Phong Mang

Chương 137: Vừa đẹp trai vừa có tài




Yết hầu Vương Trung Đỉnh như là bị dị vật gì đó chặn lại, nuối không trôi phun cũng không ra.

Ánh mắt y càng lạnh cứng vứt đến trên đài.

Calne mang hơi hướng Anh quốc, toát ra vẻ phóng đãng không kiềm chế được. Vừa cuồng dã tiêu sái, lại vừa thành thục tản ra mị lực nam nhân.

Người này và Hàn Đông đứng một chỗ, khí chất phi thường hòa hợp, giống như không cho hai người hợp tác sẽ khiến thiên lý khó dung.

Calne tiếp nhận phỏng vấn, công khai thừa nhận sẽ hợp tác cùng công ty Trung Đỉnh.

Hàn Đông ở một bên bộ mặt mừng rỡ như điên, chỉ thiếu nước ôm chân Calne cầu bao nuôi.

Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa quay sang bên cạnh quăng một câu, "Sau này đừng làm trò vô nghĩa nữa!"

Vô nghĩa?

Vương Trung Đỉnh trong lòng phẫn uất, xong lại khó có thể kháng cự các kiểu nũng nịu của Hàn Đông, cứ như vậy kệ cho hắn cằn nhằn một trận.

"Hahaha! Em muốn hảo hảo huấn luyện, hảo hảo luyện khẩu ngữ, nhất định phải giành được vai diễn kia! Tuyệt không nỡ phụ tâm ý của anh." Vỗ vỗ đùi Vương Trung Đỉnh.

Không nỡ phụ tâm ý của tôi? Vương Trung Đỉnh cắn răng, ngày trước lúc chưa có Calne, đâu có thấy em không nỡ phụ đâu?

"Ai ~ khó mà tin được ~ anh nói xem, Em có phải là nhập diễn quá sâu, còn chưa thoát khỏi mộng cảnh trong phim không?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Đúng, kỳ thật em đã chết rồi."

"Chết như thế nào?" Hàn Đông hỏi.

"Ở Lễ Chúc Mừng bị tôi đánh chết!"

"..."

Về đến nhà, Hàn Đông vẫn chưa vui mừng xong, từ phòng khách đến phòng bếp, từ bàn trà đến bàn ăn.

Rốt cục, Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa.

"Có thôi hay không? Em cho là người ta coi trọng em thật? Bất quá là khách khí thôi, em lại thật sự để trong lòng."

Hàn Đông không phục, "Nhưng anh ta nói thật sự nghiêm túc."

"Đó là người ta thấy em phiền, muốn cho em cút nhanh lên! Em cũng không phải hương bánh trái, người ta dựa vào cái gì coi trọng em?"

(hương bánh trái: thuật ngữ khen thưởng, nghĩa gốc chỉ một loại bánh bột ngô hoặc bột mì, ngày nay chỉ một người được coi trọng và hoan nghênh)

"Em sao không phải hương bánh trái?"

Vương Trung Đỉnh còn chưa nói xong, Tây Tây ở một bên mở miệng, "Bánh là làm bằng bột ngô, chú là thịt."

Hàn Nhị Hàng cười điên không dứt, đến đây thì một chút nghiêm túc cũng không còn nữa.

Ăn cơm xong, Hàn Đông ngồi trên ghế sa lon xem TV, Tây Tây ngồi bên cạnh chơi người máy mô hình. Hàn Đông nhìn nó vài lần, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Giờ sao cháu không bảo ba ba của cháu đừng giữ ta ở đây qua đêm?"

Tây Tây nói: "Cháu sẽ không thông cảm cho chú."

Hàn Đông không rõ, "Có ý gì?"

"Cháu thường nghe được tiếng chú kêu to ở trong phòng ba ba, nếu chú không làm chuyện xấu, ba ba chắc là sẽ không làm vậy với chú. Cho nên, không cần nhờ cháu khuyên ba ba tha thứ cho chú."

Hàn Đông đại quẫn, náo loạn nửa ngày thì ra là nghĩ như vậy.

Vì thế, Hàn Đông sau đó tận lực ngược đãi tiểu người máy của Tây Tây, liều mạng xả hận. Rốt cục, Tây Tây ôm tiểu người máy đi cáo trạng Vương Trung Đỉnh.

"Ba ba, đừng đuổi chú ấy đi, thay con giáo huấn thật tốt!"

Vương Trung Đỉnh vỗ hai cái lên mông Tây Tây, "Không thành vấn đề, baby."

Lỗ tai Hàn Đông rất nhạy cảm, Tây Tây vừa đi, hắn liền quay sang Vương Trung Đỉnh nói: "Em vừa rồi nghe thấy anh gọi nó là baby."

"Thì thế nào?"

Hàn Đông ra vẻ ngượng ngùng, "Lúc không kìm lòng được, anh cũng có thể gọi em như vậy."

Thiếu đánh như vậy, tôi muốn tôi gọi baby? Tôi không gọi vương bát đản chính là chuyện tốt!

Hàn Đông nay tâm trạng tốt, sắp sửa đi ngủ lại vận động ─ bơi lội.

Vương Trung Đỉnh đứng ở cửa sổ lầu hai, thấy tứ chi Hàn Đông ở trong bể bơi giãn ra duyên dáng, mông cùng chân tạo một đường cong quả thực có thể được xưng đến "Di sản tuyệt đẹp" của nhân loại. Tâm vừa động, liền dùng cameras hướng xuống dưới.

Tiếp theo, y cũng đi tới.

Hàn Đông lăn lộn một phen trên mặt nước, cực kỳ hứng thú hướng Vương Trung Đỉnh vẫy tay, "Xuống dưới bơi mấy vòng thôi."

Vương Trung Đỉnh không phản ứng đến hắn.

Hàn Đông đành phải tự mình tiếp tục bơi.

Vương Trung Đỉnh một bên thưởng thức rượu ngon một bên ngắm mỹ nhân, vốn là nhân gian cực lạc, nếu không có câu nói sát phong cảnh sau đó.

"Một bộ phim của Calne còn có cảnh đánh nhau dưới nước, siêu cấp kinh diễm."

"Em rất thích anh ta dùng nghệ thuật độc đáo kết hợp cùng kỹ xảo phong phú sáng tạo ra ảo giác thời không."

"Anh ta thật sự là đã đẹp trai lại có tài."

"..."

Mới đầu vì không muốn phá hỏng không khí, Vương Trung Đỉnh còn có thể nhịn một chút. Sau lại nghe được câu kia "Vừa đẹp trai vừa có tài", Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không nổi nữa.

Hàn Đông đang bơi lên, đột nhiên cảm giác có một sinh vật không xác định đâm đến cúc hoa của hắn, vội trồi lên mặt nước gào khóc cầu cứu.

Kết quả trên bờ không có ai, "Sinh vật không xác định" từ dưới nước lặn đi lên, một phen bóp chặt cổ Hàn Đông.

"Ai vừa đẹp trai vừa có tài?" Đanh mặt chất vấn.

Hàn Đông nhìn lên thấy tình thế không ổn, vội vàng sửa miệng, "Anh soái, anh soái, anh có tài."

Vương Trung Đỉnh một tay ấn Hàn Đông xuống nước, túm đến khu vực hùng vĩ "bèo rong" trôi nổi hùng vĩ. Bắt hắn ngoan ngoãn nhận rõ "Nam thần"chân chính, tránh cho sau này lại nói bậy.

Hàn Đông vì tránh uống nước, chỉ có thể gắt gao bao trùm đôi môi Vương Trung Đỉnh, đầu lưỡi ở bên trong linh hoạt cuốn.

Gương mặt kiên cường của Vương Trung Đỉnh lộ ra biểu tình say mê, thấp giọng thô mắng: "Tiểu lưỡi lẳng lơ..."

Hàn Đông bởi vì một câu "Vừa đẹp trai vừa có tài" mà bị chỉnh đến vừa thích vừa khó chịu, ban đầu vẫn là mở to mắt bơi, sau lại rõ ràng nhắm chặt mắt bơi.

Sau khi kích tình bằng một đoạn lãng mạn dưới nước, Vương Trung Đỉnh ôm Hàn Đông vào phòng ngủ.

Trong lúc chờ Hàn Đông thay quần áo, Vương Trung Đỉnh vô tình phát hiện trong điện thoại Hàn Đông có một thư chưa đọc, người gửi là Calne. Vương Trung Đỉnh xem, Calne gửi ảnh chụp của chính mình, mặt trên còn có kí tên.

Người khác có lẽ nhìn không ra vấn đề gì, nhưng là Vương Trung Đỉnh liếc mắt một cái liền phát hiện ra. Ảnh này kích thước phi thường vừa vặn với màn hình điện thoại của Hàn Đông.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh chìm xuống, chưa hồi âm, đã đem này thư này xóa.

Sáng hôm sau, Hàn Đông mở di động ra, ánh mắt đầu tiên nhìn tới chính là ảnh mặt Vương Trung Đỉnh.

Ôi? Ai lại thay đổi hình nền điện thoại của mình?

Chẳng lẽ là chính mình làm?

Hàn Đông hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghĩ đến Vương Trung Đỉnh, bởi vì Vương Trung Đỉnh căn bản không thích làm thứ này, hình nền điện thoại của y từ trước đến nay vẫn ở dạng nguyên thủy.

Hơn nữa hình ảnh này vốn có sẵn trong máy Hàn Đông, Hàn Đông trước kia đã nghĩ qua lấy nó làm hình nền, nhưng là nhỏ không vừa, phóng lên có chút vặn vẹo, cho nên vẫn là không làm.

Không ngờ lần này tiếp tục thay, nhỏ đột nhiên thành vừa rồi, hơn nữa chất lượng hình ảnh còn tốt hơn trước kia, cảm giác cả di động đều to lên.

Vì thế Hàn Đông vô cùng vui vẻ chạy một mạch đến trước mặt Vương Trung Đỉnh hỏi: "Có thể lấy hình của anh làm hình nền di động không?"

Vương Trung Đỉnh không nói.

Hàn Đông vội vàng đem di động đưa lên trước mặt Vương Trung Đỉnh, "Anh xem anh xem, rất đẹp trai! Rất tinh anh! Bỏ qua thật đáng tiếc."

Vương Trung Đỉnh giống như chỉ vừa mới bị lay động.

"Tùy em."

"Trên người cậu có một loại khí chất độc đáo, phi thường hấp dẫn người khác. Tôi xem cảnh quay bị cắt, thực tiếc thay cậu."

Hàn Đông thụ sủng nhược kinh, vội dùng chút tiếng Anh sứt sẹo trả lời: "Đây là quốc gia quy định, tôi cũng không còn cách nào khác."

Calne còn nói: "Nếu có cơ hội tới Hollywood phát triển, tôi nhất định sẽ khiến cho mị lực của cậu phát huy đến cực đại."

Hàn Đông cả người lâng lâng, đã có chút tìm không ra phương hướng rồi.

"Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian hãy liên hệ. Vốn cần một ít tư liệu của cậu ở chỗ Vương tổng, nhưng Vương tổng có vẻ rất keo kiệt. Tôi không biết là anh ta không có thật, hay là lo lắng vấn đề khác. Nói thật, tôi không hiểu lắm quy củ nơi này của các người." Calne bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Hàn Đông nói: "Không vấn đề gì, trở về tôi gửi cho anh."

Calne lúc này mới thoả mãn rời đi.

Trên đường trở về, Hàn Đông vẫn như trước đắm chìm trong cuộc gặp gỡ bất ngờ cùng thần tượng không thể tự thoát ra được. Vương Trung Đỉnh mới vừa lên xe, liền nhận được một một cái hôn mãnh liệt.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh rốt cục dịu đi một chút, y nghĩ kế tiếp Hàn Đông sẽ nói vài thứ giống như "Em chỉ là sùng bái người ta, anh đừng nghĩ nhiều", không ngờ Hàn Đông lại nói: "Em rất thích phần quà này của anh!"

Vương Trung Đỉnh giận dữ, quà của lão tử còn chưa có tặng đâu!

Vì thế ngữ khí đông cứng trả lời: "Không liên quan đến tôi."

"Đừng giả bộ ~ em biết anh kéo không hạ mặt mũi để thừa nhận." Hàn Đông híp mắt cười xấu xa.

"Tôi nói không phải tôi là không phải tôi."

Không ngờ, Hàn Đông một tay ôm lấy Vương Trung Đỉnh, giọng điệu như tên trộm nói: "Không ngờ em chỉ mới nhắc qua một chút, anh liền giúp em thực hiện nguyện vọng."

Vương Trung Đỉnh trong lòng phẫn uất, xong lại khó có thể kháng cự các kiểu nũng nịu của Hàn Đông, cứ như vậy kệ cho hắn cằn nhằn một trận.

"Hahaha! Em muốn hảo hảo huấn luyện, hảo hảo luyện khẩu ngữ, nhất định phải giành được vai diễn kia! Tuyệt không nỡ phụ tâm ý của anh." Vỗ vỗ đùi Vương Trung Đỉnh.

Không nỡ phụ tâm ý của tôi? Vương Trung Đỉnh cắn răng, ngày trước lúc chưa có Calne, đâu có thấy em không nỡ phụ đâu?

"Ai ~ khó mà tin được ~ anh nói xem, Em có phải là nhập diễn quá sâu, còn chưa thoát khỏi mộng cảnh trong phim không?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Đúng, kỳ thật em đã chết rồi."

"Chết như thế nào?" Hàn Đông hỏi.

"Ở Lễ Chúc Mừng bị tôi đánh chết!"

"..."

Về đến nhà, Hàn Đông vẫn chưa vui mừng xong, từ phòng khách đến phòng bếp, từ bàn trà đến bàn ăn.

Rốt cục, Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa.

"Có thôi hay không? Em cho là người ta coi trọng em thật? Bất quá là khách khí thôi, em lại thật sự để trong lòng."

Hàn Đông không phục, "Nhưng anh ta nói thật sự nghiêm túc."

"Đó là người ta thấy em phiền, muốn cho em cút nhanh lên! Em cũng không phải hương bánh trái, người ta dựa vào cái gì coi trọng em?"

(hương bánh trái: thuật ngữ khen thưởng, nghĩa gốc chỉ một loại bánh bột ngô hoặc bột mì, ngày nay chỉ một người được coi trọng và hoan nghênh)

"Em sao không phải hương bánh trái?"

Vương Trung Đỉnh còn chưa nói xong, Tây Tây ở một bên mở miệng, "Bánh là làm bằng bột ngô, chú là thịt."

Hàn Nhị Hàng cười điên không dứt, đến đây thì một chút nghiêm túc cũng không còn nữa.

Ăn cơm xong, Hàn Đông ngồi trên ghế sa lon xem TV, Tây Tây ngồi bên cạnh chơi người máy mô hình. Hàn Đông nhìn nó vài lần, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Giờ sao cháu không bảo ba ba của cháu đừng giữ ta ở đây qua đêm?"

Tây Tây nói: "Cháu sẽ không thông cảm cho chú."

Hàn Đông không rõ, "Có ý gì?"

"Cháu thường nghe được tiếng chú kêu to ở trong phòng ba ba, nếu chú không làm chuyện xấu, ba ba chắc là sẽ không làm vậy với chú. Cho nên, không cần nhờ cháu khuyên ba ba tha thứ cho chú."

Hàn Đông đại quẫn, náo loạn nửa ngày thì ra là nghĩ như vậy.

Vì thế, Hàn Đông sau đó tận lực ngược đãi tiểu người máy của Tây Tây, liều mạng xả hận. Rốt cục, Tây Tây ôm tiểu người máy đi cáo trạng Vương Trung Đỉnh.

"Ba ba, đừng đuổi chú ấy đi, thay con giáo huấn thật tốt!"

Vương Trung Đỉnh vỗ hai cái lên mông Tây Tây, "Không thành vấn đề, baby."

Lỗ tai Hàn Đông rất nhạy cảm, Tây Tây vừa đi, hắn liền quay sang Vương Trung Đỉnh nói: "Em vừa rồi nghe thấy anh gọi nó là baby."

"Thì thế nào?"

Hàn Đông ra vẻ ngượng ngùng, "Lúc không kìm lòng được, anh cũng có thể gọi em như vậy."

Thiếu đánh như vậy, tôi muốn tôi gọi baby? Tôi không gọi vương bát đản chính là chuyện tốt!

Hàn Đông nay tâm trạng tốt, sắp sửa đi ngủ lại vận động ─ bơi lội.

Vương Trung Đỉnh đứng ở cửa sổ lầu hai, thấy tứ chi Hàn Đông ở trong bể bơi giãn ra duyên dáng, mông cùng chân tạo một đường cong quả thực có thể được xưng đến "Di sản tuyệt đẹp" của nhân loại. Tâm vừa động, liền dùng cameras hướng xuống dưới.

Tiếp theo, y cũng đi tới.

Hàn Đông lăn lộn một phen trên mặt nước, cực kỳ hứng thú hướng Vương Trung Đỉnh vẫy tay, "Xuống dưới bơi mấy vòng thôi."

Vương Trung Đỉnh không phản ứng đến hắn.

Hàn Đông đành phải tự mình tiếp tục bơi.

Vương Trung Đỉnh một bên thưởng thức rượu ngon một bên ngắm mỹ nhân, vốn là nhân gian cực lạc, nếu không có câu nói sát phong cảnh sau đó.

"Một bộ phim của Calne còn có cảnh đánh nhau dưới nước, siêu cấp kinh diễm."

"Em rất thích anh ta dùng nghệ thuật độc đáo kết hợp cùng kỹ xảo phong phú sáng tạo ra ảo giác thời không."

"Anh ta thật sự là đã đẹp trai lại có tài."

"..."

Mới đầu vì không muốn phá hỏng không khí, Vương Trung Đỉnh còn có thể nhịn một chút. Sau lại nghe được câu kia "Vừa đẹp trai vừa có tài", Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không nổi nữa.

Hàn Đông đang bơi lên, đột nhiên cảm giác có một sinh vật không xác định đâm đến cúc hoa của hắn, vội trồi lên mặt nước gào khóc cầu cứu.

Kết quả trên bờ không có ai, "Sinh vật không xác định" từ dưới nước lặn đi lên, một phen bóp chặt cổ Hàn Đông.

"Ai vừa đẹp trai vừa có tài?" Đanh mặt chất vấn.

Hàn Đông nhìn lên thấy tình thế không ổn, vội vàng sửa miệng, "Anh soái, anh soái, anh có tài."

Vương Trung Đỉnh một tay ấn Hàn Đông xuống nước, túm đến khu vực hùng vĩ "bèo rong" trôi nổi hùng vĩ. Bắt hắn ngoan ngoãn nhận rõ "Nam thần"chân chính, tránh cho sau này lại nói bậy.

Hàn Đông vì tránh uống nước, chỉ có thể gắt gao bao trùm đôi môi Vương Trung Đỉnh, đầu lưỡi ở bên trong linh hoạt cuốn.

Gương mặt kiên cường của Vương Trung Đỉnh lộ ra biểu tình say mê, thấp giọng thô mắng: "Tiểu lưỡi lẳng lơ..."

Hàn Đông bởi vì một câu "Vừa đẹp trai vừa có tài" mà bị chỉnh đến vừa thích vừa khó chịu, ban đầu vẫn là mở to mắt bơi, sau lại rõ ràng nhắm chặt mắt bơi.

Sau khi kích tình bằng một đoạn lãng mạn dưới nước, Vương Trung Đỉnh ôm Hàn Đông vào phòng ngủ.

Trong lúc chờ Hàn Đông thay quần áo, Vương Trung Đỉnh vô tình phát hiện trong điện thoại Hàn Đông có một thư chưa đọc, người gửi là Calne. Vương Trung Đỉnh xem, Calne gửi ảnh chụp của chính mình, mặt trên còn có kí tên.

Người khác có lẽ nhìn không ra vấn đề gì, nhưng là Vương Trung Đỉnh liếc mắt một cái liền phát hiện ra. Ảnh này kích thước phi thường vừa vặn với màn hình điện thoại của Hàn Đông.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh chìm xuống, chưa hồi âm, đã đem này thư này xóa.

Sáng hôm sau, Hàn Đông mở di động ra, ánh mắt đầu tiên nhìn tới chính là ảnh mặt Vương Trung Đỉnh.

Ôi? Ai lại thay đổi hình nền điện thoại của mình?

Chẳng lẽ là chính mình làm?

Hàn Đông hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghĩ đến Vương Trung Đỉnh, bởi vì Vương Trung Đỉnh căn bản không thích làm thứ này, hình nền điện thoại của y từ trước đến nay vẫn ở dạng nguyên thủy.

Hơn nữa hình ảnh này vốn có sẵn trong máy Hàn Đông, Hàn Đông trước kia đã nghĩ qua lấy nó làm hình nền, nhưng là nhỏ không vừa, phóng lên có chút vặn vẹo, cho nên vẫn là không làm.

Không ngờ lần này tiếp tục thay, nhỏ đột nhiên thành vừa rồi, hơn nữa chất lượng hình ảnh còn tốt hơn trước kia, cảm giác cả di động đều to lên.

Vì thế Hàn Đông vô cùng vui vẻ chạy một mạch đến trước mặt Vương Trung Đỉnh hỏi: "Có thể lấy hình của anh làm hình nền di động không?"

Vương Trung Đỉnh không nói.

Hàn Đông vội vàng đem di động đưa lên trước mặt Vương Trung Đỉnh, "Anh xem anh xem, rất đẹp trai! Rất tinh anh! Bỏ qua thật đáng tiếc."

Vương Trung Đỉnh giống như chỉ vừa mới bị lay động.

"Tùy em."