Phong Mang

Chương 136: Kinh hỉ lớn




Cổ phiểu tập đoàn Trung Đỉnh theo doanh thu 《 Trộm ảnh 》 một đường tăng vọt, không đến ba tuần, tài khoản cá nhân Vương Trung Đỉnh tăng hơn mười triệu.

Hạ Hoằng Uy liền càng không cần phải nói, hắn là người đầu tư bộ phim này, phòng vé thu vào hắn thu về toàn bộ. Không chỉ có đem được toàn bộ tiền đầu tư trước kia trở lại, hơn nữa rất có thế cuồng lao.

Thời điểm hai người đại thắng "Nâng cốc ngôn hoan", Hạ Hoằng Uy luôn luôn dùng ánh mắt đối địch nhìn Vương Trung Đỉnh.

"Cậu vui vậy sao?"

Mặt Vương Trung Đỉnh đã sớm bị bốn chữ "hạnh tai lạc hoa" chiếm cứ, còn ung dung hỏi: "Tôi làm sao?"

(Hạnh tai lạc hoa: cười trên nỗi khổ của người khác)

Hạ Hoằng Uy giọng điệu cảnh cáo cứng rắn nói: "Đừng để cậu ấy hấp thụ ánh sáng quá độ."

"Yên tâm, chỉ cần Đông không tham gia hoạt động, cậu ta cũng sẽ không tham gia." Vương Trung Đỉnh nói.

Hạ Hoằng Uy ninh mi, "Đông Đông?"

Vương Trung Đỉnh sửng sốt, giống như bản thân mình cũng không rõ vì sao cái tên này lại buột miệng nói ra.

"Hàn Đông." Vội vàng uốn nắn.

Hạ Hoằng Uy nheo mắt lại đánh giá Vương Trung Đỉnh, sâu kín nói: "Vừa rồi tiếng kia kêu cũng đủ thân thiết a ~ "

"Người của công ty đều kêu như vậy, tôi cũng thuận miệng thôi." ngữ khí Vương Trung Đỉnh không mặn không nhạt.

Người của công ty ở xa tận chân trời tập thể đồng thanh: Vương tổng, chúng tôi đều gọi hắn Hàn đại Tiên nhi được không?

Hạ Hoằng Uy còn nói: "Vậy cậu làm sao cam đoan Hàn Đông sẽ không hấp thụ ánh sáng quá độ?"

"Quá độ tiêu phí ở thời điểm căn cơ chưa đủ, sẽ dẫn đến 'món chính' còn chưa lên người xem liền no rồi."

Mỗi bộ phim nổi tiếng đều cũng sẽ nâng một hai người.

Mã Bân hạn chế tuổi nhưng đề tài có hạn, Du Minh đề tài đủ nhưng là cá nhân không đủ tươi sáng.

Chỉ riêng Hàn Đông, từ khi chiếu phim tới nay luôn luôn là nhân vật nóng. Vương Trung Đỉnh cố tình chỉ làm cho hắn nhận thông cáo cực nhỏ, dự án lớn lại càng cực kỳ thận trọng. Làm cho fan hắn đều giống như lam bay liệng tới, mỗi ngày nơi nơi tìm kiếm. Mỗi khi tìm được tí xíu động thái, đều như nhặt được chí bảo nhấm đi nhấm lại nhiều lần, thẳng đến mức rốt cuộc không phân biệt ra một tia ý vị nào nữa.

Đang trò chuyện, điện thoại Vương Trung Đỉnh vang lên.

"Vương tổng, Hàn Đông lại đang cùng người ta uống rượu."

Người gọi điện chính là bảo tiêu kiêm lái xe gần đây Vương Trung Đỉnh sắp xếp ở bên người Hàn Đông Lương Hổ.

Tiểu Lương đồng chí được lọt tuyển bằng duy nhất ưu thế đâm thọc này, từ trong mấy ngàn tinh anh trổ hết tài năng, lại được Vương Trung Đỉnh xem trọng và ưu ái. Bình thường lúc Vương Trung Đỉnh không thể phân thân, đều là tiểu Lương chăm sóc bên cạnh Hàn Đông.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, "Cậu không ngăn cậu ấy sao?"

"Tôi đi ngăn, cậu ấy lại bắt một phòng người ngăn tôi."

Vương Trung Đỉnh, "... Các người đang ở đâu?"

"Đế Hào thịt nướng."

"Được, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Vương Trung Đỉnh lên tiếng chào Hạ Hoằng Uy, được ý là vội vàng rời đi.

Dưới tình hình bình thường Vương Trung Đỉnh sẽ không hạn chế tự do của Hàn Đông, nhưng là uống rượu liền khác. Phẩm chất say rượu của Hàn Đông quá kém, nhẹ thì xắn tay áo vắn ống quần, nặng thì trần truồng.

Quả nhiên, lúc Vương Trung Đỉnh đến, Hàn Đông đang xắn tay cùng người khác vung quyền.

"Mười lăm mười sáu trăng tròn, chúng ta đến đoán dâm đãng quyền, ai dâm đãng a (chơi đá kéo bao)..."

Đang ồn ào đến vui vẻ, đột nhiên có bàn tay đặt trên vai Hàn Đông.

"Đừng quấy rối." Hàn Đông lại gẩy xuống.

Trong quán những người khác cũng uống say, coi như không uống say cũng chưa chắc nhận ra Vương Trung Đỉnh. Bởi vì đây đều là đám bạn xấu của Hàn Đông trước kia, căn bản không dính líu đến giới giải trí.

Nguyên bản nhiều năm không liên hệ rồi, kết quả Hàn Đông vừa nổi lên bọn hắn lại vội vàng đến nịnh bợ.

Đổi lại nghệ sĩ khác đều trốn không kịp, nhưng Hàn Đông cố tình thích rêu rao. Hận không thể một cuộc điện thoại gọi hết, nói cho người ta vị trí của mình hiện thế nào, để những người đó nhanh chóng đến đi cửa sau.

Hàn Đông tiếp tục thét to, "Ai dâm đãng a ~ tôi dâm đãng... Á..."

Bả vai hơi kém bị người bóp nát, Hàn Đông lúc này mới quay đầu nhìn thấy Vương Trung Đỉnh.

Dại ra một chốc sau lại một phen ôm cổ Vương Trung Đỉnh, hướng đám anh em kia nói: "Đây chính là Vương tổng tôi thường nói cùng các cậu, các cậu có chuyện gì tìm anh ấy. Đừng nhìn Vương tổng bộ dạng kiên cường, kỳ thật rất yếu đuối, các cậu đừng..."

Nói còn chưa hết, đã bị Vương Trung Đỉnh tha ra ngoài.

Không có gì để nói với người nát rượu, phương pháp giáo huấn duy nhất chính là sau khi trở về tiếp tục cùng hắn vung quyền.

"Ai dâm đãng a tôi dâm đãng ~ ai dâm đãng a tôi dâm đãng ~ "

Vương Trung Đỉnh, "Em thua, cởi đi."

Hàn Đông mới vừa cởi ngực lập tức chịu nỗi đau bị "Bóp nhũ", lúc này một tiếng bén nhọn kêu lên, theo sau là cái eo co lại vật ra giường lăn lộn.

"Lần sau còn khoe tay trần trước người khác không?"

"Không... Không..."

Vương Trung Đỉnh lại hỏi hắn: "Có đau hay không?"

Hàn Đông ghé đến bên tai Vương Trung Đỉnh nói: "Kỳ thật rất thích."

Vương Trung Đỉnh mạnh mẽ nghiêng người đè Hàn Đông ở dưới thân, mùi rượu xộc lên mũi.

"Đầu lưỡi đâu? Như thế nào không đùa giỡn nữa? Vươn ra!"

"Đùa giỡn không nổi, say."

"Ít nói, chớ có biếng nhác."

"..."

Sau Hàn Đông lại đè Vương Trung Đỉnh dưới thân, méo mó kêu một tiếng: "Trung Trung."

"Đừng gọi tôi như vậy." Vương Trung Đỉnh đen mặt.

Hàn Đông biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao không thể kêu như vậy?"

"Mất mặt."

"Vậy anh cũng gọi em là Đông Đông, hai ta không phải ngang hàng sao?"

"Không gọi."

"Vì sao không gọi?"

"Buồn nôn."

Hàn Đông lại đùa dai xoay trên người Vương Trung Đỉnh, vừa xoay vừa hỏi: "Có bao nhiêu tê? Tê như vậy sao..."

Vương Trung Đỉnh rốt cục mặt lạnh không nổi trách mắng một tiếng, "Em giỏi rồi a, tất cả bao nhiêu người?"

Hàn Đông cười hắc hắc, ánh mắt ngà ngà say nhìn một hướng khác, nói: "Em muốn chơi."

"Chơi? Chơi với ai?" Vương Trung Đỉnh khó hiểu.

Hàn Đông nói, "Tự mình một mình chơi."

"Vì sao một mình?"

"Bởi vì anh không chơi cùng em."

Vương Trung Đỉnh nhìn thấy gương mặt Hàn Đông hơi có vẻ mệt mỏi, đột nhiên nhớ ra hình như thật lâu rồi hắn không được thả lỏng giải trí. Đối với loại tâm hồn nặng máu chơi bời của Hàn Đông, thời gian dài trong cường độ công việc cao quả thật quá khó khăn. Có lẽ thời gian này thường thường tìm bạn cũ uống rượu huyên thuyên, chỉ là vì muốn giải tỏa.

Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ đầu Hàn Đông, "Chờ trận này bận rộn xong..."

Hảo hảo bồi em.

Ngày hôm sau, bản thống kê phòng vé tuần trước lại gửi tới máy tính Vương Trung Đỉnh.

"Bảy triệu sáu trăm ngàn." Con số tương đối khả quan.

Nói thật, Vương Trung Đỉnh lúc đầu cũng không nghĩ đến sẽ cao như vậy.

Phùng Tuấn nói: "Kỳ nghỉ hè còn có một tuần nữa là hết, doanh thu sẽ chậm rãi hạ xuống, bất quá đến tám triệu hẳn là không thành vấn đề. Như vậy xem ra, tổng doanh thu hai bộ so với chúng ta dự đoán 10 triệu cao hơn 2 triệu. Kỳ nghỉ hè này, công ty thu hoạch thật sự là không nhỏ a!"

Vương Trung Đỉnh gật đầu, vui sướng không cần nói cũng hiểu.

"Hàn Đông là đại công thần." Phùng Tuấn nhấn mạnh.

Trong lòng Vương Trung Đỉnh cũng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, giống như khen vợ vài câu thì quá là tự kỷ rồi.

Phùng Tuấn nhắc nhở: "Ngày mai cuối tuần, mở cái Lễ Chúc Mừng đi! Bộ phim này từ lúc quay đến khi chiếu phim, về phần công ty còn chưa có ra mặt đâu."

Vương Trung Đỉnh ngẫm lại cũng đúng, "Cậu đi sắp xếp đi."

Ngày hôm sau, yến hội Khánh Công 《 Trộm ảnh 》 được tổ chức ở sảnh tầng thượng của công ty.

So sánh với điệu thấp của đoàn phim, lần này có thể nói là gióng trống khua chiêng. Cao tầng công ty tất cả có mặt, trên trăm hãng truyền thông đến trợ oai, rất nhiều nghệ sĩ cũng được mời tới giúp vui.

Hàn Đông vừa xuất hiện lập tức gợi lên một trận rối loạn, khó được một lần xuất hiện trước ống kính như thế, độ nhiệt tình của truyền thông rất cao. Gần như từ khi hắn vừa lên thảm đỏ, đèn đã loang loáng không ngừng.

Đi qua thảm đỏ, Hàn Đông được người chủ trì chỉ dẫn đến kí tên lên bảng tuyên truyền.

Lúc này lưng hắn hướng về phía mọi người, quần áo mặc trên người là đích thân Vương Trung Đỉnh phối hợp. Nhất là cái quần dài kia, đem hai miếng bánh bao che phủ tuyệt đối tròn trịa rắn chắc.

Vương Trung Đỉnh vẫn còn vô cùng chấp nhất đối với hình ảnh này, ánh mắt luôn bị hút chặt ở mặt trên.

Chờ Hàn Đông xoay người, sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại khôi phục bình thường, hoàn toàn giống như nhìn những diễn viên khác.

Người chủ trì cũng hỏi Hàn Đông vấn đề lúc trước từng hỏi qua Lý Thượng.

"Nếu có cơ hội, cậu muốn hợp tác cùng ai nhất?"

Hàn Đông cũng đưa ra nghi vấn giống Lý Thượng.

"Nhất định phải nói thật sao?"

"Đương nhiên." Người chủ trì nói.

Dưới đài kín người mặt chờ mong, nhất là một vị.

Hàn Đông đầu tiên liếc Vương Trung Đỉnh một cái, sau đó thanh thanh cổ họng.

Vương Trung Đỉnh cũng đã miễn cưỡng làm tốt công tác chuẩn bị.

"Calne! Cùng Calne hợp tác là mơ ước lớn nhất đời này của tôi."

Nhiệt độ trên mặt Vương Trung Đỉnh đột ngột tụt thẳng xuống.

Tiếp theo, người chủ trì nói: "Ngày hôm nay công ty đã chuẩn bị cho cậu một phần đại lễ, mời nhắm mắt lại, mọi người chúng ta cùng nhau đếm ngược năm, bốn, ba, hai, một..."

Rầm vậy, giữa một mảnh vỗ tay và tiếng tung hô, Calne thật sự hiện ra.

Hàn Đông lúc ấy liền trợn tròn mắt, bất chấp hình tượng ở trên đài kinh hô, "Oh─My─God! Tôi không phải đang nằm mơ đi?"

Calne trực tiếp ôm, "Cậu không có ở nằm mơ, tôi rất thích cậu, anh bạn trẻ."

Độ ấm trên mặt Vương Trung Đỉnh hoàn toàn biến mất, quay đầu chất vấn Phùng Tuấn: "Màn này ai thiết kế ra?"

"Tôi thiết kế, như vậy vừa có thể trợ oai cho bộ phim này, lại có thể thêm nhiệt cho bộ phim lớn. May là lúc trước tôi có hỏi Hàn Đông vấn đề này, bằng không cũng không có màn kinh hỉ như vậy."

"..."