Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 43: Khảo hạch (*)




Tuy huyền y lão giả đã từng đề cập qua rằng, đều có thể sử dụng các loại Ngũ Hành thạch Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ để khảm vào, nhưng sau khi Phong Nhược suy nghĩ kỹ quyết định sử dụng Ngũ Hành thạch thuộc tính Mộc, bởi vì hai thuộc tính Kim và Hỏa bạo khí quá mạnh, mà thuộc tính Thổ lại quá mức trầm trọng, còn thuộc tính Thủy là lựa chọn không tệ lắm nhưng đáng tiếc trong tay Phong Nhược chỉ còn hơn mười viên, hắn dự định dùng số đó để tinh luyện Thanh Phong Kiếm, cho nên cuối cùng hắn lựa chọn thuộc tính Mộc.

Phong Nhược từ từ rót pháp lực vào Ngũ Hành thạch thuộc tính Mộc, quầng hào quang màu xanh yếu ớt cũng dần dần phát sáng, sau đó hắn chăm chú nhìn kỹ thì thấy quầng sáng xanh này này đều hóa thành vô số sợi tơ thật mảnh bay múa rất nhanh trong hư không, trông thật giống như vô số sinh linh vậy.

"Ồ ? Cảm giác này sao lại giống với Mộc Linh thạch vậy nhỉ ?" Phong Nhược kinh ngạc thầm nghĩ, nhưng bởi vì hắn đang gấp gáp khảm nạm nên tạm thời nghi vấn này đành vứt lại phía sau.

Càng ngày những sợ tơ xanh này càng tụ lại nhiều hơn, cuối cùng viên Ngũ Hành thạch vang lên một tiếng nhỏ rồi hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Phong Nhược không dám chậm trễ bèn đưa con hạc giấy tới gần, sau đó thao túng pháp lực dẫn dắt vô số sợi tơ xanh đó chậm rãi rót vào bên trong con hạc giấy. Con hạc giấy lúc đầu có màu lam nhạt, hiện tại đã hoàn toàn bị một vòng ánh sáng xanh bao bọc trông rất thần kỳ.

Sau khi đám tơ xanh kia hoàn toàn chui vào con hạc giấy, lập tức một quầng sáng xanh nhu hòa tràn ra xung quanh cả tĩnh thất ! Lúc này trông con hạc tựa như vừa sống dậy, nó được bao phủ trong luồng sáng xanh nhu hoà mà nhẹ nhàng nhảy múa !

Sau vài nhịp thở, quầng sáng xanh dần dần biến mất, con hạc giấy lúc này ánh lên màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây liền nhẹ nhàng rơi xuống tay Phong Nhược.

"Ta thành công rồi !" Mắt nhìn con hạc giấy, trong lòng Phong Nhược hưng phấn vô cùng, loại cảm giác thành công thế này thật sự khó có thể miêu tả.

Phong Nhược thuận tay cất lại con hạc giấy rồi đi ra khỏi tĩnh thất, lúc này trời đã sáng tỏ, xem ra ta đã miệt mài hết một ngày một đêm rồi.

Đã tới giờ Mão, Phong Nhược vội vàng chạy đến Thiên Cơ đại điện, vừa đi hắn vừa mơ tưởng đến cảnh tượng được huyền y lão giả ban thưởng.

Vừa bước vào Thiên Cơ đại điện, Phong Nhược thấy nhân số hôm nay hơn hôm qua rất nhiều. Trong đại điện có chừng hơn năm mươi người, tất cả mọi người đang tụm đầu ghé tai vào nhau và cùng bàn tán về một chuyện gì đó. Không cần đoán, hắn cũng nghĩ ra ắt hẳn mọi người đang bàn về chuyện Chưởng môn bị trọng thương trước đó không lâu, đồng thời cả năm mươi đệ tử đời thứ hai đi theo đều bị giết chết hoàn toàn.

"Ủa ! Phong Nhược !" Thanh âm Khúc Vân từ phía sau truyền đến, Phong Nhược ngoái đầu lại nhìn thì thấy bọn người Khúc Vân cũng đang lật đật tiến vào Thiên Cơ đại điện.

"Các ngươi đã trở lại rồi à, lúc nào thế ? Không có việc gì chứ ?" Trong lòng Phong Nhược vẫn lo lắng cho bọn người Khúc Vân e rằng đã gặp phải tai hoạ, lúc này nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự thì hắn đã có thể yên lòng.

"Hắc hắc ! Chúng ta sao lại xảy ra chuyện gì chứ ! Nếu có chuyện đáng nói thì chính là từ Phong Nhược nhà ngươi đấy, chỉ một chiêu hạ gục Vi Đà, sao lợi hại thế ! Chúng ta vừa mới trở về thì có nghe nói ngươi bây giờ đã là đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ viện, mà lại còn là cao thủ xếp hạng thứ năm nữa chứ ! Nếu rảnh rỗi, chúng ta so chiêu nhá ?" Đường Thanh chen vào trêu ghẹo.

"Ầy ! Chỉ là may mắn mà thôi, nếu thật sự động thủ ta không phải là đối thủ của ngươi đâu ! À đúng rồi, lần này các ngươi đi càn quét thi quỷ có thu hoạch được gì không ?" Phong Nhược cười cười rồi nói lảng sang chủ đề khác.

Nghe vấn đề Phong Nhược vừa đề cập, sắc mặt cả đám Khúc Vân đều hơi biến đổi.

"Thôi được rồi, đừng nói đến chuyện đó nữa. Phong Nhược ! ngươi cũng đã trở thành đệ tử chính thức của bổn tông rồi, vậy từ nay về sau chúng ta sẽ hợp cùng một tiểu đội săn thú luôn ! Mọi người có dịp giúp đỡ lẫn nhau !" Khúc Vân cười cười có vẻ miễn cưỡng, sau đó liền bảo Đường Thanh và mấy người khác tìm vài cái bồ đoàn ở xung quanh rồi kéo nhau ngồi xuống.

Nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm Phong Nhược tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn cứ ngồi ở đó một mặt kiên nhẫn chờ đợi Truyền Công hộ pháp, mặt khác lắng nghe chuyện phiếm của đám đệ tử khác của Thiên cơ viện.

Từ những chuyện nghe lỏm được, Phong Nhược mới biết trong số năm mươi đệ tử đời thứ hai bị chết cách đây không lâu, đã có ba mươi tám người thuộc Thiên Cơ viện, cho nên có thể nói lần này Thiên Cơ viện tổn thất trầm trọng nhất, chẳng trách hôm qua huyền y lão giả đã phải cảm thán.

Nên biết rằng số lượng môn nhân Thanh Vân Tông chưa tới ba trăm người, trong đó đệ tử đời thứ ba có hơn một trăm năm mươi người, còn đệ tử đời thứ hai và thứ nhất cũng chỉ có hơn một trăm người thôi, đợt này chết mất năm mươi người chẳng những Thanh Vân Tông bị một đòn choáng váng mà thế lực của Thiên Cơ viện giảm sút trầm trọng, nay thế cân bằng đã bị phá vỡ, phỏng chừng một lần nữa Thiên Xu viện sẽ chiếm thế thượng phong !

Nhưng mọi việc chỉ cần chưởng môn Thanh Vân Tông đứng ra hòa giải thì mâu thuẫn hai bên sẽ không đến nổi quá nghiêm trọng.

Hắn vừa nghĩ tới đây thì huyền y lão giả phụ trách truyền thụ các loại phụ trợ tu tiên thuật đã xuất hiện bên trong đại điện.

Tất cả đệ tử Thiên Cơ viện đều hành lễ ra mắt, sau đó huyền y lão giả lấy ra một con chim bằng giấy trắng, nó đón gió nhoáng một cái liền biến lớn lên cả trượng rồi giương cánh bay lên, toàn thân nó trong suốt như ngọc.

Con Phong Hành ngọc điêu mới vừa xuất hiện, phần đông đệ tử Thiên Cơ viện ngồi phía dưới ồn ào hâm mộ lẫn than thở một hồi, nhưng đại đa số mọi người chỉ trầm trồ không thôi, bởi vì bọn họ đều biết rõ con chim này chắc chắn là phần thưởng mà Truyền Công hộ pháp đã hứa hôm qua.

Chỉ có điều từ trước tới nay, Truyền Công hộ pháp tuy nhiều lần treo giải thưởng nhưng ít có người nào chân chính nhận được, bởi vậy riết rồi cũng trở thành thói quen của mọi người, hầu hết ai cũng coi phần thưởng đó như ánh trăng dưới nước mà thôi.

"Hôm qua có bảy người tới học phải không ? Các ngươi hãy thả Phong Hành Hạc tự tay mình làm ra đi, chỉ cần người nào để nó bay trên không trung lâu nhất sẽ là người chiến thắng. Nhưng muốn lấy được phần thưởng Thương Ngọc Điêu này, đòi hỏi thời gian bay trên không ít nhất phải là một nén nhang !"

Huyền y lão giả vừa dứt lời, Hứa sư huynh và sáu người kia đồng thời đứng lên, nhưng ánh mắt bọn họ lại ngó nghiêng dường như muốn tìm kiếm bóng dáng Phong Nhược, bọn chúng còn cho rằng có lẽ hắn bị thất bại rồi nên trốn luôn ở nhà thì phải.

Phong Nhược cười nhạt một tiếng liền đứng thẳng người lên, hắn làm cho bọn người Khúc Vân phải trố mắt kinh ngạc. Lần này chẳng những Hứa sư huynh và đám người kia ngạc nhiên, mà những đệ tử Thiên Cơ viện khác đều có vẻ giật mình, bởi vì bọn họ đều biết Phong Nhược vừa chính thức gia nhập Thanh Vân Tông mới từ hôm qua mà thôi.

"Hừ ! Tiểu tử này tưởng bản thân hắn giỏi lắm à ? Còn không biết sống chết cũng muốn nhảy ra đây ! Chúng ta cứ đợi xem lúc hắn bị mất mặt xấu hổ sẽ ra sao !" Tên Bùi Thiệu này đã bị Phong Nhược cẩn thận chiếu cố từ hôm qua, nên hiện giờ gã không cam lòng mới nói thế.

Lúc này Ninh Viễn đang bị đám thủ hạ vây quanh nên chỉ liếc mắt nhìn Phong Nhược, miệng gã hừ lạnh một tiếng, đối với trận pháp thật sự gã không hiểu gì, thế mà cái tên tạp dịch này lại muốn tu tập thuật phụ trợ phức tạp nhất thế này thì thật đúng là cực kỳ buồn cười.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong Thiên Cơ đại điện đều đưa ánh mắt trào phúng cùng quan khán, đối với bọn chúng thì cái tên tạp dịch này làm sao có thể ngồi ngang hàng với họ ? Chẳng lẽ cứ cho rằng thân thủ lợi hại hơn một chút đã là vô địch rồi sao ?

"Bảy người các ngươi hãy đồng loạt thả hạc giấy ra để chúng vờn quanh tám mươi mốt trụ Đằng Long này, chẳng những phải trụ lại trên không trong vòng một nén nhang, mà còn buộc phải phi hành tám mươi mốt vòng nữa, chỉ cần thiếu một vòng lập tức bị đào thải !"

(*) Khảo hạch : kiểm tra trình độ.