Phong Mang

Chương 244: Lợi dụng sơ hở




Liên hoan phim mỗi năm một lần tại Thượng Hải mời dự hội.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Hàn Đông không đích thân tới hiện trường, chỉ có thể ngồi ở trong nhà xem TV trực tiếp.

Lý Thượng gần đây luôn luôn điệu thấp rốt cuộc đã tới hồi nổi bật, camera sư đặc biệt cấp cho hắn thêm mấy cảnh.

Hàn Đông lúc ấy đang cắn hạt dưa, nhìn thấy Lý Thượng xuất hiện, ngón tay đột nhiên dừng lại.

Như thế nào lần này bỗng nhiên đẹp trai như vậy?

Chẳng lẽ là do mấy ngày gần đây không nhìn thấy sao?

Hàn Đông cảm giác Lý Thượng từ trên xuống dưới tựa như thay da đổi thịt, người gầy cơ bắp lại săn chắc, dáng người có vẻ càng thêm khí khái rắn rỏi, tinh thần diện mạo cao gấp nhiều lần.

Quan trọng nhất là mặt của hắn, giống như lại chỉnh sửa.

Hàn Đông nghĩ không ra, người lập kế hoạch chế định chỉnh dung cho Lý Thượng không phải Phùng Mục sao? Hiện tại Lý Thượng đã tách khỏi cùng Phùng Mục Chi rồi, còn có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch này?

Hơn nữa, Lý Thượng bị Phùng Mục Chi nắm được nhiều nhược điểm như vậy, hắn làm sao dám nói đến cậy nhờ Chu Lê liền đến cậy nhờ Chu Lê? Không sợ Phùng Mục Chi ác ý trả thù sao?

Đang nghĩ ngợi, Chu Lê áp trục xuất tràng rồi.

(áp trục: xuất hiện sau cùng, là vị trí được chú ý nhất trên thảm đỏ)

Hàn Đông nhìn lên thấy nàng liền nhịn không được nhớ tới cảnh tượng chia tay năm đó, cười đến vỏ hạt dưa phun tung tóe.

Hiện tại còn xinh đẹp động lòng người như vậy, huống chi thời điểm mười bảy mười tám tuổi a!

Vương Trung Đỉnh quá lãng phí...

Bất quá người này quả thật phóng đãng, Hàn Đông cảm giác toàn thân Chu Lê đều lộ ra một mùi vị dâm dục.

Phỏng chừng chỉ có thể phối với cái loại súc sinh Thái Bằng này... Nghĩ vậy, Hàn Đông đột nhiên giật mình.

Vương Trung Đỉnh sẽ không phải cũng nghĩ như vậy đi?

Chẳng lẽ y mời Chu Lê đi theo, là vì giúp nàng làm mối?

Cứ như vậy, Vương Trung Đỉnh không chỉ có giải quyết được một tình địch. Còn có thể lợi dụng Lý Thượng ở giữa giật dây bắc cầu, tiến thêm một bước khống chế công ty Thái Bằng.

Quá âm hiểm rồi... Hàn Đông oán thầm.

Sau nghi thức thảm đỏ, tiến vào lễ trao giải.

Hàn Đông lại tìm đến một hộp sầu riêng, uể oải uốn trên sô pha, vừa xem vừa ăn.

Loại liên hoan phim cấp quốc gia này, phim nhựa giành được giải vẫn là công ty điện ảnh quốc doanh chiếm đa số. Loại công ty điện ảnh tư nhân như tập đoàn Trung Đỉnh cũng không chiếm ưu thế. Nhưng vẫn có thể có không ít phim nhựa và diễn viên tranh giải, giành được giải thưởng lớn nhất.Ví như Quan Tuyết.

Chính là nữ chính diễn 《 Phong Mang 》, nàng chỉ bằng vào một bộ phim nghệ thuật trước đó không lâu, mang lên vòng nguyện quế "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất".

Khi lên lĩnh thưởng Quan Tuyết mặc một chiếc váy dài xanh biếc, tựa như tiên tử trong rừng sâu, đại khí tươi mát.

Thật đẹp ~~ Hàn Đông nhịn không được cảm khái, khi quay phim như thế nào không phát hiện ra đây?

Kế tiếp chính là nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Liên hoan phim này, có thể nói là chuyên nghiệp cao quý nhất của nền điện ảnh nôi địa Trung Quốc.

Chính là giành được "nam diễn viên chính xuất sắc nhất" ở đây, trong giới có thể được xưng tụng là "Ảnh đế" chân chính.

Giấc mộng cuối cùng của Hàn Đông, chính là bằng vào 《 Phong Mang 》 lấy được giải thưởng này.

Trên màn hình lớn bắt đầu quét qua những diễn viên tranh giải, trong đó liền bao gồm vai diễn Diêu Nhị của Lý Thượng trong 《 Hắc Độc 》.

Hàn Đông mơ hồ có dự cảm bất thường, loại dự cảm này theo thời gian công bố kết quả tới gần mà càng mãnh liệt.

"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là —— Lý Thiên Bang trong vai Diêu Nhị của 《 Hắc Độc 》!"

Hàn Đông hơi kém trượt từ trên ghế salon xuống.

Ngôi vị ảnh đế thần thánh của ta a...

Làm sao lại để tiểu tử này nhanh chân đến trước đây?

Năm trước đó, Lý Thượng bằng vào 《 Xé Rách 》 nhận được nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Năm nay càng liên hoan phim càng lớn hơn, Lý Thượng lại bằng vào 《 Hắc Độc 》 nhận được nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Thời gian hai năm ngắn ngủi, trong khi Hàn Đông còn là kẻ vô tích sự, Lý Thượng lại thành ảnh đế hai lớp quốc nội, chỉ kém bôn lên phát triển ở quốc tế rồi.

Người quay phim cho tổ phim 《 Hắc Độc 》 một màn đặc tả, thời điểm Lý Thượng đứng dậy, tất cả mọi người hoan hô.

Chỉ riêng Thái Bằng.

Ánh mắt gã nhìn vào Lý Thượng không hề có nét chúc mừng, chỉ có địch ý cùng không cam lòng.

Cứ việc từ phương diện Hàn Đông mà nhìn, giải thưởng này của Lý Thượng đều là thực lực. Hắn bạch nhãn lang, không chủ kiến, chỉnh dung vân vân cũng khó mà che giấu thực lực cùng với tinh thần nhiệt huyết của hắn.

Nhưng ở trong lòng Thái Bằng, vị trí xinh đẹp này chỉ thuộc về Hàn Đông.

Một đạo diễn nổi tiếng trong nước làm khách quý trao giải cho Lý Thượng.

"Trong lòng tôi Lý Thiên Bang là nam diễn viên trẻ xuất sắc nhất của Trung Quốc, không ai có thể vượt qua."

Phía dưới tiếng vỗ tay sấm dậy.

Lý Thượng hiển nhiên khác xa so với lĩnh thưởng năm trước, tuy rằng kích động nhưng tuyệt sẽ không nói năng lộn xộn. Cảm nghĩ nhận thưởng lại càng hạ bút thành văn, ngắn gọn vài câu đã đem khí chất của diễn viên trẻ Trung Quốc bày ra.

Giờ này khắc này, đắc ý nhất không ai có thể vượt mặt Chu Lê rồi.

Cái này giống như là Phùng Mục Chi trồng hoa, mời nàng hái quả, có thể không hảo hảo mà kiêu ngạo một phen sao?

Tiếp theo công bố "Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất", cũng là giải thưởng tương đối giá trị.

Nghe tới tên "Hạ Dương Trác" được đề xướng thì Hàn Đông có loại xúc động muốn đổi kênh. Chờ khách quý tuyên đọc kết quả cuối cùng xong, hắn lập tức đem đồ ăn vặt đặt xuống, yên lặng đi viết kịch bản.

Vương Trung Đỉnh trở về, chứng kiến cảnh Hàn Đông điên cuồng múa bút thành văn, liền biết hàng này bị đả kích rồi.

Vì thế tiến lên an ủi: "Loại giải thưởng quốc nội này tôi không lạ gì nữa, phải bắt được giải quốc tế."

Hàn Đông lắc lắc đầu, "Quốc nội còn lấy không được, còn trông cậy vào quốc tế?"

Vương Trung Đỉnh thản nhiên nói: "《 Bảy Ngày 》 trúng cử tranh giải ở liên hoan phim Venice, đây chính là bộ phim nhựa duy nhất của Trung Quốc ta tranh giải ở đây, nói không chừng thực sự có kinh hỉ."

Khóe miệng Hàn Đông giật giật, "Anh cũng thật ảo tưởng."

"《 Trộm Ảnh 》 năm trước không phải còn nhận được một cái kịch bản xuất sắc nhất sao?"

"Cái giải kia không đến nơi đến chốn, có thể so với nam diễn viên xuất sắc nhất sao? Nam diễn viên xuất sắc nhất năm nào mà chẳng thuộc về siêu sao Hollywood? Em một cái nhân vật bệnh chó dại có khả năng tranh giải ở loại lễ diện ảnh quốc tế này sao?"

"Vậy cũng không nhất định, không chừng năm nay giám khảo lại thích lập dị."

Con ngươi Hàn Đông sáng lên, "Cũng có thể a, em đây có phải nên chuẩn bị một chút hay không, đến lễ trao giải lớn a?" Rốt cục bắt được một cơ hội, gần đây ở nhà muốn chết ngạt rồi.

Vương Trung Đỉnh vốn là muốn khuyên nhủ Hàn Đông, không nghĩ tới khuyên quá, thế nhưng khiến cho hắn chui vào hố rồi.

"Đến hiện trường... Hẳn là không cần đâu?"

Hàn Đông lập tức mắng: "Như thế nào lại không cần? Anh không phải nói em có hi vọng lấy được thưởng sao? Có phải anh nói lời này chỉ là cố ý an ủi em hay không?"

Vương Trung Đỉnh nghẹn lời, "Được rồi, em muốn đi thì đi đi."

Hàn Đông vừa nhìn lịch, "Chỉ còn vài ngày nữa, em bây giờ phải bắt đầu thu dọn, chậm liền không kịp nữa."

"Kịch bản em viết xong chưa?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông nói: "Còn thiếu cái cái kết thôi, không cần nóng nảy, trở về tiếp tục viết."

Vương Trung Đỉnh oán thầm: ngươi không nóng nảy lão tử sốt ruột.

Còn thiếu một điều bí ẩn cuối cùng không giải đáp, hiện tại đi không phải muốn phá khẩu vị của ta sao?

"Viết xong rồi đi!" Vương Trung Đỉnh nói.

Tâm Hàn Đông đã sớm bay ra nước ngoài rồi, thế nào còn ngăn đón được trở về?

"Em không dại gì ném dưa hấu đổi hạt vừng, lại bởi vì một cái kịch bản, chậm trễ việc lĩnh thưởng a!"

Vương Trung Đỉnh giận, "Lĩnh cái gì? Đều là chuyện vớ vẩn..."

Hàn Đông liền bày ra một biểu cảm tổn thương, "Vậy anh mới vừa nói cái gì kia đều là gạt em sao?"

Vương Trung Đỉnh buồn bựcphất phất tay, "Bỏ đi, không muốn viết trở về rồi nói sau."