Phong Mang

Chương 237: Anh không sao chứ?




Cuối cùng, bị Vương Trung Đỉnh "Nghiêm hình khảo vấn", Hàn Đông rốt cục khai ra sự thật.

Mức độ lo lắng của Vương Trung Đỉnh có thể suy nghĩ là biết.

Hàn Đông còn khuyên loạn, "Anh nên nghĩ tích cực một chút, thúc anh lúc trước nhìn trúng tạo hình nữ trang của em, nói không chừng chỉ là trong tiềm thức ông ta còn lưu luyến đối với mẫu thân."

"Em đây là đang giúp tôi suy nghĩ tích cực a? Ý này của em là nói chúng tôi một nhà nam nhân đều bị em thu phục!"

Hàn Đông ngượng ngùng chà xát tay, "Thế thì không đến mức, em thấy định lực của ba anh vẫn là rất mạnh."

Vương Trung Đỉnh, "..."

Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không để ý Hàn Đông nữa.

Hàn Đông vì dỗ vị đại gia này, có thể nói phải xuất ra toàn bộ vốn liếng.

Hắn đầu tiên là tác động tình cảm.

Thấy Vương Trung Đỉnh vào phòng tắm, vội chạy vội tới cửa thâm tình chân thành: "Hôm nay em tắm cho anh, thế nào?"

Sau đó tay liền bị cửa kẹp.

Sau đó hắn lại dùng lý lẽ.

"Diện mạo giống bà nội anh cũng không phải lỗi của em a! Anh làm gì thế muốn đem giận dữ đổ lên đầu của em?"

"Hơn nữa, giả nữ cũng không phải em tình nguyện, là anh tự mình nghĩ ra, em có thể làm gì?"

"Đúng hay không? Làm người phải nói đạo lý!"

Vương Trung Đỉnh cứ thế trải chăn đệm, thoảng như không nghe thấy.

Hàn Đông lại bắt đầu đùa giỡn đê tiện.

Học giọng điệu Vương Trung Đỉnh chỉ gà mắng chó, "Người ta dụ ngươi 'ăn' ngươi liền 'ăn', chút định lực của ngươi đi đâu rồi?" (liên thiên cái gì không biết -_-)

Gân xanh trên trán Vương Trung Đỉnh quả nhiên nổi lên.

Hàn Đông tiếp tục dùng khổ nhục kế.

Tựa như lần trước ở phim trường, tự mình đụng vào khung cửa, tiếng đụng còn không lớn bằng tiếng hét.

Vương Trung Đỉnh rốt cục đi về phía hắn.

"Đụng xong hiểu ra được chưa?"

Hàn Đông nuốt nước bọt, "Hình như hiểu được chút rồi."

"Vậy đi ra ngoài đi."

"..."

Cuối cùng, Hàn Đông xuất ra chiêu chí mạng.

Keng ~ keng ~ keng ~ keng... nhật kí đói khát của Hàn Đông đến đây!

Lần này là hoàn toàn thăng lên cấp độ mới, không chỉ có có độc thoại nội tâm, còn có kỹ thuật đối thoại.

Hàn Đông đứng ở ngoài cửa phòng Vương Trung Đỉnh lớn tiếng chậm đọc.

"Hôm nay Vương Trung Đỉnh đi công tác đã trở về, nhưng là tôi lại không thể được đến thỏa mãn. Giờ khắc này, cổ họng tôi có chút khô, bụng có cảm giác nóng rực khó nói..."Vương Trung Đỉnh từ từ nhắm hai mắt ngửa cổ tựa vào đầu giường, từng ngụm từng ngụm hút thuốc, giống như một chút ảnh hưởng cũng không có.

Lúc này, Hàn Đông đột nhiên tạm dừng.

"Chỗ này tỉnh lược 69 chữ!"

Tĩnh nhãn Vương Trung Đỉnh mạnh mẽ mở ra, nội hàm trong mắt a, phải nói là vô cùng phong phú!

Hàn Đông lật đến trang sau tiếp tục đọc.

"Tôi đột nhiên nhớ lại một đêm kia, Vương Trung Đỉnh dùng "cái kia"... chiếm đoạt tôi... dùng "cái kia"... hủy đi tôi... dùng "cái kia"... công chiếm tôi... Tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời giải mật mã, gợi ý mật mã." =)))))

Vương Trung Đỉnh cảm giác mình đang hút vào không phải thuốc lá nữa, mà là lửa.

Hàn Đông lại lật một tờ.

Lần này trước khi đọc, có một thời gian lặng thật dài. Sau đó là hít sâu rồi thở mạnh rồi là ngượng ngùng cười, có thể tưởng tượng nội dung có bao nhiêu khó mở miệng.

"Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi." Hàn Đông nói.

Vương Trung Đỉnh, "..."

Hàn Đông vừa muốn đi, chợt nghe phía sau ầm một tiếng.

Vốn là mỉm cười đắc ý, chờ vừa quay người, lại đổi thành bộ dạng kinh ngạc không rõ thế sự.

"Ai nha ~ làm sao anh lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Chê em đọc không hay sao?"

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh lần này thật sự âm! Trầm! Trầm!

Y dùng một tia nhẫn nại cuối cùng cảnh cáo Hàn Đông: "Em tốt nhất đừng tiếp tục chọc vào tôi."

Hàn Đông như trước lộ ra luống cuống lo sợ không yên giống như xử nữ, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Con ngươi Vương Trung Đỉnh đột nhiên chuyển đen, hung hăng nắm áo Hàn Đông, một phen xoay người túm về phòng.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng cười phóng túng của Hàn Đông.

"Ha ha ha... Không được a... Đấu với ta... Cũng không xem ông đây đã lăn lộn ở chốn này bao nhiêu năm..."

Lần này, Vương Trung Đỉnh triệt để đem Hàn Đông chơi đến phục thiếp, ngoan ngoãn đến độ lúc tỉnh lại còn nói được một câu tiếng người. (phục thiếp: quy phục, phục tùng)

"Em nhớ anh." Hàn Đông nói.

Ngữ khí Vương Trung Đỉnh nháy mắt mềm nhũn xuống, "Em nếu sớm nói, sao đến nỗi phí công phu lớn như vậy?"

Hàn Đông hừ nói: "Em nào biết anh thích nghe lời ngon tiếng ngọt?"

"Em là cố ý muốn được tôi làm đi?"

Kỳ thật, trong lòng ai cũng hiểu, chỉ là không muốn làm trò nị oai như vậy.

"Anh có nhớ em không?" Hàn Đông hỏi.

Vương Trung Đỉnh ân một tiếng.

Hàn Đông không hỏi có bao nhiêu nhớ, hắn biết Vương Trung Đỉnh "Ân" rồi, liền chứng tỏ đã nhớ đến không chịu được.

Có đôi khi, giữa nam nhân với nam nhân sẽ ít đi rất nhiều ngọt ngào.

Cũng bởi vì như thế, tâm mới có càng nhiều không gian dung túng đối phương. Nhiều chuyện đáng giận hơn, chỉ cần một cái bày tỏ đơn giản, là có thể nháy mắt hóa thành hư ảo.

Đây là tình yêu a!

Hàn Đông sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên cảm giác được.

Trước đó hơn chục màn thuyết pháp vô ích.

Trừ bỏ tích cóp được kinh nghiệm để mỗi lần thiếu "làm", mông ngứa lại lấy ra xài, còn lại không thu hoạch được gì.

Hàn Đông lại chìm vào giấc ngủ giữa thở ngắn than dài.

Vương Trung Đỉnh thế nhưng không ngủ được, y ngưng thần nhìn chăm chú vào Hàn Đông, đột nhiên rất muốn tra rõ ràng thân thế của hắn.

Ý nghĩ này cũng không phải bị chuyện ảnh chụp của lão thái thái kích thích, mà là rất sớm trước kia đã có.

Vương Trung Đỉnh vẫn luôn rất tò mò, đến tột cùng cái dạng cha mẹ gì mới có thể sinh ra đứa con như vậy đây?

Hôm sau, Hàn Đông và Du Minh cùng ăn cơm.

"Lý Thượng đón quay phim điện ảnh mới rồi, hắn lại diễn một nhân vật phản diện, nghe nói chữa?" Dù Mình hỏi Hàn Đông.

(Chương này bị thiếu một đoạn ngắn đối thoại của Du Minh với Hàn Đông nhưng không ảnh hưởng gì đến mạch truyện mọi người nhé)) raw bên TQ còn không có bản đầy đủ nên đành chịu thôi)