Phong Mang

Chương 260: Tìm đường chết




Đáy mắt Hạ Hoằng Uy chợt phủ lên một tầng sương mù dày đặc, thanh âm lại như càng thêm thâm trầm.

"Náo loạn nửa ngày chính là cậu."

Hàn Đông xấu hổ cười: "Phải, tôi vẫn luôn cảm ơn trong lòng đối với Hạ cảnh quan."

Hạ Hoằng Uy tiến lên phía trước, gương mặt hàn khí bức người kia cách mặt Hàn Đông không đến một centimet.

"Vậy sao? Tôi cũng vẫn luôn ghi hận trong lòng đối với cậu."

Hàn Đông vừa định gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh cầu cứu, Hạ Diệu liền ở một bên giúp hắn giải vây.

"Người ta cũng không phải tự mình nhảy xuống, anh trách tội hắn làm gì?"

Trong lòng Hàn Đông lặng lẽ vì Hạ Diệu chảy ra vài giọt nước mắt cá sấu.

Hạ Hoằng Uy chất vấn Hạ Diệu: "Không phải tự hắn nhảy xuống là xong sao? Miệng giếng lớn như vậy, nếu không phải tại quá bất cẩn, như thế nào lại ngã xuống?"

"Hiện tại mọi người đều đã được cứu lên, anh nói mấy thứ đó thì có tác dụng gì?" Hạ Diệu mất kiên nhẫn.

Hạ Hoằng Uy hùng hổ: "Như thế nào lại vô dụng? Dựa vào cái gì bắt lòng tốt của cậu chỉ vì tính bất cẩn của hắn mà phải gánh hậu quả?"

Hàn Đông ở một bên không ngừng lau mồ hôi, chỉ coi là sơ ý cũng đã nhất quyết không tha như vậy rồi, nếu biết ta là tự mình nhảy, kia còn đáng sợ như thế nào a?

Hạ Diệu đẩy Hạ Hoằng Uy nói: "Anh không phải muốn tìm Du Minh sao? Đi đi đi, mau đi vội chuyện của mình đi."

Hạ Hoằng Uy trước khi đi còn chỉ Hàn Đông nói: "Tôi sẽ sớm tính sổ với cậu."

"Được rồi, đi nhanh lên đi!" Hạ Diệu vỗ một cái đẩy Hạ Hoằng Uy đi thật xa.

Còn lại cậu cùng Hàn Đông.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Hàn Đông hỏi.

Hạ Diệu do dự nửa ngày mới mở miệng: "Cái kia... Anh có phải thầy tướng số thật không?"

"Đúng a, lúc trước không phải tính qua cho cậu rồi sao?"

"Vậy tiếp tục tính một chút, xem tôi và vị kia có thể lâu dài hay không..."

Hàn Đông nhịn không được đùa giỡn: "Hạ cảnh quan thân là cảnh sát nhân dân còn tín cái này?"

Mặt Hạ Diệu trầm xuống: "Rốt cuộc có tính hay không?"

"Tính, tính." Hàn Đông vội gật đầu.

Hạ Diệu: "Bắt đầu đi."

Hàn Đông hơi có vẻ khó xử, "Cái này nha, tốt nhất phải là nhị vị cùng đến."

"Anh ta không tín, không chắc sẽ chịu phối hợp."

"Chính là chỉ đơn thuần nhìn một mình cậu, có thể sẽ xem không chuẩn." Hàn Đông đặc biệt nhắc nhở.

Hạ Diệu bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, tôi đi khuyên."

Mười mấy phút đồng hồ sau, nhị vị ngồi xuống trước mặt Hàn Đông.Hàn Đông trước nhìn chằm chằm Viên Tung một trận, lại chuyển tới trên mặt Hạ Diệu, trong lòng có hàng nghìn hàng vạn cái "Con mẹ nó" phi qua.

Sinh hoạt tình dục quá con mẹ nó cấp lực đi.

(cấp lực: thán từ chỉ mức độ lợi hại vượt xa so với tưởng tượng)

Vì cái gì?

Vì cái gì khí đại hoạt hảo, lấy một địch mười, còn con mẹ nó biết làm cơm?

(khí đại hoạt hảo: 'cái đấy' lớn, thời gian 'làm' dài =.=)

Vì cái gì xuất thân danh môn, anh tuấn quý khí, còn con mẹ nó phúng túng như vậy?

Hai người đàn ông như vậy, sẽ là bao nhiêu phấn khích kịch liệt, ướt át tuyệt luân a?

"Xem xong rồi sao?" Viên Tung trầm giọng hỏi.

Hàn Đông lúc này mới phục hồi lại tinh thần, "Xem xong rồi, xem xong rồi."

"Thế nào?" Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Diệu nhìn chăm chú vào Hàn Đông.

Hàn Đông trịnh trọng trả lời: "Mệnh trung đã định, giai ngẫu thiên thành." (Trời sinh một cặp)

Hạ Diệu lo lắng, hỏi: "Chính xác không?"

Hàn Đông còn chưa nói, Viên Tung đã ở một bên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không chính xác sao?"

Được rồi... Hạ Diệu biết hỏi cũng như không hỏi.

Viên Tung lỗ mãng một câu "Làm việc thừa", liền bước nhanh ly khai.

...

Bên này Hạ Hoằng Uy sóng đôi với Du Minh, liền lập tức thay đổi giống như biến thành một người khác.

Trợ lý mua đến hai phần bữa sáng, kết quả chủ quán khi đóng gói chỉ thả một đôi đũa, Hạ Hoằng Uy nhường cho Du Minh ăn trước.

"Thừa dịp còn nóng, ăn xong rồi làm gì thì làm."

Du Minh nói: "Nếu không anh ăn trước đi, tốc độ ăn của anh nhanh hơn."

"Có hơi sức lải nhải nãy giờ đã ăn xong rồi." Hạ Hoằng Uy không kiên nhẫn.

Du Minh đành phải động đũa trước.

Hàn Đông ở cách đó không xa nhìn hai người bọn họ, Du Minh ăn chừng mười mấy phút đồng hồ, sau lại đem đũa đưa cho Hạ Hoằng Uy, người ta hai ba ngụm liền ăn xong rồi.

Hàn Đông không chịu nổi ngàn vạn cảm khái.

Nếu là đem bao dung đối với Du Minh phân cho tôi một phần mười, tôi cũng không đến nỗi cả ngày sống trong lo lắng hãi hùng đi!

Ăn điểm tâm xong, trang điểm xong, liền chính thức khởi quay.

Mấy cảnh ngày hôm nay này đối với tiểu bằng hữu Tây Tây mà nói hẳn phải xem như phúc lợi rồi.

Trong đó có một màn là diễn viên chính Thân Xuyên, cũng chính là nhân vật của Hạ Dương Trác đi toilet gặp "Quỷ", trong đó "Tiểu quỷ" chính là Tây Tây sắm vai.

Tại tràng diễn này, Thân Xuyên ngồi ở trên bồn cầu chơi di động, đang chơi, trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng cậu đang ngồi ở trên bồn cầu chơi di động, trên đùi còn ngồi một tiểu hài tử bộ dạng âm trầm.Thân Xuyên vội đặt điện thoại ra xa, hoảng sợ phát hiện trên đùi của mình cũng đang ngồi một tiểu hài tử giống trong điện thoại như đúc.

Lúc này, tiểu hài tử quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thân Xuyên, đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Thân Xuyên cả người chấn động.

...

Tây Tây ngồi xuống trên đùi Hạ Dương Trác, cái tiểu miệng liền cười a cười, mấy tầng phấn vẫn che không được đỏ ửng trên mặt.

Thành viên đoàn phim đều thay nó đổ một phen mồ hôi, loại trạng thái hoan hỉ này, có thể biểu diễn được hiệu ứng kinh dị sao?

Nhưng mà Lỗ đạo diễn vừa hô bắt đầu, đỏ ửng trên mặt Tây Tây liền nhanh chóng nhạt đi, ánh mắt bỗng chốc không còn tiêu cự.

Khi thần tượng mà nó âu yếm nơm nớp lo sợ đưa điện thoại di động dời đi thì Tây Tây không chút lưu tình nào chuyển qua khuôn mặt trắng bệch, phát ra tiếng cười "Khanh khách" quỷ dị...

Khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Hạ Dương Trác lập tức vặn vẹo, biên độ biến đổi lớn đến khiến các đàn anh ở trong đoàn đều là cả kinh.

Nói không khoa trương chút nào, Hạ Dương Trác diễn xuất chuẩn mực như thế, ba mươi phần trăm là ngày thường tu luyện, 70% chính là bị dọa rồi.

Trong rất nhiều phim kịnh dị đều có tiểu hài tử, nguyên nhân chính là, càng là những "người vật vô hại", khi biến đổi thì ngược lại càng dễ tạo thành tác động tâm lý cho người khác.

Tựa như Tây Tây, một giây trước còn cười khờ dại, một giây sau đã tử khí âm trầm, có thể nào không dọa người?

Lỗ đạo diễn như là thu được chí bảo, quay phim xong một cái liền ôm Tây Tây không buông tay.

"Đem đứa nhỏ này tặng tôi đi, rất thích nó, cậu thương lượng một chút với vị thân thích kia xem thế nào?"

Khóe miệng Hàn Đông co quắp: "Anh đi thương lượng đi, tôi không cái gan kia."

Sau đó chính là Hàn Đông cùng Hạ Dương Trác đối diễn.

Màn ảnh này so với vừa rồi không khác nhau lắm, vẫn là Thân Xuyên ngồi ở trên bồn cầu xem di động, chỉ là lần này nhìn thấy trong màn hình điện thoại là chính mình ngồi ở trên đùi một nam nhân, đặt điện thoại di động xuống quay đầu lại, nhìn qua lại là một gương mặt âm trầm khác.

Mà nam nhân vừa may mắn vừa bất hạnh kia, chính là Hàn Đông.

Bên ngoài trường quay fan xếp thành núi, bên trong quân Hạ gia xếp thành hàng, hai cái đùi Hàn Đông không cẩn thận nhún một chút, phỏng chừng đều sẽ bị những người này ngược thành cám a.

Vừa mới bị Tây Tây kinh hách, Hạ Dương Trác còn chưa phục hồi được tinh thần, một tên quỷ tóc quăn thăng cấp lại tới nữa, mức độ hoảng sợ của Hạ Dương Trác có thể suy nghĩ là biết.

Cậu trực tiếp không khống chế được kêu lên sợ hãi, từ Hàn Đông trên đùi trượt xuống, lảo đảo ngã tới trên mặt đất.

"Cắt!"

Sau khi Lỗ đạo diễn dương tay ý bảo thông qua, người hư thoát trước tiên không phải bị hại Hạ Dương Trác, mà là kẻ dọa người Hàn Đông.

(hư thoát: triệu chứng thoát lực, kiệt sức, xảy ra do sợ hãi, mệt mỏi, đau đớn...)

Trận diễn buổi sáng quay xong, Hàn Đông không dám chào hỏi Du Minh, vội mang theo Tây Tây đi ăn cơm trưa.

Tây Tây một bên ăn cơm một bên lau nước mắt.

Hàn Đông mới đầu mang ánh mắt ghen tức nồng đậm trách mắng, sau lại thấy bộ dáng thương tâm muốn chết kia, rốt cục mềm lòng ôm đến trên đùi khuyên nhủ.

"Được rồi, hắn sẽ không bởi vì bị chút kinh hách, liền thay đổi cách nhìn đối với cháu đâu."

Tây Tây lúc này mới ngừng tiếng khóc.

Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông ngồi ở trong xe nghỉ ngơi, lại có cảm giác buồn ngủ, nhưng mà hắn không dám ngủ, sợ sau khi ngủ lại đi tìm Hạ Hoằng Uy hạ bài, vì thế hắn vỗ vỗ một bên nhắc nhở Tây Tây.

"Nhất định phải giám sát ta, tuyệt đối không để cho ta ngủ. Nhìn thấy ta ngủ gật, lập tức tới gọi ta tỉnh ngay nghe thấy không?"

Tây Tây nghiêm túc gật gật đầu: "Nghe thấy rồi."

Không đầy một lát, Hàn Đông lại buồn ngủ, mới vừa nhắm mắt lại, liền bị tiểu tay của Tây Tây tay nhéo tỉnh.

"Giữ vững tinh thần!" Tây Tây nói.

Hàn Đông lập tức mở to mắt, giọng điệu mờ mịt hướng về phía Tây Tây khen: "Làm tốt lắm!"

Kết quả không đầy một lát, hắn lại buồn ngủ.

Tây Tây lại tận chức tận trách tiến đến gõ tỉnh.

Hàn Đông sau khi tỉnh lại duy trì không đầy một lát, lại bắt đầu liên tục ngủ gật.

Tây Tây gọi một lần lại một lần, rốt cục... tự đem mình mệt nhọc.

Hàn Đông cuộn trên ghế sa lon hoàn toàn ngủ say.

Tây Tây híp híp mắt ghé đến bên cạnh hắn, ôm mặt của hắn nói: "Giữ vững tinh thần."

Hàn Đông nhắm hai mắt khen nói: "Làm tốt lắm." Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Hoằng Uy đang trò chuyện cùng Du Minh.

"Đệ đệ của anh nhìn qua rất bình thường, như thế nào cũng khẩu vị này?" Du Minh hỏi. (chứ cậu với Vương Trung Đỉnh, Hạ Hoằng Uy thì nhìn dị dạng à =3=)

"Nghe nói là khi còn tuổi trẻ bị một tên biến thái nam giả nữ dọa ra bóng ma tâm lý!"

"Thật sao?" Du Minh kinh ngạc, "Vậy sau đó tìm được tên biến thái kia không?"

Hạ Hoằng Uy hừ lạnh một tiếng: "Tôi nếu là tìm được, còn đến nỗi buồn bực như vậy sao?"

Đang nói, Hàn Đông đột nhiên nhắm hai mắt đẩy cửa vào.

"Chỗ này của tôi có một tin tốt, có một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?" Tìm đường chết hỏi Hạ Hoằng Uy.

Du Minh trong lúc đó cũng mơ hồ có dự cảm bất tường.

Hạ Hoằng Uy nói thẳng: "Trước hết nghe tin xấu."

Hàn Đông vẻ mặt hổ thẹn: "Kỳ thật miệng giếng kia là tôi tự mình nhảy xuống."

Mặt Hạ Hoằng Uy cọ một cái liền đen.

Du Minh thấy hắn muốn động thủ, vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Trước chờ đã, chờ cậu ấy nói xong cái tin tốt kia."

Hạ Hoằng Uy miễn cưỡng nén giận.

"Nói!"

Hàn Đông nhe răng cười: "Anh rốt cuộc không cần buồn bực nữa, bởi vì nam nhân biến thái giả nữ kia chính là tôi."

"..."