Phong Mang

Chương 132: Không sao đâu




Trong lúc đối kháng kịch liệt, Triệu Bân lại phát hiện bóng trắng trôi nổi trên trần nhà, hắn nhớ tới câu nói của Mã Đông: "Có thể thử dùng bất cứ thứ gì trong phòng làm cứu binh."

Vì thế, Triệu Bân dùng ý niệm điều khiển lên bóng trắng đập xuống, ảo ảnh Tằng Minh nháy mắt hồn phi phách tán.

Phòng ngủ rốt cục khôi phục yên tĩnh lại.

Từ đó về sau, Triệu Bân không còn có mơ thấy Tằng Minh nữa.

Hắn đem tình hình này nói cho Mã Đông.

Mã Đông nói: "Cậu bây giờ đang là giai đoạn Thanh Minh mộng sơ cấp, chỉ có thể lợi dụng vật hiện hữu để thay đổi sự việc trong mơ. Chờ cậu huấn luyện đến giai đoạn cao cấp, có thể sáng tạo cảnh trong mơ mà mình muốn. Cậu có thể trở nên hơn người, võ nghệ cao cường, có thể được muôn người tung hô, ôm mỹ nữ vào lòng... Có thể cảm nhận được bất kì thế giới hiện thực gì trong vô thức."

Triệu Bân nói: "Tôi hiện tại đã không còn quỷ áp giường để thử nghiệm, làm sao biết mình đang trong mộng đây?"

Mã Đông nói cho hắn biết một phương pháp: thường xuyên ấn kìm ngực, ám chỉ là chỉ khi ngực sụt xuống mới là đang ở trong mộng, đẩy ngược trở về tức là hiện thực.

"Sau khi cậu biết mình đang nằm mơ, có thể thử tìm một lối đi, dẫn cậu tiến vào một thế giới hoàn toàn mới. Ví như cậu có thể mở cửa sổ ra nhảy xuống, nhưng cách này có một chút mạo hiểm, một khi phán đoán sai có thể thật sự sẽ chết. Cho nên tôi đề nghị cậu xây một cái giếng trong phòng, từ trong giếng đi xuyên qua."

Vì thế đến tối, Triệu Bân lại bắt đầu thử.

Sau khi đi vào giấc mộng, hắn dùng tay đè lồng ngực của mình, thấy lõm vào, liền nhảy bật dậy. Tìm quanh trong phòng, rốt cục ở dưới giường phát hiện một miệng giếng.

Hắn dựa theo chỉ dẫn của Mã Đông, chui vào miệng giếng.

Nhưng mà, sau khi Triệu Bân từ chỗ miệng giếng dưới giường đi xuyên qua, lại bò ra một miệng giếng khác dưới gầm giường.

Chính lúc này, một màn kinh dị xuất hiện, Triệu Bân biến thành Tằng Minh.

Đột nhiên nghịch chuyển, khiến cho mọi người trở tay không kịp.

Tằng Minh lại đè lên thân thể Triệu Bân, một lần lại một lần tra tấn hắn. Phim giống như lại quay lại từ đầu, chẳng qua góc nhìn từ Triệu Bân biến thành Tằng Minh.

Rất nhanh, tình huống Triệu Bân đối kháng với Tằng Minh lần thứ hai xuất hiện.

Triệu Bân dùng tay văn eo Tằng Minh, ý đồ đem bẻ gãy. Tằng Minh thì tiếp tục đè lên ngực Triệu Bân, ý đồ để cho hắn ngạt thở, bóng trắng trôi nổi lại ở một khắc này đập xuống...

Nhưng là, lần này người hồn phi phách tán biến thành Triệu Bân.

Mà người nằm ở trên giường lại trở thành Tằng Minh.

Cảnh chợt lóe.

Tằng Minh mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.

Mà đứng ở bên cạnh hắn, như cũ là Hàn Đông sắm vai linh sư —— Mã Đông.

Mã Đông sâu kín hỏi: "Giải thoát rồi?"

Tằng Minh gật gật đầu, "Nếu như không có mộng này, tôi đến bây giờ còn không thể chấp nhận được hiện thực".

"Tôi rất hiếu kỳ, cảnh trong mơ cậu xây dựng là dạng gì?" Mã Đông hỏi.

"Ở trong mộng ngài vẫn là linh sư, nhưng tôi đem mình biến thành Triệu Bân, bởi vì tôi hi vọng người chết là tôi mà không phải Triệu Bân. Nhưng mà một lần lại một lần bị áp, rốt cục bắt tôi hiểu được: tại hiện trường tai nạn, Triệu Bân đã bị xe chèn chết rồi."

Trên mặt Tằng Minh xuất hiện nồng đậm bi thương.

Mã Đông vỗ vỗ vai của hắn, an ủi: "Đã qua rồi để cho nó qua đi."

Không ngờ là như vậy?

Người trước đó chưa đọc qua kịch bản lộ ra biểu tình bất khả tư nghị.

(Bất khả tư nghì là không thể tư duy và bàn luận được vì điều đó siêu việt khỏi tư duy của con người và sự bàn luận của con người)

Giờ khắc này, phim mới được một phần ba.

Trong phòng chiếu không khí phi thường căng thẳng, mỗi người đều ngừng thở chờ đợi nội dung phim phát triển.

Tằng Minh giải quyết được bóng ma tâm lý, nhưng lại lưu lại một thói quen không thể sửa đổi – tự vặn eo của mình.

Đây là phương pháp nghiệm mộng Mã Đông dạy cho hắn.

Cùng nguyên lý với phương pháp "Ấn ngực" của Triệu Bân, nếu Tằng Minh đem mình eo ngắt rời, liền chứng minh là ở trong mộng. Nếu bình yên vô sự, liền chứng minh là đang ở thế giới thực.

Cho dù mỗi lần đều bình yên vô sự, Tằng Minh vẫn như cũ không tự chủ được mà đem bàn tay hướng đến eo.

Một buổi tối, Tằng Minh cùng bạn gái cùng đi tản bộ ở công viên.

Cửa công viên có một vị đại thúc bán kem que, bạn gái liền dừng lại chọn một cây. Mua xong, Tằng Minh kéo tay bạn gái cùng vào công viên.

Đi qua một đoạn đường rất dài, trong đầu Tằng Minh lại sinh ra ý niệm "bóp eo", ngay khi hắn buông tay bạn gái để thực hiện hành động kia thì đột nhiên phát hiện trong tay lại có nhiều thứ đồ gì đó.

Tiền lẻ!

Hắn đã sớm đưa tiền lẻ cho đại thúc rồi!

Tằng Minh vụt quay đầu lại, phát hiện cách mấy trăm thước, bạn gái vẫn như cũ ở chỗ đó chọn kem.

Thình lình xảy ra nghịch chuyển, lại khiến cho mọi người nổi lên một thân da gà.

Lúc này, Mã Đông lại hiện ra trong tầm mắt Tằng Minh.

Tằng Minh khẩn cấp hỏi: "Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ tôi còn ở trong mộng?"

Gương mặt âm trầm của Mã Đông khiến người khác không rét mà run.

"Cậu không có ở trong mộng, cậu đã chết rồi."

Tằng Minh không dám tin nhìn Mã Đông, "Ngài có ý gì?"

"Cậu đã cùng chết với Triệu Bân."

Tằng Minh lắc đầu, "Làm sao có thể? Từ khi tôi bị tai nạn giao thông đến khi lên xe cấp cứu rồi đến ra viện, hết thảy tôi đều nhớ rõ như vậy..."

"Ở trong mộng của cậu, Triệu Bân lúc đó chẳng phải cũng cho là như vậy sao?"

Sắc mặt Du Minh biến đổi, giờ này khắc này gương mặt không thể tê liệt hơn nữa.

Mã Đông còn nói: "Cậu là bị hai chiếc xe chèn chết."

"Ngươi nói bậy!" Tằng Minh run rẩy không thôi.

"Cậu và Triệu Bân cùng nhau qua đường, từ hai hướng lái qua hai chiếc xe. Trong đó một chiếc chèn Triệu Bân chết, lại ma xát với một chiếc xe khác, mà cậu vừa hay đứng ở chính giữa. Lúc đầu cậu quả thật chưa có chết, nhưng lại thấy tình cảnh Triệu Bân bị chèn chết thê thảm, có thể là lúc cậu đang vặn vẹo giãy dụa, một chiếc xe rời ra, khiến cho nửa người trên dưới của cậu xé thành hai hướng ngược nhau, trực tiếp tách ra từ chỗ thắt lưng."

Tằng Minh như trước không chịu nhận, "Sao ta phải tin ngươi?"

"Bởi vì tôi bước đi ngay phía sau cậu, bởi vì ba chúng ta là bạn tốt."

Cả người Tằng Minh chấn động kịch liệt, nhưng rất nhanh lại đưa ra nghi ngờ.

"Nếu là bằng hữu, ta vì cái gì không biết ngươi?"

Mã Đông cười lạnh đến thê thê lương, "Bởi vì cậu đang trong mộng của tôi."

"Hết thảy phát sinh đều là tự ta chi phối, như thế nào lại ở trong mộng của ngươi?"

"Cậu thử vặn eo của mình đi."

Tằng Minh run rẩy vươn hai tay lên hướng đến eo của mình, nhẹ nhàng nhéo, thắt lưng cứ như vậy bị đứt ra.

"Như thế nào lại... Vừa rồi rõ ràng không có dứt...

"Tôi nói rồi, cậu đang ở trong mộng của tôi. Trước kia tôi không muốn làm cho nó đứt, là bởi vì tôi đã bị bắt buộc phải thừa nhận việc mất đi Triệu Bân, không muốn lại mất đi cậu như vậy. Từ đầu đến cuối, các người đều là tôi xây dựng làm công cụ trị thương cho chính mình."

Lần đại xoay ngược này lại một lần khiến mọi người tưởng thế là xong rồi.

Nhưng mà, phim còn chưa có chấm dứt.

Tằng Minh chỉ ngu ngơ trong chốc lát, sau lại lộ ra nụ cười quỷ dị.

Nụ cười này là ngoài ý liệu của Mã Đông, cũng ngoài ý liệu của tất cả người xem.

"Cậu cười cái gì?" Mã Đông hỏi.

Tằng Minh nói: "Làm sao cậu xác định chính mình không có ở trong mộng của Triệu Bân?"

"Làm sao có thể?"

Ánh mắt Tằng Minh âm u nhìn chăm chú Mã Đông, "Vậy ngươi nói cho ta biết, vì cái gì trong mộng Triệu Bân ngươi đã 40 tuổi? Vì cái gì hắn nói ta đã chết 20 năm, ta lại nói hắn đã chết 20 ngày?"

Mã Đông sửng sốt.

"Ngươi đã tự tin như thế, vậy từ trên cầu vượt này nhảy xuống. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, sau khi nhảy xuống, tỉnh lại chưa chắc là ngươi."

Nói xong, công viên thật sự biến thành cầu vượt.

Mã Đông rốt cục lộ ra thần sắc chột dạ, "Làm sao cậu biết phương pháp nghiệm mộng của tôi?"

Tằng Minh không giải thích, trực tiếp một câu.

"Dám, hay không dám?"

Tim mọi người đều ở một khắc này nhéo lên, nhất là Vương Trung Đỉnh.

Cuối cùng, Mã Đông vẫn là tinh thần không thể chùn bước nhảy xuống.

Tựa như trong quá trình Hàn Đông quay phim, ánh mắt thoáng mang theo một tia tuyệt nhiên, một tia tiêu sái, một tia quật cường, còn có một tia hưởng thụ giây phút cuối cùng đắm chìm trong mộng.

Trong nháy mắt chạm đến mặt nước, thân thể Mã Đông tứ phân ngũ liệt, máu đỏ tươi bỗng chốc lan tràn, các bộ phận rời rụng từ từ chìm xuống giữa màu máu loãng...

Xinh đẹp đến cực điểm! Huyết tinh đến cực điểm!

Trong phòng chiếu lâm vào một màn yên tĩnh như chết.

Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi tiếng vang lên.

"Trương chủ nhiệm, Trương chủ nhiệm, ông sao vậy?"

Vương Trung Đỉnh trong lòng lộp bộp xuống, quay đầu nhìn, vị lãnh đạo họ Trương kia tê liệt trên ghế ngồi, sắc mặt xám trắng, cả người run rẩy, như là dấu hiệu đột phát bệnh tim.

"Mau, đưa đến bệnh viện."

Mọi người ba chân bốn cẳng mà nâng lãnh đạo ra bên ngoài.

Vương Trung Đỉnh nhưngkhông có cùng những người khác đi ra, mà là trước tiên vọt tới bên người HànĐông, một tay ôm chặt, một tay vỗ vỗ sau ót của hắn trấn an: "Không sao đâu."