Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 110: Thập Trượng Thanh Ti




Thật may mắn được cho Thập Trượng
Vội chối từ gia nhập Bá Thiên


Bá Thiên cười lạnh lùng, tia sáng từ ánh mắt như hóa thành thực thể quét sang Phong Nhược, rõ ràng hắn thấy đã nắm chắc mười phần rồi.

Thiên Sơn mỉm cười, như vô tình nói thêm một câu nhưng gần như làm đảo ngược toàn bộ cục diện. "Không biết Bá Thiên đạo hữu nắm chắc mấy thành có thể săn giết được Bọ Cạp Vương? Đương nhiên, nếu quả thực đội săn bắn của ngươi có thể làm được thì cứ coi như ta chưa nói gì, có điều ta nghĩ sẽ ở một bên để xem phong thái tuyệt thế của Bá Thiên đạo hữu đấy".

Nghe được lời này của Thiên Sơn, vẻ mặt của Bá Thiên hơi biến sắc, đúng như lời nàng nói, dù đội săn bắn của hắn rất mạnh nhưng nếu như muốn săn được Bọ Cạp Vương cấp bảy thì phải tốn rất nhiều công sức, hơn nữa có người của Thiên Sơn ở bên cạnh để ý chằm chằm thế này lại là một chuyện khác rồi, ai biết các nàng có tính toán ăn hôi hay không?

Hơn nữa bên trong Khô Mộc Hải này còn có một thế lực khác, kẻ luôn tự cho mình là đối xử hiền lành với mọi người, nhưng trên thực tế còn âm độc tàn nhẫn hơn tất cả, đó chính là Hình lão đầu, quả thật hắn muốn chiếm một mình đúng là không dễ.

Vừa nghĩ tới đây, Bá Thiên lập tức thay đổi sang bộ mặt tươi cười, "Không biết Thiên Sơn đạo hữu có đề nghị gì hay hơn không?"

"Rất đơn giản, chúng ta hợp tác, tuy rằng thu hoạch mỗi người đều ít hẳn nhưng ít ra có thể bảo đảm an toàn, ngươi thấy thế nào, Bá Thiên đạo hữu?" Thiên Sơn nói rất dứt khoát.

"Ha ha! Rất tốt! Vậy cứ thế đi!' Bá Thiên cười ha hả, tiện tay liền ném ra một Túi càn khôn chứa sẳn Ngũ Hành thạch cho Phong Nhược, sau đó lập tức thu lấy chiếc kim đuôi bọ cạp kia.

Đối với tất cả những diễn biến này tất nhiên Phong Nhược không có ý kiến gì, bởi vì hiện tại ngay cả linh thú cấp năm hắn cũng không thể đối phó nỗi, huống chi đây là Bọ Cạp Vương cấp bảy, nếu có thể thu được hai ngàn viên Ngũ Hành thạch ngoài ý muốn thì đã mừng lắm rồi!

Phong Nhược cất xong túi Ngũ Hành thạch kia, hắn lập tức tránh sang một bên, còn Bá Thiên và Thiên Sơn cũng nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là đi thương lượng về việc phân chia Bọ Cạp Vương cấp bảy đó, sau khi họ rời khỏi thì cả đại sảnh cũng trở lại sự náo nhiệt vốn có.

Về phần Phong Nhược, cũng không có nhiều người để ý đến hắn, vì dù hắn có thể săn được con bọ cạp mẹ hiếm thấy kia, nhưng ai cũng nghĩ do may mắn chứ không liên quan đến thực lực.

Sau khi đi một vòng loanh quanh bốn phía, Phong Nhược lại đến trước quầy hàng của một Thương hội, hắn thoáng do dự rồi mới hỏi.

"Ta muốn mua ngọc giản pháp thuật, không biết ở đây có bán không?"

"Ngọc giản pháp thuật à, tất nhiên có, ở chỗ này ta có tất cả các loại ngũ hành pháp thuật cơ bản, không biết là ngươi muốn mua loại nào?" Nam tử trung niên ngồi xếp bằng nhìn qua có vẻ tinh ranh, đôi mắt sáng lên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Phong Nhược một lượt, "Nhưng mà ta phải nói trước, nếu như ngươi dùng linh thạch để trả thì giá có thể được giảm ba thành so với thị trường bên ngoài, còn nếu như ngươi dùng Ngũ Hành thạch để trả thì giá sẽ gấp ba so với bên ngoài đấy, ngươi có ý kiến gì không?"

"Đắt gấp ba sao? Quả nhiên là gian thương!" Phong Nhược nhịn không được thầm mắng một câu, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào khác vì sở dĩ những Thương hội như bọn họ bất chấp nguy hiểm tới đây là để thu mua các loại linh thạch mà!

"Ta muốn mua khẩu quyết pháp thuật Thập Trượng Thanh Ti, cần bao nhiêu Ngũ Hành thạch?" Tuy biết rõ sẽ bị làm thịt nhưng Phong Nhược nhất định phải học Thập Trượng Thanh Ti, nếu không có mạng để giữ thì tất cả cũng trở nên vô dụng!

"Thập Trượng Thanh Ti ? Ha ha! Nhìn không ra vị đạo hữu này chí khí rất cao! Nghe cho kỹ đây, bình thường mà nói trên thị trường có giá khoảng một vạn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, cho nên giờ ngươi muốn mua là phải trả ba vạn viên Ngũ Hành thạch, tất nhiên nếu như trong tay đạo hữu có linh thạch thì chỉ cần mười viên linh thạch hạ phẩm là đủ!" Nam tử trung niên kia cười híp mắt nói.

"Ba vạn viên! Nói đùa gì vậy!" Phong Nhược như người bị dội một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu xuống, số lượng này sợ rằng hắn phải dốc sức liều mạng trong mười năm mới có thể kiếm được.

Nhìn nam tử láu cá cười gian manh, Phong Nhược thật muốn đấm cho hắn một phát.

"Coi như các ngươi giỏi đi!" Rơi vào đường cùng nên hắn cũng chỉ có thể rời đi, xem ra trong vòng mười năm nữa hắn sẽ không có cách nào để kiếm được Thập Trượng Thanh Ti rồi!

"Tiểu huynh đệ, ngươi muốn tu luyện Thập Trượng Thanh Ti sao?"

Đang lúc buồn bực thì bóng người Kỳ Tương lại xuất hiện trước mặt Phong Nhược, nhìn dáng vẻ của hắn thì có lẽ vết thương đã khôi phục.

"Ồ, là Kỳ lão ca, thương thế của ngươi đã khỏi hoàn toàn rồi! Xin chúc mừng nhé!" Phong Nhược niềm nở.

"Ừm, không tệ, vậy mà đã tiến vào Luyện Khí hậu kỳ rồi, thảo nào ta nghĩ tại sao mười ngày nay không thấy bóng dáng ngươi, còn đang hơi lo lắng chút, giờ thì tốt rồi!" Kỳ Tương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Phong Nhược một phen, rồi ha ha cười nói, sau đó lại khẽ nháy mắt một cái.

"Tiểu huynh đệ, qua bên này nói chuyện đi!"

Kỳ Tương nói xong, liền dẫn đầu bước về phía đường hầm do Bá Thiên quản lý, Phong Nhược hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo.

Sau khi đi vào trong một gian phòng kín, Kỳ Tương mới cười nói: "Tiểu huynh đệ nếu muốn tu luyện Thập Trượng Thanh Ti thì chắc là đã nắm chắc, về phần ngọc giản pháp thuật thì không cần phải đi mua đâu, ta tu luyện chính là Thập Trượng Thanh Ti, ngươi hãy chờ ta một chút, ta sẽ chép cho ngươi một bản là được!"

Vừa nghe Kỳ Tương nói như thế Phong Nhược liền mừng rỡ, thực ra hắn cũng đã biết Kỳ Tương có thể thi triển Thập Trượng Thanh Ti từ lâu, nhưng có điều hắn và đối phương quan hệ không mật thiết lắm nên không tiện mở miệng, dù sao loại ngọc giản pháp thuật này đều có giá rất cao, không ai sẵn lòng làm thế cả.

"Vậy xin cảm tạ Kỳ lão ca! Chờ khi nào ta kiếm đủ một vạn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp sẽ trả lại cho lão ca."

"Ha ha! Không cần ta vốn nợ ngươi một ơn huệ mà, lần này coi như trả hết!" Kỳ Tương cười nhạt một tiếng, tiện tay lấy ra một thanh ngọc giản trống để sao chép.

Chỉ trong chốc lát, từng luồng ánh sáng màu xanh từ bên trong ngọc giản bay lên không, rồi biến thành những sợi tơ xanh đầy trời, các sợi tơ này nhìn qua trông rất linh hoạt, trong nháy mắt đã tạo ra vô số hình thái kỳ dị, Phong Nhược dùng ánh mắt quan sát một lượt, thấy rõ uy lực của đám tơ xanh này phải mạnh hơn dây leo do Thanh Ti Triền tạo ra ít nhất mấy lần, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng cứng cáp hơn, một khi đối thủ bị trói buộc thì có muốn trốn thoát cũng khó khăn.

Tơ xanh đầy trời uốn lượn trong không trung trọn thời gian một tuần trà, mới hóa thành vô số điểm sáng màu xanh chui vào trong ngọc giản trống rỗng, mà lúc này đây, sắc mặt Kỳ Tương đã trắng bệch như tờ giấy! Hiển nhiên việc sao chép pháp thuật đẳng cấp cao như thế này cũng không đơn giản gì, trách sao lại được giá bán cao hơn cả vạn Ngũ Hành thạch cấp thấp.

"Kỳ lão ca, ngươi không sao chứ?" Phong Nhược hơi xấu hổ nói, nhưng đồng thời trong lòng cũng thêm kính nể Kỳ Tương, mình và hắn cũng chỉ quen biết qua loa, nhưng không ngờ hắn có thể tiêu hao một lượng lớn pháp lực để sao chép ngọc giản pháp thuật cho mình, từ đó có thể thấy được cách đối nhân xử thế của hắn.

"Ha ha! Không có việc gì! Thực ra bản thân ta cũng chưa thực sự tu luyện thông suốt Thập Trượng Thanh Ti, nếu không thì cũng chẳng đến nỗi chật vật đến thế!" Kỳ Tương bâng quơ phất tay áo, rồi lập tức trao thanh ngọc giản đã sao chép thành công kia cho Phong Nhược.

"Bên trong này còn có một ít lĩnh ngộ của ta, ngươi không ngại thì cứ tham khảo, có điều loại pháp thuật cao cấp này tiêu hao quá nhiều pháp lực, trước mắt ngươi không nên tùy tiện thi triển, nếu có thể thì nên phối hợp chiến đấu cùng người khác, bởi vì một khi thi triển nó ra ngươi sẽ chẳng khác nào mất khả năng chiến đấu. Nhớ lại lúc trước, ta cũng vì tiêu hao hết pháp lực nên mới bị trọng thương như thế này, nếu không phải do Xa Hoài dốc sức liều mạng cứu được, thì đã không còn mạng gặp mặt như thế này đâu!"

"Vâng! Ta hiểu rồi!" Phong Nhược trịnh trọng gật đầu nói, điều quan trọng này hắn đương nhiên hiểu rõ, vì thế nếu không tuyệt đối nắm chắc thì cứ thi triển Thanh Ti Triền là tốt nhất!

"À, đúng rồi... ở đây ta còn có hơn mười viên linh sa, Kỳ lão ca cứ nhận lấy trước, còn cả Ngũ Hành thạch cấp thấp này nữa!"

Bất ngờ nhận được chỗ tốt như thế, tất nhiên Phong Nhược rất cảm kích, hắn lập tức đưa ra mười viên linh sa đã thử nghiệm lúc trước, đây là những hạt cát bình thường sau khi được đặt cạnh Mộc linh thạch trong mấy canh giờ liền tự động biến thành linh sa, cho nên đối với hắn thứ này lấy hoài không cạn, dùng mãi chẳng hết!

"Ồ! Hơn mười viên? Tiểu huynh đệ, ngươi lấy được từ đâu vậy?" Điều này khiến cho Kỳ Tương cũng kinh ngạc, do hắn có tu vi Trúc Cơ kỳ nên chỉ cần không bị thương thì sẽ dễ dàng kiếm được linh sa, nhưng Phong Nhược trong thời gian ngắn lại có thể kiếm được nhiều như vậy quả thật khá tài giỏi.

"Hắc! Cũng chẳng có gì đâu, do may mắn mà thôi, ta kiếm được khi giết con bọ cạp mẹ đó" Phong Nhược thuận miệng đáp.

Kỳ Tương khẽ gật đầu, cũng không từ chối, một lát sau hắn mới nói tiếp: "Tiểu huynh đệ hay là như vầy đi, ta đến nói với Bá Thiên lão đại một chút, để cho ngươi gia nhập vào đội săn bắn của chúng ta, như vậy thì dù ngươi thi triển Thập Trượng Thanh Ti cũng chẳng cần phải lo lắng gì nữa!"

"Ách ! Điều này..." Phong Nhược khó xử lắc đầu, "Kỳ lão ca, thực ra ta chỉ muốn yên ổn vượt qua mười năm lưu đày mà thôi, có lẽ với thực lực của ta sẽ không có vấn đề gì đâu, cho nên ta không muốn mạo hiểm!"

Thực ra đề nghị này đối với người lưu đày khác thì cực kỳ tốt, nhưng Phong Nhược vốn đã có kế hoạch riêng, huống chi hắn cũng không muốn bị mọi người biết rõ bí mật của mình.