Phong Mang

Chương 170: Khiêm tốn




Vương Trung Đỉnh thật sự đón Diệp phu nhân đến.

Hơn nữa an bài bọn họ vào ở biệt thự phía Tây, mỗi ngày đặc biệt đưa đón một chuyến đến các khu du lịch giải trí. Tham quan kiến trúc cổ, nếm thử đặc sản, vòng qua các khu thương mại... Diệp Thành Lâm lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp của thành phố này chôn dấu dưới áp lực cuộc sống.

Vương Trung Đỉnh cứ việc an bài thật thoả đáng, Hàn Đông vẫn thoái thác hầu hết lịch làm việc, mỗi ngày cùng hai vợ chồng họ Diệp chạy khắp nơi, tận lực làm một bóng đèn bất diệt.

Trong lúc này, Hàn Đông cũng dùng phí làm người phát ngôn mua chiếc xe đầu tiên trong đời — ML350. Nhớ ngày đó Diệp Thành Lâm và Hàn Đông cùng đi thử giá, thấy chiếc xe xa hoa này đỏ mắt không thôi.

"Tiểu tử cậu rốt cục đổi đời rồi, nhớ ngày đó mỗi lần ngồi tàu điện ngầm đều trốn vé."

Hàn Đông cười hắc hắc, "Ở trước mặt chị dâu chừa cho em chút mặt mũi đi."

Diệp phu nhân lập tức thay Hàn đông chủ trì công đạo.

"Còn có mặt mũi nói người ta nữa? Anh chừng nào mới có thể mua xe đây?"

"Chỗ chúng ta đều là đường núi, có xe cũng không có chỗ chạy a!" Diệp Thành Lâm mặt dày cười.

Hàn Đông muốn ép Diệp Thành Lâm không xuống đài được, "Vậy anh chuyển đến chỗ có thể lái đi!"

Diệp Thành Lâm oán hận chọc hai cái lên bụng Hàn Đông, nhỏ giọng nói: "Cậu có thể đừng vạch trần điểm yếu của anh không? Anh của cậu tìm được người vợ không tham hư vinh dễ dàng sao?"

Hàn Đông cười xấu xa, "Ai bảo anh lúc trước mắng em cùng bức."

(Cùng bức: chỉ người nghèo hay ăn gian, muốn nhờ vả người khác)

"Cậu vốn là cùng bức, để tiết kiệm cơm tối bảy giờ liền trèo lên giường ngủ, sau đó mộng du đến nhà anh ăn vụng. Cho tới hôm nay anh vẫn nhớ rõ câu nói kia của cậu: ta chỉ có thể dựa vào đồ ăn thử trong siêu thị để cải thiện."

"Anh cũng không hơn em bao nhiêu a, ngại mua thức ăn đắt nhất định tự mình làm. Kết quả mua một đống nguyên liệu mới phát hiện không có mua thớt, lại trực tiếp cắt ở trên bàn, vài ngày sau ngay cả sơn trên bàn đều bị anh cạo hết."

"Thế thì sao? Cậu còn không phải vẫn chạy theo tìm cơm ăn sao?"

"Em là vì nhìn anh ăn một mình rất đáng thương."

"..."

Diệp phu nhân ở bên cạnh nhịn không được chen lời: "Hai người sống cùng một niên đại với tôi sao? Chồng tôi ở Quý Châu thật sự so với hai người đều dễ chịu hơn."

Diệp Thành Lâm nói: "Cậu ta nha kiếm không ít tiền, chỉ dùng để làm màu, tán gái bỏ ra không biết bao nhiêu tiền."

"Anh không tán gái, vậy sao anh cũng không còn tiền?" Diệp phu nhân bật lại hỏi.

Diệp Thành Lâm không phản bác được.

Hàn Đông vẻ mặt vô sỉ, "Bởi vì tiền của anh ấy cũng dùng cho em làm màu."

"Cho nên mới nói cậu ở trong lòng anh chính là một kẻ cùng bức, bất luận thay đổi thế nào cũng không tháo được cái mũ này."

Hàn Đông trơ mặt cười cười.

Diệp Thành Lâm yên lặng nhìn Hàn Đông lúc lâu, trong lòng đột nhiên có chút cảm động. Cảm động khi thời gian trôi qua hoàn cảnh đã khác, người đứng trước mặt gã lại vẫn như cũ không hề thay đổi.

Hàn Đông cũng nhịn không được cảm khái, "Thật hoài niệm những ngày chúng ta còn cùng một chỗ."

"Thật hoài niệm biển quảng cáo, băng ghế nhỏ của em."

"Thật hoài niệm ngũ tỷ muội của em."

"Thật hoài niệm thời gian tiêu sái đó."

"..."

Diệp Thành Lâm hỏi: "Nếu cho cậu trở lại khi đó một lần nữa, cậu nguyện ý không?"

Hàn Đông cười hắc hắc, đáp án không nói cũng hiểu.

Dù cho câu nói thật hay nghe lại một lần cũng chán.

Dù cho truyện cười thật vui kể lại một lần cũng không còn ý nghĩa.

Những ngày tốt đẹp, dù lặp lại cũng không còn là cái hương vị cũ kia nữa rồi.

...

Vương Trung Đỉnh đang ở văn phòng buồn rầu ăn dấm chua, chợt có một sinh vật không xác định hung hăng xông vào.

"Bận không?" Hạ Hoằng Uy hỏi.

Hai tay Vương Trung Đỉnh dời bàn, thân thể ngửa ra sau, mí mắt hơi hơi khép lại, một dáng vẻ lạnh nhạt.

"Không."

"Vậy cậu ở đây làm gì? Ngồi không?"

"Không được sao?"

Hạ Hoằng Uy thấy Vương Trung Đỉnh có vẻ như có chút bức xúc, vì thế hỏa thượng kiêu du hỏi: "Gần đây sao không thấy đại chân dài nữa vậy? Sẽ không phải chạy theo nam nhân khác rồi chứ?"

(hỏa thượng khiêu du: thêm dầu vào lửa)

Mặt Vương Trung Đỉnh lập tức trầm xuống, thả ra lời nói còn tàn độc hơn.

"Cậu nghĩ cậu ấy là Du Minh? Phải một nam nhân có thể thỏa mãn..."

Chân Hạ Hoằng Uy hơi kém quét qua đũng quần Vương Trung Đỉnh, vất vả nhẫn nhịn, không dám dùng phương thức này tự hạ thấp bản thân, mà chuyển thành ánh mắt lạnh cực độ.

"Nói xem cậu thì lợi hại hơn được bao nhiêu ~ "

Vương Trung Đỉnh định thần nhàn nhã nói: "Lợi hại chưa nói tới, ít nhất không đến mức 'Cho tới bây giờ không thấy thích' ~ "

Lời này trực tiếp chọc đến điểm G của Hạ đại công tử rồi.

Hắn cố nén tức giận, cố ý bày ra một biểu tình khiêm tốn, "Vậy cậu truyền thụ ít kinh nghiệm cho tôi đi."

Lần này đổi lại là Vương Trung Đỉnh không được tự nhiên.

"Đây là văn phòng, ai lại đàm luận chuyện đó?"

"Sợ cái gì? Lại không ai nghe thấy." Hạ Hoằng Uy ngữ khí ngả ngớn, "Nói xem, cậu chơi hắn như thế nào?"

Vương Trung Đỉnh khóe miệng kéo kéo, "Còn có thể như thế nào? Cứ như vậy làm thôi."

Giữa lông mày Hạ Hoằng Uy đều là ý cười, "Nói cụ thể chút."

Vương Trung Đỉnh liếc xéo hắn, "Không phải chỉ một trình tự đó sao? Còn cần tôi nhắc lại giúp cậu sao?"

"Rất cần."

Vương Trung Đỉnh, "..."

Vì thế, nhìn thấy ánh mắt vị đang ngồi cùng bàn gần như đã đói khát cực hạn, Vương Trung Đỉnh đành kiên trì hỗ trợ.

"Trước hôn môi, sau liếm nhũ, tiếp tục khuếch trương, cuối cùng tiến vào, đoạn sau cũng không cần tôi nói chứ?"

Hạ Hoằng Uy oán hận, "Ngài đây cũng quá ngắn gọn đi?"

Vương Trung Đỉnh liếc xéo hắn, ngắn gọn vậy cũng đã phản ứng rồi, tiếp tục phức tạp một chút còn phải nói sao?

"Những gì cậu nói gì tôi cũng đều biết, nhưng làm như vậy vẫn không giải quyết được vấn đề." Hạ Hoằng Uy nói.

Vương Trung Đỉnh phân tích: "Vậy chính là vấn đề kỹ thuật."

Hạ Hoằng Uy lập tức ào về phía trước, "Vậy cậu cho tôi nói một chút kỹ thuật đi."

Vương Trung Đỉnh nín nửa ngày mới nghĩ ra một câu vừa tinh túy lại không ảnh hưởng toàn cục.

"Muốn có mùi thịt (dục vọng), chịu khó hạ miệng chút là được rồi."

"Chỉ có vậy?" Hạ Hoằng Uy hỏi.

"Đúng, chỉ có vậy."

Hạ Hoằng Uy, "Không có kinh nghiệm đặc biệt gì sao?"

Vương Trung Đỉnh căng thẳng, "Kinh nghiệm đặc biệt gì?"

"Tỷ như phương thức tán tỉnh đặc biệt, hóa trang gì đó, SM linh tinh..."

Trong đầu Vương Trung Đỉnh đã hiện lên đủ loại hình ảnh quen thuộc, ngoài miệng lại vẫn ra vẻ đứng đắn: "Ai thèm chơi loại đồ đó? Làm theo khuôn phép cũ, cũng đủ cho cậu ta sảng rồi."

"Đủ cậu thích sao?" Hạ Hoằng Uy cố ý hỏi.

Mặt Vương Trung Đỉnh như trước không đổi sắc, "Tôi đối với chuyện làm tình ít để tâm, không có yêu cầu gì."

"Vậy hắn có đặc biệt phản cảm với thói quen nào đó của cậu không? Ví như nói thô tục linh tinh." Hạ Hoằng Uy lại hỏi.

"Phản cảm? Cậu ta còn thô tục hơn tôi, tôi muốn sau này bớt lời đi người ta còn ngại không đủ kích thích."

Hạ Hoằng Uy đột nhiên phát hiện, "Hàn Đông rất hợp khẩu vị của tôi a!"

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh lạnh cực độ, "Cậu ấy hợp khẩu vị của hết thảy mọi người, căn bản là có lộc ăn hay không."

Hạ Hoằng Uy hừ cười một tiếng, "Cậu ta có thể thích hơn Du Minh, nhưng không hẳn cậu có cái thích của tôi, rất nhiều tư thế Hàn Đông thật sự làm không được. Cho nên mới nói có vài thứ nhìn qua không thể ăn, nhưng dùng nguyên liệu đặc biệt, chế biến tốt sẽ có một hương vị khác."

Vương Trung lập tức hỏi: "Tư thế gì?"

"Cậu không phải không để ý chuyện làm tình sao? Không phải không gì có yêu cầu đặc biệt gì sao? Vậy cậu còn hỏi?"

Vương Trung Đỉnh, "..."

Hạ Hoằng Uy vỗ vỗ vai Vương Trung Đỉnh, cố ý nói: "Cậu tiếp tục ngồi không đi, tôi phải đi thực hành rồi. Không thích xuất môn thật đúng là bớt lo a, tùy tiện gọi tùy tiện đến, muốn khi nào thích là lập tức thích."

Tầm mắt Vương Trung Đỉnh sắc nhọn đuổi giết tới cửa.

Kết quả, Hạ Hoằng Uy mới đi không đầy một lát, lại nhận được tin Du Minh đã ra ngoài.

"Em đi đâu?" Hạ Hoằng Uy hỏi.

"Đi tìm Hàn Đông."

"Hắn không phải đang đi cùng bằng hữu sao?"

"Đúng vậy, tôi chính là đi gặp bằng hữu của cậu ấy."

Này nếu đặt ở trước kia, Hạ Hoằng Uy đã sớm chửi người.

Em con mẹ nó đi theo xem náo nhiệt cái gì?

Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cưỡng chế lửa nóng, thản nhiên trả lời: "Vậy em đi chơi vui vẻ."

Mười phút sau, Du Minh tới địa điểm đã hẹn.

Hàn Đông chỉ vào Diệp Thành Lâm giới thiệu, "Đây chính là Diệp ca tôi thường nói với cậu."

Diệp Thành Lâm sau khi nhận được vô số ánh mắt lạnh lùng từ chỗ ông chồng của Hàn Đông, lại tiếp tục nhận mấy câu mặn nhạt từ cơ hữu của hắn.

"Thì ra anh chính là Diệp Thành Lâm trong truyền thuyết a!"

Diệp Thành Lâm đối với Vương Trung Đỉnh còn có thể ngẫu nhiên trêu chọc vài câu, đối với bộ mặt tê liệt của Du Minh chỉ có thể mỉm cười xấu hổ. Thầm nghĩ trong lòng: người bên cạnh Hàn Đông đều là những thứ gì đây a?

...

Lý Thượng cùng Y Lộ ăn tối xong, lúc đi qua khu thương mại vừa hay đụng mặt Hàn Đông.

"ôi chao! Đây không phải là Hàn Đông sao?" Trợ lý phát hiện trước.

Lý Thượng tập trung nhìn, Hàn Đông thế nhưng lại cùng vợ chồng Diệp Thành Lâm cười cười nói nói đi về phía bên này.

Tình huống gì đây?

"Cậu xác định đó là Diệp Thành Lâm sao?" Y Lộ hỏi.

Lý Thượng gật đầu, "Trăm phần trăm xác định."

Y Lộ cũng nghĩ không thông, Vương Trung Đỉnh không phải muốn tìm Diệp Thành Lâm tính sổ sao? Như thế nào Hàn Đông còn dám đi chung với Diệp Thành Lâm? Chẳng lẽ là đàm phán không thành, di tình biệt luyến sao?"

"Nhìn không giống là lén lút a?" Lý Thượng hoài nghi.

Nghe nói như thế, trợ lý lập tức lấy ra cameras, vừa chụp vừa cực kỳ hứng thú nói: "Tôi phải nhanh chóng lưu lại hình ảnh giá trị này, đến lúc đó gửi cho Vương tổng thưởng thức."

Kết quả, chụp chụp, đột nhiên phát hiện trong ảnh có thêm một người.

Vương Trung Đỉnh từ trên xe bước xuống, chủ động xách túi lớn túi nhỏ trong tay Diệp Thành Lâm, hơn nữa còn tự thân đỡ Diệp phu nhân lên xe.

Lý Thượng đột nhiên cũng có chút nhìn mà không hiểu.

Tiếp tục quay đầu nhìn Y Lộ, sắc mặt kia lại càng kém đến cực điểm.

...

Quay lại biệt thự, Diệp phu nhân hướng Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông nói: "Chúng tôi tính ngày mai sẽ trở về."

Tuy rằng Vương Trung Đỉnh đã sớm chờ những lời này, nhưng vẫn khách khí hỏi: "Sao không ở lại thêm vài ngày?"

"Đúng vậy a, ở lại thêm vài ngày đi!" Hàn Đông cũng nói.

Vương Trung Đỉnh hướng Hàn Đông nở một nụ cười bí hiểm: Còn tiếp tục nhiều chuyện tôi sẽ giết chết.

Diệp phu nhân nói: "Chúng tôi ở đây đã đủ lâu rồi, trong nhà rất nhiều việc còn chờ. Còn có nhà máy của chồng tôi bên đó, lãnh đạo đã gọi điện thoại qua nhiều lần rồi."

Diệp Thành Lâm cũng nói: "Trong khoảng thời gian này làm phiền hai người, sau này có rảnh đến nhà tôi chơi. Tuy rằng không thể cung cấp điều kiện tốt như vậy, nhưng cam đoan đồ ăn đều là tinh khiết thiên nhiên."

Hàn Đông trêu chọc: "Sau này em đi Quý Châu quay phim sẽ ở nhà hai người nha."

"Ha ha ha... Không thành vấn đề."

Cố gắng nói lời sảng khoái, kết quả Hàn Đông sau khi trở về lại mất ngủ, bản thân ngủ không ngon còn động đến Vương Trung Đỉnh.

"Lần này Diệp ca đi rồi có khi nào lại tiếp tục mai danh ẩn tích không?"

"Anh thấy anh ấy có ý định này không?"

"Em nhìn trái lại rất bình thường."

"..."

Vương Trung Đỉnh im lặng không đáp, bởi vì y há miệng liền muốn chửi người.

Không đầy một lát, Hàn Đông lại ngửa mặt lên, "Cái kia... Phí phát ngôn của em rốt cuộc được bao nhiêu a?"

"Em hỏi làm gì?"

"Muốn biết mua xe xong còn dư hay không."

Dù sao cũng là đại bài quốc tế, phí phát ngôn chắc chắn sẽ không thấp. Nhưng Vương Trung Đỉnh biết Hàn Đông muốn đi giúp đỡ Diệp Thành Lâm, cho nên tự giảm số tiền đưa hắn xuống.

"Nào có dư? Em mua xe tôi còn thêm không ít."

Hàn Đông không lên tiếng.

Vương Trung Đỉnh quở trách, "Đừng suốt ngày để tôi phải nhắc nhở, hữu dụng chút đi."

"Gì hữu dụng?" Hàn Đông hỏi.

Vương Trung Đỉnh không hiểu ra sao phun ra một câu, "Theo Du Minh cùng nhau tập luyện."

"Tập luyện? Em tập luyện làm gì?" Hàn Đông không rõ.

"Trong phim có nhiều cảnh hành động như vậy, không luyện cơ thể mềm dẻo, đến lúc đó ứng phó thế nào?"

Hàn Đông không lên tiếng nữa.

Vương Trung Đỉnh buồn bực hỏi: "Nghe thấy không?"

"Nghe thấy rồi."