Phong Mang

Chương 155: Không thể yên ổn




Những lời này vừa hay bị ba người ở cửa nghe được.

Vương Trung Đỉnh mặt không đổi sắc đi vào bên trong, Nhị Lôi theo sát phía sau.

Phùng Tuấn trong lúc mơ hồ có dự cảm bất tường, sau khi đi vào phát hiện quả nhiên có Hàn Đông tham dự, vừa rồi đã nói không có thời gian hiện tại lại chạy đến đây nháo sự, trong lòng nhịn không được bi ai thay Hàn Đông.

Không nghĩ tới, đối tượng bi ai đột nhiên xảy ra kinh thiên nghịch chuyển.

Vương Trung Đỉnh không liếc Hàn Đông lấy một cái, bước đi đến phía sau Tôn Mục, một bàn tay đập thẳng lên sau ót của hắn.

Tôn Mục trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, mặt trượt xa nửa thước, vừa há mồm máu đã chảy đầy.

Tất cả sợ ngây người, ngay cả Tôn Mục, ngay cả Phùng Tuấn, cũng ngay cả Nhị Lôi, thậm chí còn cả Hàn Đông.

Vương Trung Đỉnh không đợi mọi người kịp phản ứng, lại một cước đá lên người Tôn Mục đang muốn đứng dậy.

PANG một tiếng, Tôn Mục kêu cũng không kêu được nữa.

Studio lâm vào một không gian yên tĩnh như chết.

Thấy Tôn Mục gào khóc đau đớn đến tâm tê liệt phế, vài người của đoàn phim ba chân bốn cẳng chạy qua đỡ.

"Nếu còn dám trước mặt tôi nói xấu Hàn Đông, tôi cho cậu từ nay triệt để cút khỏi tầm mắt của công chúng! Những người khác cũng giống như vậy!"

Quẳng xuống câu hùng hồn này, Vương Trung Đỉnh quay đầu đi mất.

Nhị Lôi lại theo sát phía sau.

Phùng Tuấn vẫn là có dự cảm bất thường như trước, như thế nào cảm giác lời vừa rồi của Vương tổng hình như là nói với mình.

Du Minh cũng xách túi lên đi về hướng Vương Trung Đỉnh, còn một phen đẩy Hàn Đông đang thất thần theo.

"Không đi còn chờ cái gì đây? Chờ bị người ta vây đánh sao?"

Hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến Hàn Đông kích thích đến độ có chút ngây ngốc. Sau khi lên xe một mực cúi đầu chơi nút thắt, chơi hơn phân nửa mới vỗ đùi quay sang Vương Trung Đỉnh bên cạnh nói: "Anh vừa rồi biểu hiện thật soái a!"

Vương Trung Đỉnh nghiêng qua hắn liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Hàn Đông không chút nào bận tâm trên xe còn có những người khác, trực tiếp đem đầu chôn vào hai chân Vương Trung Đỉnh, một bộ say mê không cách nào tự kềm chế.

"Quá MAN, quá khiến cho em khó có thể tiêu thụ..."

Vương Trung Đỉnh chịu không nổi Hàn Đông nũng nịu, cả giận nói: "Được rồi! Thiếu gây chuyện không tốt hơn sao?"

Hàn Đông tức giận bất bình nói: "Tên tôn tử kia quá thiếu đánh!"

"Cái giới giải trí thiếu đánh này, người hèn hạ có một bó to, có người là đặc biệt vì muốn em ra tay mới làm trò như vậy, chẳng lẽ em cũng chỉ vì tranh một hơi mà ngoan ngoãn ra tay sao?"

Hàn Đông hừ nói: "Dù sao ai khi dễ bằng hữu của em em sẽ đánh người đó, cùng lắm gặp phải chuyện gì... Anh lại che chở cho em!"

"Có thể che chở đã không có chuyện, chỉ sợ không kịp cho em. Liền lấy chuyện vừa rồi mà nói, tôi định là không đến, người ta một đám người như vậy nói đánh liền đánh em thê thảm rồi!"

Hàn Đông không lên tiếng.

Còn có một người còn đang trì độn hơn so với Hàn Đông, cả đoạn đường vẫn luôn bị vây cứng trong trạng thái sững sờ. Sau lại nghe Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông đối thoại, càng nghe càng cứng, càng nghe càng cứng lại, vừa quay đầu lại liền triệt để cứng ngắc rồi.

Hàn Đông giống như một con chó pug nằm ở ghế xe, đầu gối lên trên đùi Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh thì mặt không chút biến sắc nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay lại vô cùng thưởng thức vuốt vuốt trên cái đuôi thỏ của Hàn Đông.

Thấy một màn này, Phùng Tuấn cái gì cũng đều hiểu rồi.

Quay đầu nhìn về phía Nhị Lôi, thấp giọng hỏi: "Cậu có phải đã sớm biết rồi không?"

Nhị Lôi không nói chuyện coi như thừa nhận.

Phùng Tuấn chán nản, "Vậy cậu vì cái gì không nói cho tôi?"

Nhị Lôi vẻ mặt vô tội, "Tôi đã ám chỉ với cậu rất nhiều lần."

Phùng Tuấn lưỡng đạo khổ bức lệ (khổ sở phát khóc), Vương tổng thần thông quảng đại như thần trong lòng hắn, cứ như vậy nghĩa vô phản cố chui vào cứt trâu.

Trở lại công ty, Du Minh quay sang Hàn Đông nói: "Vài ngày tới tôi có thể không ở ký túc xá."

Hàn Đông vẻ mặt lo lắng, "Cậu muốn đi đâu?"

"Cha mẹ tôi tới Bắc Kinh, tôi muốn ở lại khách sạn bồi họ."

Hàn Đông rất hưng phấn, "Ba mẹ cậu muốn tới? Khi nào?"

"Buổi tối 11 giờ hạ cánh."

Hàn Đông vội hỏi: "Có cần tôi cùng cậu đi đón không?"

"Không cần, tôi đã đặt khách sạn rồi, đón họ từ sân bay liền trực tiếp đưa đến khách sạn."

Hàn Đông đành phải gật gật đầu, "Vậy cậu mau đi đi, thay tôi chào hỏi thúc dì, hôm nào có thời gian rảnh mời họ ăn bữa cơm."

Du Minh gật gật đầu, tùy tiện dọn dẹp một chút liền đi ra ngoài.

Hàn Đông cuối cùng cũng trộm được mấy ngày rảnh rỗi, ôm vẻ mặt dâm sắc thẳng đến nhà Vương Trung Đỉnh.

Mở cửa, thấy hai đứa trẻ đang ở trong phòng truy đuổi cãi lộn. Một đứa tóc tai bù xù, giơ Thập Tự Giá -Tây Tây. Đứa kia là một hùng hài tử thân mặc đạo bào, lai lịch không rõ.

Tây Tây giơ Thập Tự Giá lên cao, lớn tiếng quở mắng hùng hài tử: "Ngươi nhìn ngươi xem, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, khiến người ta rất khó chịu!"

Hùng hài tử diện mạo kiên cường, lại cà lơ phất phơ không quan tâm.

"Sống đến như vậy không mệt mỏi sao, ngươi nhìn ca xem, cả ngày không nghĩ ngợi gì, có bao nhiêu tiêu sái!"

"Ngươi đó gọi là vô tâm vô phế."

"..."

Hàn Đông đi đến chỗ hai đứa trẻ, hỏi: "Chơi trò gì đây?"

Tây Tây làm vẻ mặt khinh bỉ, "Diễn xuất được không?"

"Được, vậy các vị nhóm diễn tiếp đi."

Kết quả, không đầy một lát hai đứa đã bắt đầu cãi nhau.

Tây Tây nói: "Cậu vừa rồi quá uy phong, đáng ra phải ăn nói khép nép một chút mới đúng."

"Dựa vào cái gì tôi là thầy lại phải ăn nói khép nép?"

"Bởi vì cậu diễn chính là đuôi sam thúc thúc!"

Hàn Đông ở bên cạnh càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, trong lòng đang thắc mắc, Tây Tây đã dắt hùng hài tử đến lãnh giáo.

"Cậu hỏi người này đi, đây chính là đuôi sam thúc thúc."

Hùng hài tử hướng Hàn Đông hỏi: "Thúc thúc, chú là một người ăn nói khép nép sao?"

"..."

Hàn Đông lúc này mới nhìn ra, Tây Tây chính là vào vai Jesus, thần Phương Tây, ám chỉ Vương Trung Đỉnh, Vương nam thần. Còn Tiểu Hùng vào vai một đạo sĩ, tiên Phương Đông, ám chỉ Hàn Đông, Hàn đại Tiên nhi.

Chưa nói đến phân tích vô lý của Tây Tây về Hàn Đông, loại kịch bản trừu tượng này thật đúng là biết tròn biết méo. (đáng tán dương)

Buổi tối, Vương nam thần và Hàn đại Tiên nhi lại cùng vượt qua rào cản văn hóa giao tiếp của phương Đông và phương Tây, đến một hồi va chạm tình cảm oanh oanh liệt liệt.

Vương nam thần nói: "Ta tìm khắp Phương Tây tự do dâng trào không ra một người lẳng lơ như ngươi!"

Hàn đại Tiên nhi thì nói: "Ta lục tung cả Phương Đông hàm xúc nội liễm không tìm ra một kẻ muộn tao như ngươi".

Vì thế, thiên lôi câu động địa hỏa, các loại mong chờ các loại nghênh hợp, như thế nào lại thành một màn kịch liệt!

Sau đó, Vương Trung Đỉnh quay sang Hàn Đông nói: "Vạn Lý Tình có thể mấy ngày nữa sẽ trở về rồi."

"Vạn Lý Tình?" Hàn Đông đã sớm quên người này.

Vương Trung Đỉnh hừ nói: "Đúng rồi, chị dâu em."

Hàn Đông cười hắc hắc, "Lúc trước chặn hết tiện nghi của cô ta."

Vương Trung Đỉnh trừng Hàn Đông một cái, không nói tiếp.

Hàn Đông tò mò hỏi: "Anh sao lại nói chuyện của cô ta cho em a? Cô ta trở về có ảnh hưởng gì đến em sao?"

Vương Trung Đỉnh sắc mặt đổi đổi, nói thẳng: "Cô ấy thích anh."

"Em biết." Hàn Đông nói.

"Cho nên tôi cảm thấy bất kì động thái gì giữa tôi và cô ấy, đều cần phải nói cho em biết."

"Anh ngay cả cái này cũng nói a?" Hàn Đông đột nhiên nhớ đến Du Minh.

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Hơn nữa tôi quyết định nói cho cô ấy biết quan hệ của chúng ta, tránh lại có suy nghĩ không an phận."

Hàn Đông cố ý làm vẻ vô cùng xấu hổ, "Nhưng cô ta là nữ nhân, hơn nữa lại là bằng hữu của anh nhiều năm như vậy, anh nỡ sao?"

"Không nỡ cũng không còn cách nào khác, tôi không muốn nghe em suốt ngày mài mài chít chít ở bên tai."

Hàn Đông xòe tung tứ chi, vẻ mặt thích thú nhìn trần nhà.

"Em hiện tại không mong muốn không yêu cầu gì hơn nữa, cuộc đời em như vậy đã coi như viên mãn rồi."

Vương Trung Đỉnh lại nói: "Tôi càng muốn cho em nhiều hơn."

Hàn Đông tiếp lời, "Anh không sợ em sẽ trở nên tham lam sao?"

"Tôi hi vọng em trở nên tham lam một chút, như vậy ngoài tôi ra, sẽ không còn ai có thể thỏa mãn em."

Đêm khuya, Hàn Đông đã hoàn toàn ngủ say, Vương Trung Đỉnh lại cầm lấy laptop. Viết lại xóa, xóa lại viết, cuối cùng rốt cục viết ra một cái weibo cực điểm ngốc manh, đăng lên.

"Đó là một siêu cấp hình nam tràn đầy mạnh mẽ, cũng là một cục cưng nghịch ngợm tính trẻ con dạt dào. Đó là một con người rắn rỏi trung thành nhiệt huyết, cũng là một nam nhi si tình ôn nhu chu đáo. Người đó lanh trí giảo hoạt, lại vẫn nguyên sơ thiện lương chân thành. Người đó vui vẻ tươi sáng, lại nguyên sơ trách trời thương dân..."

Nói một tràng những lời ca ngợi, cuối cùng đoạn cuối cùng mới điểm danh tên người may mắn này.

"Đó chính là mỗi khi đùa giỡn ánh mắt soái đến mê sát, mỗi khi đùa giỡn ngốc nghếch đến không thể nào kháng cự, nam tính lên khiến cho ngươi sinh lòng xấu hổ, K&D lên khiến cho ngươi sinh lòng sủng ái —— Hàn Đông!"

Ý ngoài lời: Ai còn dám nói tôi chán ghét tiểu tử ngu ngốc kia, tôi nhất định không để yên!

...

Cả ngực Tôn Mục đều bầm tím, môi bị xé rách, cả khuôn mặt sưng giống như đầu heo.

Trong lúc đang thống khổ khó nhịn, trợ lý báo cho hắn một kinh hỉ có thể miễn cưỡng hóa giải đau đớn.

"Đại suất ca mà vẫn trộm đến chỗ chúng ta, rốt cục cũng chính thức tới thăm cậu kìa."

Mới vừa nói xong, Hạ Hoằng Uy đến tiến vào.

Tôn Mục cố sức nói: "Miệng của tôi không tiện nói chuyện."

"Cậu không cần lên tiếng, tôi nói xong liền đi."

Tôn Mục khẩn trương chờ, còn chưa nghe đã có chút mê muội.

Hạ Hoằng Uy lẳng lặng nói: "Tôi thích Du Minh."

Lực sát thương của những lời này không hề thua kém một cái đạp kia của Vương Trung Đỉnh, khiến cho Tôn Mục trực tiếp từ mê muội biến thành mơ hồ.

"Bộ phim kia của các người sẽ không có khả năng được công chiếu, những báo ứng tương tự sẽ từng cái từng cái tiếp tục."

Tôn Mục hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hạ Hoằng Uy cuối cùng tặng hắn bốn chữ.

"Không thể yên ổn."

Từ bệnh viện đi ra, Hạ Hoằng Uy lại đến ký túc xá Du Minh.

Cha mẹ Du Minh căn bản chưa tới, hai ngày này cậu luôn luôn ở ký túc xá ngủ. Vì để chắc chắn có giấc ngủ bình thường, Du Minh mỗi ngày trước khi ngủ đều phải uống thuốc an thần.

Hạ Hoằng Uy đi đến trước giường Du Minh, lại một lần xốc chăn của cậu lên, Du Minh bởi vì đã uống thuốc nên không thể nhận thức, tùy ý để Hạ Hoằng Uy kiểm tra thân thể của mình.

Trừ bỏ vài chỗ máu ứ đọng, các bộ phận còn lại cũng không phát hiện thấy vết thương nào, Hạ Hoằng Uy nhẹ nhàng thở ra.

Đột nhiên, hắn phát hiện trong tay Du Minh nắm chặt một viên đá.

Hắn muốn lấy viên đá này ra, kết quả bị Du Minh gắt gao giữ chặt, căn bản không thể lôi ra được.

Từ thái độ của Du Minh đối với viên đá, Hạ Hoằng Uy nhìn ra một tia manh mối.

Hắn lại dùng sức cạy ra, đột nhiên nghe được Du Minh lầu bầu một câu gì đó.

Hạ Hoằng Uy ghé tai sát qua, hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Du Minh lại không nói nữa.

Hạ Hoằng Uy lại muốn cạy ra, kết quả Du Minh lại lầu bầu một câu, lúc này hắn nghe rõ rồi.

"Hàn Đông tặng, đừng lấy."

Mặt Hạ Hoằng Uy lúc ấy liềntái.