Phong Mang

Chương 151: Mị lực của Calne




Trong bộ phim này, quan hệ giữa nam chính và nữ chính phi thường vi diệu. Nam chính trong giai đoạn giả dạng nữ nằm vùng thì là tình địch của nữ chính. Sau khi trở lại thân phận thật sự, lại theo đuổi nữ chính, trở thành quan hệ tình yêu.

Mà trật tự quay phim hoàn toàn ngược lại, cảnh tình yêu quay trước cảnh tình địch quay sau.

Cho nên, Calne nói với Hàn Đông và Y Lộ: "Trong khoảng thời gian này hai người cần nuôi cấy tình cảm thật nhiều, đến khi chính thức quay phim, liền có thể nhập vai nhanh hơn."

Hàn Đông ra vẻ rất chuyên nghiệp: "Tôi không thành vấn đề."

Y Lộ là diễn viên lão làng, loại chuyện này không cần Calne thu xếp, tự nàng cũng hiểu.

Calne rất nhanh lại bị mấy phó đạo diễn gọi qua, Hàn Đông là một người từ trước đến nay tính cách thân thiện, Y Lộ tính tình cũng rất hiền hoà, hai người rất nhanh hòa hợp với nhau.

"Vương tổng đã nói với tôi chuyện hai người cùng một chỗ." Y Lộ mở miệng liền nói.

Hàn Đông kinh ngạc, sao Vương Trung Đỉnh lại nói loại quan hệ này ra bên ngoài?

"Là tôi nhìn ra, Vương tổng thấy không thể gạt tôi được, liền thừa nhận rồi."

"Cô là làm sao lại nhìn ra được?" Hàn Đông tò mò.

Y Lộ cười cười, "Ánh mắt anh ta nhìn cậu đặc biệt không giống với người khác."

Hàn Đông một bộ giọng điệu muốn tìm khoái cảm, "Không giống như thế nào?"

"Anh ta nhìn chúng tôi là trong nhu mang hung, nhìn cậu là trong hung mang nhu."

Hàn Đông lập tức lâng lâng, "Cái này đều bị cô nhìn ra rồi? Ha ha ha ha..."

Hai người đang nói, Hàn Đông đột nhiên nghe được Vương Trung Đỉnh gọi hắn, vì thế dạ vâng chạy tới đứng nghiêm, một bộ dạng "người vợ ngoan" chờ nhiệm vụ.

"Tôi phải ra ngoài một chuyến." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông hỏi: "Đi đâu?"

"Hẹn với một người bạn gặp lúc 3 giờ."

Hàn Đông buồn bực, anh không phải thường xuyên gặp bằng hữu và khách hàng sao? Tại sao phải cho tôi biết?

Vương Trung Đỉnh có vẻ như cũng ý thức được đã nói lời dư thừa, không đợi Hàn Đông suy nghĩ cẩn thận, liền mặt không đổi sắc tránh đi.

Mấy diễn viên trong đoàn cũng dần dần rời đi, Hàn Đông tự thấy không có việc gì, liền cùng Y Lộ đi ra ngoài.

"Đông Đông, chờ một chút." Calne đột nhiên gọi to.

Hàn Đông dừng lại, quay đầu thấy Calne cầm một vật làm từ cỏ lau hướng mình đi tới.

"Vốn muốn dẫn cậu cùng đi Maldives chơi, đáng tiếc cậu không có thời gian. Đây là tôi đặc biệt học tập từ lão sư bên đó, tự tay bện váy Cỏ Lau cho cậu, mặt trên còn có chữ kí của tôi."

Hàn Đông thụ sủng nhược kinh nhận lấy, Y Lộ ở một bên oán hận: "Đạo diễn anh thật bất công, lại không có quà của tôi."

Calne lập tức nhiệt tình ôm chầm lấy Y Lộ.

Y Lộ liếc mắt một cái là nhìn thấu loại này trước mặt nhiệt tình có lệ sau lưng lạnh nhạt, kỳ thật Calne đối với ai cũng là như thế, hắn có thể chuyện trò vui vẻ với bất cứ người nào ở đây, sau đó lại chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Đông.

Tiểu Lương cảm giác cơ hội đã tới, vội quay sang Thẩm Sơ Hoa hỏi: "Calne đạo diễn tặng Hàn Đông là cái gì a?"

Thẩm Sơ Hoa biết tiểu Lương sẽ đi cáo trạng, liền dùng một ánh mắt căm ghét liếc xéo, "Anh xem anh một thân đàn ông cao lớn thô kệch, cứ mách lẻo chuyện của người ta còn có ý tứ gì không?"

Tiểu Lương ánh mắt ai oán, cảm giác mấy ngày nay không cáo trạng, Vương Trung Đỉnh sẽ có chút thiếu vắng hắn.

Vì thế do dự một chút, vẫn là gọi cho Vương Trung Đỉnh.

"Vương tổng, Calne đạo diễn tặng Hàn Đông một cái đệm cỏ lau, là từ Maldives mang về."

Mặt Vương Trung Đỉnh trầm xuống, "Cậu chắc chắn là cái đệm sao?"

Tiểu Lương vì không muốn phụ tín nhiệm của Vương tổng đối với hắn, kiên trì nói: "Vâng! Chính là Hàn Đông nói như vậy."

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh dường như chạm đến giới hạn, chỉ trả lời một câu "Tôi biết rồi", liền vứt di động sang một bên.

Một bên Phùng Tuấn nhắc nhở nói: "Chủ tịch vừa mới rút 7998 vạn tiền mặt."

"Tôi thấy rồi." Vương Trung Đỉnh nói.

Nửa năm nay, tính tổng cộng Vương Hải Chí đã bán tháo 707 vạn cổ phiếu, tài khoản hiện đã 2. 7 triệu, hắn trình bày trước hội đồng là muốn bổ sung vốn lưu động cho công ty, nhưng Vương Trung Đỉnh âm thầm kiểm toán lại phát hiện căn bản không đạt tới ngạch độ như vậy.

"Điều tra rõ toàn bộ về hướng đi của số tiền kia, một phân tiền cũng không được lậu." Vương Trung Đỉnh ánh mắt lạnh băng.

Phùng Tuấn gật gật đầu, "Tôi biết rồi."

Sau khi Hàn Đông cáo biệt Y Lộ, phát hiện túi của mình quên ở phòng hội nghị, liền trở về tìm. Đến lúc trở lại, vô tình thấy vừa rồi Y Lộ đã lên xe lại đang xuống xe cách đó không xa. Vốn tưởng rằng là gặp trục trặc, kết quả Y Lộ mới vừa xuống xe không đầy một lát, chiếc xe này lại bình yên vô sự lái đi.

Hàn Đông sinh lòng nghi hoặc, liền đứng cách đó không xa nhìn trộm.

Một lát sau, lại một chiếc xe chạy đến mở cửa, ánh mắt Hàn Đông sắc bén bắn vào trong xe, liếc thoáng một cái nhận ra Vương Hải Chí ngồi nghiêm chỉnh phía sau.

"Ta phi, đây không phải chủ tịch sao?" Hàn Đông âm thầm lầu bầu.

Chiếc xe kia rất nhanh đi khuất khỏi tầm nhìn của Hàn Đông.

Trên đường, Hàn Đông nhịn không được tìm hiểu: "Chủ tịch đã kết hôn chưa?"

Tiểu Lương nghe vấn đề này của Hàn Đông nở nụ cười, "Con trai chủ tịch cũng đã lên làm phó giám đốc công ty, cậu nói xem ông ta có kết hôn không?"

"Vậy ông ta ly hôn chưa?" Hàn Đông lại hỏi.

Thẩm Sơ Hoa nói: "Sao có thể a? Công ty này lúc trước chính là chủ tịch và phu nhân cùng nhau dựng lên, hai người chính là vợ chồng gương mẫu, quan hệ vẫn luôn rất tốt."

Hàn Đông chưa từng chú ý qua lão gia hỏa này, hôm nay thấy tâm huyết dâng trào, liền tìm hình của ông ta ra xem.

Kết quả vừa nhìn thì không thấy gì, lão già này và Vương Trung Đỉnh quả thực hai cái cực đối lập.

Hàn Đông xem trên mặt Vương Hải Chí phát hiện ông ta cực độ hoa tâm, cả thời trung niên đều nhẹ nhàng trải qua ở quê nhà. Nói không khoa trương chút nào, toàn bộ nữ minh tinh ở đây đều đã bị lão chơi qua một lần. Nhưng trước đó chỉ là giao dịch đổi lấy tiếng tăm, qua năm mươi tuổi mới bắt đầu vướng vào tình cảm thật sự.

"Chủ tịch năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hàn Đông lại hỏi.

Tiểu Lương nói: "Năm mươi mốt."

Đây chẳng phải là hiện tại đang... Hàn Đông âm thầm kinh ngạc, Y Lộ thật đúng là không đơn giản a!

...

Trở lại ký túc xá, Hàn Đông thấy Du Minh đã về, liền hỏi: "Cậu nhận nhân vật gì vậy?"

Du Minh nói: "Chỉ là một nhân vật vô cùng bình thường."

"Phối hợp diễn?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh lắc đầu.

"Ngay cả phối hợp diễn còn không bằng, vậy cậu nhận làm gì a?"

Du Minh nói: "Tôi tự mình cố gắng, nhận vai gì cũng được."

"Nếu bằng tiếng tăm và thực lực của cậu, lại càng không nên nhận loại vai này. Dù gì cũng đã diễn qua nhiều phim lớn như vậy, hà tất gì phải lãng phí chính mình?"

"Tôi có tiếng tăm gì? Scandals sao? Tôi có thực lực gì? Nam phụ xuất sắc nhất sao?"

Sắc mặt Hàn Đông nháy mắt cứng lại.

Qua một lúc, hắn mới nói tiếp: "Minh nhi, tình thế bây giờ đối với cậu thập phần bất lợi, cậu không nên xuất đầu lộ diện ở nơi đầu sóng ngọn gió này. Cậu nghe tôi, trước tiên cậu lánh đi một thời gian, ca nuôi sống cậu. Coi như không đạt được tiêu chuẩn cuộc sống như trước, ít nhất có thể bảo đảm không đói chết cậu."

Du Minh không nói lời nào.

Hàn Đông lại khuyên nhủ: "Cậu không phải thích yên tĩnh sao? Bây giờ vừa hay chính là cơ hội a, mỗi ngày ở ký túc xá ngủ một chút, xem phim thư giãn a!"

"Tôi hiện tại đã đến mức không còn cách nào có thể an tĩnh một mình chờ đợi."

"Không sao a, chỉ cần tôi một khi..."

Du Minh đột nhiên ngắt lời Hàn Đông, "Tôi chỉ hỏi cậu một câu."

Hàn Đông câm mồm, ý bảo Du Minh hỏi.

"Nếu là cậu, cậu chọn trốn ở ký túc xá sao?"

Hàn Đông bị hỏi hoàn toàn sửng sốt.

Đáp án rất rõ ràng, hắn chắc chắn sẽ không trốn ở ký túc xá, không chỉ có không ở ký túc xá, còn có thể gióng trống khua chiêng chạy ra ngoài, cuồng đấu một trận cùng đám yêu ma quỷ quái muốn ám hại hắn.

"Có thế chứ." Du Minh xoay người vào ký túc xá.

Đúng lúc này, Hàn Đông đột nhiên nhận được một tin nhắn của Calne.

"Nếu cậu mặc váy Cỏ Lau chụp một tấm hình, tôi nghĩ lại càng gợi cảm, Sắc ~ "

Hàn Đông vội đuổi theo Du Minh, "Minh nhi, tôi có thể nhờ cậu một chuyện không?"

Du Minh đang nghĩ Hàn Đông sẽ nói mấy lời "Cậu nhất định phải chiếu cố tốt chính mình" linh tinh, không ngờ Hàn Đông lại lôi ra một cái váy Cỏ Lau, cười cười nói: "Đây là Calne đạo diễn tặng cho tôi, tôi sợ Trung Trung sẽ nghĩ ngợi, cho nên..."

"Không quản!" Mặt Du Minh nháy mắt lạnh xuống.

Hàn Đông ưỡn mặt cầu khẩn: "Giúp đỡ tôi đi, Minh nhi ngoan."

Du Minh thật sự chịu không nổi bộ dạng làm nũng kia của Hàn Đông, đành phải túm hắn kéo đến phòng mình.

"Hỏng đừng kiếm tôi!"

Hàn Đông cười nhéo mặt Du Minh một cái."Tôi biết cậu sẽ không làm cái loại chuyện mất mặt đó mà."

Du Minh đem váy Cỏ Lau và viên đá Úc bảo mà Hàn Đông tặng mình cùng khóa lại.

Buổi tối, Du Minh trong lúc vô tình thấy một tin tức, liền quay sang Hàn Đông hỏi: "Nữ chính là Y Lộ sao?"

"Làm sao cậu biết?" Hàn Đông tò mò.

Du Minh nói: "Đầu đề ngày hôm nay."

Hàn Đông kinh ngạc, không phải nói bộ phim này tuyển diễn viên toàn bộ đều là bí mật sao? Sao đã tuôn ra loại tin tức này?

"Không phải tin tức phía công ty, chỉ là phóng viên bát quái thôi."

Hàn Đông tiến đến trước máy vi tính."Tôi xem xem."

"Chính là tự Y Lộ đăng ảnh chụp đạo diễn Calne ôm cô ta lên weibo, kết quả weibo này được chia sẻ mấy chục vạn lượt, còn có một vài siêu sao cũng chia sẻ, sôi nổi biểu đạt hâm mộ và ghen tị đối với Y Lộ."

Hàn Đông giật mình, "Calne đạo diễn tại Trung Quốc nổi tiếng như vậy sao?"

"Vô nghĩa, cậu cho là mỗi mình cậu biết nhìn hàng a? Cái váy Cỏ Lau kia nếu không là phải Calne đạo diễn tặng, tôi đã sớm xé đi lâu rồi." Nói đến đây, Du Minh đột nhiên nhớ tới gì đó, "Calne đạo diễn không phải tặng cậu một cái váy sao? Hay là cậu cũng đăng tin này lên mạng?"

Kỳ thật trong đầu Hàn Đông đã YY nửa ngày, càng nghĩ lòng càng chua xót.

Cái này quá không công bằng a! Người kia là Tiểu Tam Nhi của chủ tịch, còn dám liều lĩnh lợi dụng nam nhân khác khoe khoang như vậy. Hắn thân là chính thất của tổng giám đốc, lại ngaycả cái rắm cũng không dám phóng...