Phong Lưu -Thiếu Gia

Chương 11




“Vâng.” Lãnh Lệ nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt không dám nhìn Phượng Lưu, tay run rẩy chạm vào nơi lộ ra của mình, dùng móng tay nhéo, không chút lưu tình kéo.

Phượng Lưu nhìn thấy Lãnh Lệ ngoan ngoãn nghe lời, vừa lòng chuyển chiến trường, dao động ở bụng một lát, tiếp tục tham nhập xuống dưới.

Hắn vỗ nhẹ mặt trong đùi Lãnh Lệ, Lãnh Lệ ngoan ngoãn tách hai chân ra để Phượng Lưu đùa bỡn càng dễ dàng.

Không để ý tới ‘Binh lính nhỏ’ đang nghiêm kính lễ với mình, tìm được tiểu huyệt đóng chặt giữa hai đùi sờ sờ. Tiểu huyệt như đáp lại, ngượng ngùng co rút.

“……” Có chút không thuận tiện đây, Phượng Lưu nhíu mày.

Như biết Phượng Lưu nghĩ gì, Lãnh Lệ giãy dụa đứng dậy, một lần nữa quỳ rạp trên sô pha. Chẳng qua lần này đầu hắn cúi rất thấp, cái mông cao cao nhếch lên, hai chân tách ra, hai tay tách ra hai cánh mông, Phượng Lưu thụt lùi lại.

Tay Phượng Lưu theo cột sống trượt xuống, xuống đến xương chậu đâm vào tiểu huyệt phấn hồng kia. Tiểu huyệt bao lấy đầu ngón tay Phượng Lưu co rút lại lấy lòng. Phượng Lưu cũng không lạnh không nóng nữa, hai ngón tay ra sức đâm mạnh vào tràng bích, đi sâu vào bên trong, rất chặt, rất ướt át, cũng không khó đi vào lắm. Lúc ngón tay đút vào hết, quả nhiên chạm được vật hình cầu co dãn căng tròn, ngón tay hắn giở trò xấu đẩy đẩy vào bên trong. Thân mình Lãnh Lệ run run, nhưng rất nhanh ổn định thân thể.

“Ngồi lên nào.” Phượng Lưu buông hai chân, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Lệ. Nếu nhớ không lầm, lần đầu tiên của hai người là lúc mình mười bốn tuổi rượu say loạn tính. Đó cũng không phải một lần trải qua tốt đẹp gì. Hôm sau tỉnh lại, hai người mọi chuyện như thường nhưng cũng xấu hổ một đoạn thời gian. Không bao lâu, mình đã đi khỏi chỗ đó, đây xem như mình lần thứ hai muốn hắn.

Nghe được mệnh lệnh đưa ra bất ngờ, Lãnh Lệ khó tin quay đầu nhìn Phượng Lưu. Từ khi tìm lại Phượng Lưu được một năm, Phượng Lưu sẽ đánh hắn, mắng hắn, đùa bỡn hắn giống vừa rồi, nhưng chưa từng làm đến cuối cùng. Mỗi lần tình dục hắn tăng vọt đều sẽ bị Phượng Lưu vô tình ném vào trong nước lạnh. Đây là…… Chủ nhân tha thứ mình sao?

Không thấy được hành động của Lãnh Lệ, Phượng Lưu dục cầu bất mãn có chút bực mình. Hắn đây là không muốn sao? Vừa định nổi giận lại nhìn thấy con ngươi đen kinh ngạc, vui sướng, kích động của Lãnh Lệ. Đúng vậy, bên trong đôi mắt đó không có kháng cự, thậm chí không có bất cứ cảm xúc phản đối nào. Vì vậy, lửa giận của Phượng Lưu nhất thời biến mất vô tung vô ảnh:“Đi lên, ta muốn ngươi, ngoan.” Mình vậy mà dịu dàng dỗ ngọt hắn, thật không bình thường.

Lãnh Lệ chậm rãi trèo lên chân Phượng Lưu, kéo ra quần khóa của Phượng Lưu, móc ra từ quần lót Tiểu Phượng Lưu sớm hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, dùng cánh tay run rẩy nhẹ nhàng chạm, tiếng thở dốc càng lớn, cảm thấy trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.

Biết Phượng Lưu không thích làm từ sau lưng, Lãnh Lệ chỉ có thể mặt đối mặt với Phượng Lưu, một tay chống thân thể, một tay đỡ lấy lửa nóng dục vọng của Phượng Lưu, tách chân ra, hít sâu một hơi, mạnh mẽ ngồi xuống.

“A, ô ô.” Tuy buổi sáng có bôi trơn qua, nhưng khúc dạo đầu không đủ, mạnh mẽ đâm vào, ai cũng chịu không nổi. Lãnh Lệ có cảm giác như bị đâm xuyên, nhất là viên cầu bên trong đỉnh vào một chỗ phát ra một cỗ điện lưu.

“Ưm hừ ~” Phượng Lưu thoải mái hừ lên tiếng, ướt át bao bọc căng chặt lửa nóng, tràng bích vô cùng co dãn, gắt gao cắn nuốt dục vọng của Phượng Lưu. Loại cảm giác này còn thích hơn cả khoang miệng.

Phượng Lưu đỉnh đỉnh lên, thúc giục Lãnh Lệ động nhanh lên.

Lãnh Lệ chỉ có thể nhanh chóng trầm tĩnh lại, phối hợp với cử động của Phượng Lưu nâng lên rơi xuống. Vì có chút không có sức, cử động của Lãnh Lệ thật sự rất cố sức. Chỉ chốc lát sau, sức lực đã dùng không còn một mảnh. Động tác càng ngày càng thong thả, mồ hôi theo đường cong thân thể ửng phấn hồng chảy xuống.

Sảng khoái mà tra tấn, lại nhìn thấy cảnh tượng mê người như vậy, Phượng Lưu không nhẫn nại nữa, phất tay làm những thứ trên bàn trà rơi xuống đất, đặt Lãnh Lệ lên mặt bàn, hắn kéo mở hai chân đến rộng nhất, lại nhanh chóng hung ác cắm vào.

Lãnh Lệ hô hấp dồn dập, tiếng rên rỉ cuối cùng không ức chế được vang ra từ môi đỏ mọng, chân vô lực mở rộng. Cảm nhận được tim mình bùm bụp nhảy lên, Lãnh Lệ chưa từng an tâm như giờ phút này. Ít nhất, giờ phút này chủ nhân cần mình.

Lúc một luồng ánh sáng trắng loé ra, Lãnh Lệ rơi vào một mảnh tối đen. Lãnh Lệ biết chủ nhân cuối cùng bắn tinh dịch vào người mình.

Lãnh Lệ nhớ rõ, đây là lần thứ hai bắn tinh của chủ nhân, nhưng từ đầu đến cuối không biết mình tiết bao nhiêu lần. Tóm lại, đó cũng không quan trọng, không phải sao?

Phượng Lưu ném trứng rung phủ đầy tinh dịch của mình lên mặt đất, nhìn Lãnh Lệ ngủ say, bỗng cảm thấy không chân thật. Mình thật sự còn hận hắn như vậy sao? Hắn ở bên mình nhiều năm tuỳ đánh tuỳ mắng, nhưng từ đầu đến cuối kiên trì hai nguyên tắc không bỏ mình và bảo vệ an nguy của mình. Mỗi lần hắn mình đầy thương tích lại còn lo lắng mình có chịu thương tổn hay không, tim mình đều mềm hoá. Từng chuyện từng chuyện, cho tới bây giờ, mình cũng bắt đầu dao động cái nhìn vững chắc lúc ấy. Có phải hắn không phản bội mình không, cho dù đó là mình tận mắt chứng kiến ……

Hơn một tháng không ngủ ngon, Phượng Lưu dù tuổi trẻ, thân thể cũng có chút ăn không tiêu. Lúc này kéo Lãnh Lệ lên sô pha, ghé vào lồng ngực Lãnh Lệ. Dục vọng mềm nhũn chôn trong thân thể Lãnh Lệ, mơ mơ màng màng rồi ngủ. Về phần giúp Lãnh Lệ tẩy rửa, Phượng Lưu hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.