùng Thanh Thanh: “Về kí túc xá coi sóc Ngọc Nhi cẩn thận, trong đội chỉ có một mình cậu tương đối nhàn nhã, trông cậy vào cậu rồi!”

Hiện tại là giờ học, bọn họ tuy là chỉ mang vẽ bề ngoài sinh viên, nhưng đóng kịch thì cũng phải đóng cho giống một chút mới không khiến người khác hồ nghi. Mà để Phùng Ngọc Nhi còn đang hôn mê ở kí túc xá một mình không phải phương án tốt lành gì cho lắm. Bây giờ bốn ‘sinh viên’ bọn họ lấy lí do ăn phải thứ không sạch sẽ nên bị đau bụng tập thể, khó khăn lắm mới trốn xuống đây được một chút, nếu lát nữa không lên lớp chắc có người đến tìm họ mất!

Phùng Thanh Thanh nhẹ nhàng gật đầu, lấy tư thế oai hùng nhất có thể mà rời đi trong ánh hào quang, nhưng mà. . . bộ đồng phục công nhân vệ sinh màu xanh kia rất không hợp tác đè bẹp mất mấy phần khí thế của cô nàng.

Dịch Vương Thiên Anh nhìn tiểu muội muội kết nghĩa rời đi, không khỏi thở dài một hơi: “Bảo Nghi! Cậu đừng trưng ra bộ dáng oán phụ đó nữa có được không?”

“Mình đâu có. . . nhưng mà, tên Trọng Thiên Kì kia lôi ông xã mình đi đâu thế nhỉ?” Dương Bảo Nghi quay đầu ngó Dịch Vương Thiên Anh, vô cùng không vui phụng phịu.

*****

Sau sân trường, gió hiu hiu thổi, cuốn theo một vài chiếc lá bay ngang qua hai thân hình cao lớn đang đứng sừng sững đối diện nhau. Trọng Thiên Kì cho hai tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Thiên Minh, mà Vương Thiên Minh cũng không khác tư thế của anh ta là mấy. Hai người cứ thế tôi nhìn anh anh nhìn tôi hơn mười phút đồng hồ, cuối cùng, Vương Thiên Minh không kiên nhẫn lên tiếng trước: “Trọng Thiên Kì! Cậu kêu tôi ra đây chỉ để chơi trò liếc mắt đưa tình thôi sao?’

“Tôi đâu có rảnh như vậy! Chỉ muốn hỏi cậu một câu. . . Con bà nó, tôi giao cho cậu cái gì cậu còn nhớ không hả?” Trọng Thiên Kì từ điềm đạm thản nhiên đột ngột như biến thành người khác, tiến tới một bước nắm lấy cổ áo Vương Thiên Minh xách lên.

Vương Thiên Minh bị tấn công bất ngờ nên không có phản kháng gì, vã lại cũng chẳng thèm phản kháng: “Cái quái gì chứ?”

“Năm năm trước, lúc tôi rời đi đã dặn dò cậu rất rất kĩ càng, tôi bảo cậu quản cái sư tỷ đồng môn thần kinh không bình thường nhà cậu, không cho cô ta nhận Ngọc Nhi làm muội muội. Cậu đem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai, vào tai này ra tai kia rồi có phải hay không!??”

“Chuyện này đâu thể trách tôi, cậu bị chuyển đi không bao lâu thì tôi và Bảo Nghi cũng bị phân sang thành phố khác công tác, cả năm mới gặp lại ba người họ một lần, chuyện ba người họ kết nghĩa làm sao mà tôi biết được chứ!” Vương Thiên Minh điềm nhiên nhìn vào mắt Trọng Thiên Kì, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến anh ta vậy.

“Tôi không quan tâm Phùng Thanh Thanh kia, cái tôi quan tâm là tại sao tôi phải cùng Dịch Vương Thiên Anh kia dùng chung một muội muội chứ?!” Trọng Thiên Kì chán nản buông Vương Thiên Minh ra, giữ lâu cũng rất mỏi tay!!

Vương Thiên Minh không biết nên khóc hay nên cười: “Trọng Thiên Kì! Cậu dùng từ làm ơn có chọn lọc một chút, cái gì gọi là dùng chung đây?!!”

“Cẩm Y kia. . . cậu nghỉ cô ta có thể đi đâu?” Trọng Thiên Kì nhanh như chớp chuyển đề tài, không muốn nói đến cái chuyện dùng từ nhàm chán kia nữa.

“Không biết!” Vương Thiên Minh không nhanh không chậm trả lời: “Chẳng phải cậu nói hành tung của cô ta nằm trong tầm tay rồi sao?”

Trọng Thiên Kì này, cái gì cũng giống Phùng Ngọc Nhi, chỉ hơn Phùng Ngọc Nhi ở một chỗ chính là: Đánh trống lãng!!!

“Chuyện này phải đợi Ngọc Nhi tỉnh lại mới rõ ràng được!” Anh chàng thiên tai đánh trống lãng trầm ngâm lên tiếng, vẽ mặt không có chút gì gọi là áy náy.