Phong Lưu Tam Quốc

Chương 11: Tôn Kiên xuất binh




Tào Tháo cả kinh hắn không ngờ Trương Lãng lại tinh tế đến vậy liền bất mãn nói;

- Viên thị cậy ân bốn phía lai lịch công hầu ta thấy Viên Bản Sơ không có kỳ danh, chuyên quyền độc đoán cũng không cùng chúng chư hầu thương nghị, lâu ngày nhất định sẽ bại trong tay Đổng tặc.

Trương Lãng gật đầu không hổ là nhà quân sự kiệt xuất, giải thích bất phàm, lại thấy Tào Tháo cảm xúc bất ổn liền cáo từ rời đi.

Trở lại trong lều hắn nhìn thấy Dương Dung đang nằm sấp trong lều, thấy Trương Lãng đi vào nàng liền nhìn hắn.

Từ khi biết Dương Dung và Trương Sở tinh thông võ nghệ xong, tuy trong lòng Tào Tháo cảm thấy quái lạ nhưng làm việc cũng vô cùng rộng rãi, cho hai người chuyển vào bên trong, mà Dương Dung cũng trở thành binh lính của Trương Lãng.

Dương Dung được mặc áo giáp đặc chế, võ công của nàng ngay cả Tào Tháo cũng khen không thua gì đấng mày râu.

Dương Dung nhu thuận cởi áo giáp giúp Trương Lãng nhìn khí thế anh tuấn tiêu sái của hắn thật khiến cho người ta phải thầm phục.

Sau khi rót một chén trà nóng, để Trương Lãng nằm xuống nàng liền tỉ mỉ đấm bóp cho hắn, khiến cho Trương Lãng cả người say mê.

Từ đầu đến cuối không ai nói một câu cả hai đều hưởng thụ không khí ấm áp này.

Lúc này Trương Lãng cảm thấy thân thể đầy đặn của Dương Dung đang dựa vào người mình, mùi thơm bốc lên bốn phía hắn không khỏi quay đầu lại vừa vặn nghênh tiếp mị nhãn như nước xuân của nàng, khiến cho cả người như muốn bị hòa tan, Trương Lãng áy náy ôn nhu nói:

- Dung nhi những ngày nay khiến nàng vắng vẻ không ít, nàng không tức giận chứ?

Dương Dung nhẹ nhàng lắc đầu ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Trương Lãng rồi nói:

- Không thiếp không tức giận chỉ cần trong lòng chàng có thiếp là đủ rồi.

Trương Lãng nổi lên từng luồng ý nghĩ hắn thương xót nói:

- Ở trong quân sinh hoạt gian khổ, chỉ sợ nàng phải cùng với ta chinh chiến sa trường cả đời.

Dương Dung mở miệng cười, như trăm hoa đua nở động lòng người mà nói:

- Có những lời này của chàng là đủ rồi, sau này vô luận ở đâu, nhớ mang theo thiếp, thiếp cũng sẽ như hình với bóng ở cạnh chàng.

Trương Lãng động tình ôm chặt Dương Dung.

Trương Lãng yêu quý vuốt ve mái tóc phiêu dật của nàng, rồi nói:

- Hôm nay Viên Thiệu đã hạ lệnh, mệnh cho tiền phong Tôn Kiên đánh tới Tị Thủy Quan, không đầy hai ngày đại quân cũng sẽ bắt đầu khởi hành.

Dương Dung nhắm mắt phượng lại đem đầu vùi vào trong lồng ngực của Trương Lãng, cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu nàng khẽ phả hương ra mà nói:

- Trong sách có nói Tôn Kiên hình như bị Hoa Hùng đánh bại không phải vậy sao?

thanh âm của Dương Dung rất nhỏ, Điền Phong ở ngoài cửa không nghe thấy gì.

Lúc này Trương Lãng gật đầu nói:

- Không sai đúng như Dung nhi nói lần này Tôn Kiên đi tất bại.

Ở ngoài lều Điền Phong nghe được thầm nghĩ, mình cảm thấy Tôn Kiên có kinh nghiệm sa trường thủ lĩnh là Hoàng Cái Trình Phổ đều dũng mãnh thiện chiến, tuyệt không thể bại trận, mà Trương Lãng lại nói với Dương Dung rằng Tôn Kiên tất bại không biết hắn giải thích thế nào.

Chỉ thấy Dương Dung đem đầu vùi sâu vào rồi nói:

- Lãng ca chuyện này chàng hiểu hơn thiếp chàng nói phải làm sao bây giờ?

Trương Lãng ôm chặt lấy bờ eo mảnh khảnh của Dương Dung rồi nói:

- Mặc kệ binh tới thì tướng đỡ nước tới thì đất ngăn, chúng ta đi ra ngoài một chút.

Dương Dung gật nhẹ đầu hai người đi ra ngoài khiến cho Điền Phong ở ngoài lều tinh thần bất an không biết nên ở hay nên đi.

Ra ngoài trước Trương Lãng bất ngờ phát hiện ra Điền Phong ở bên ngoài hơn nữa tinh thần hoảng hốt thì kỳ quái hỏi:

- Nguyên Hạo huynh đến đây khi nào vậy sao không tiến đến không biếtcó chuyện gì không?

Điền Phong xấu hổ nhìn trái nhìn phải trong nhất thời không biết nói sao cho tốt.

Thật lâu sau Điền Phong mới cất tiếng:

- Thuộc hạ đến để thương nghị quân tình với chúa công, vừa mới tới ngoài lều.

Trương Lãng và Dương Dung cũng minh bạch Điền Phong vì sao xấu hổ, đích thị là chứng kiến hai người tình chàng ý thiếp ôm ấp lẫn nhau.

Trương Lãng cùng Dương Dung liếc nhìn nhau đều thấy trên mặt của cả hai hiện ra sự vui vẻ, thầm nghĩ bọn mình là người của thế kỷ 21 làm việc dĩ nhiên phải để cho lão ngoan đồng này mở rộng tầm mắt, nếu như cho ngươi tới thế giới hai nghìn năm sau, mỹ nhân lộ đùi lộ rốn thì chắc ngươi phải phun máu bỏ mình.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng bề ngoài hắn vẫn lộ ra vẻ bình thường:

- Như vậy đi chúng ta vừa đi vừa nói.

Điền Phong lau mồ hôi lạnh ở thế giới này lễ nghi tương đối được coi trọng, nếu như bị phát hiện xem trộm chủ nhân cùng với lão bà thân thiết, nhẹ thì bị mắng vài tiếng, nặng thì ăn roi, nặng nữa thì bị móc mắt, giết chết, Điền Phong thầm thấy mình may mắn.Trương Lãng liền hỏi:

- Điền Phong có chuyện gì mau nói nghe một chút đi.

Điền Phong vội vàng thu hồi tâm thần mà nói:

- Không biết chúa công đối với việc minh chủ mệnh cho Viên Thuật chuẩn bị lương thực dùng Tôn Kiên làm tiên phong thấy thế nào?

Trương Lãng liền suy nghĩ chậm rãi nói:

- Tôn Kiên dũng mãnh nhưng không khéo đưa đẩy nếu như có thể nạp trung ngôn, tụ hợp anh tài thì có thể mưu đồ thiên hạ, đáng tiếc thủ hạ của hắn chỉ có Trình Phổ Hàn Đương, công kích có thừa mà mưu lược không đủ, lần này đi đánh Tị Thủy Quan tất thất bại.

Điền Phong khó hiểu, lại mê hoặc hỏi:

- Tại sao vậy?

Trên mặt của Trương Lãng tràn ngập tự tin mà nói:

- Tôn Kiên không phải thua ở trong tay Đổng Trác mà thua ở trong tay của Viên Thuật.

Điền Phong nhẹ nhàng a lên một tiếng sau đó suy nghĩ sâu xa nhìn Trương Lãng rồi thầm gật đầu.

Rốt cuộc một trong ba thủ hạ lớn của Viên Thiệu trong sử sách lắm mưu nhiều trí, lời nói của mình hắn ngộ ra được, tuy nhiên nói cũng buồn cười trí giả tam quốc trước mặt mình như học sinh tiểu học, mà mình giống như sư phụ dạy cho bọn họ vậy.

Nhìn thấy Điền Phong ra chiều suy nghĩ, Trương Lãng liền dứt khoát nói:

- Viên Thuật lòng dạ hẹp hòi suy nghĩ đơn giản, ham món lợi nhỏ mà quên đại nghĩa, hắn biết Tôn Kiên dũng mãnh nhất định có thể hạ Tị Thủy Quan nhưng hắn không muốn cho Tôn Kiên kiến công nhất định không phát lương thảo, tam quân không có lương thực, cho dù có quân đội lợi hại thế nào cũng không làm được gì cho nên Tôn Kiên tất bại.

Điền Phong bội phục nói:

Chúa công nghĩ sâu tính kỹ, Phong cam bái hạ phong.

Lúc này Trương Lãng mới nhìn thấy Dương Dung chớp chớp ánh mắt nhìn mình, giống như ánh sao, tất nhiên là biết ý của nàng, khiến cho hắn vừa tức vừa buồn cười.