Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 16: Khô Mộc chi độc (1)




"Chít chít..."

Lúc này, con dơi cấp năm vừa bay từ màn đêm xa xa quay trở về vừa kêu chít chít. Lúc trước Phong Nhược thả nó ra để bay đi dò xét tình hình xung quanh, bởi vì nơi đây là vùng đất trung tâm của Khô Mộc Hải, rất có thể sẽ có linh thú lợi hại xuất hiện cho nên hắn ra lệnh cho con dơi cấp năm đó dẫn theo mười mấy tên thuộc hạ tiến hành dò xét trong phạm vi hơn mười dặm, nếu có bất kỳ tình huống khác thường nào xảy ra đều phải thông báo cho hắn ngay lập tức, hiện tại có lẽ nó đã phát hiện được gì rồi cũng nên.

"Đi, đi xem thử thế nào..." Phong Nhược thuận tay phong ấn lại Ngân Giáp Thiên Thù rồi lập tức nhảy lên lưng con dơi cấp năm nọ, kế tiếp hắn mặc kệ nó tự ý bay thẳng tới phía trước. Không thể không nói rõ, quả thật linh thú cấp năm thực lực rất mạnh mẽ, không hổ danh tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, riêng về tốc độ thôi đã thừa sức nhanh gấp đôi con so với con Kên kênn cấp ba nhát gan kia!

Không bao lâu sau, con dơi cấp năm này đã đưa Phong Nhược bay được hơn ba mươi dặm, bởi vì nó chở hắn bay trên cao mấy chục trượng so với mặt đất, nên Phong Nhược rất dễ dàng trông thấy một bóng người màu trắng đang khoanh chân ngồi trên một cồn cát ở phía trước.

"Ồ, có tu sĩ ở đây!"

Đến khi khoảng cách chỉ còn bảy tám mươi trượng, Phong Nhược ra lệnh cho con dơi cấp năm dừng lại. Bởi vì đây là phép lịch sự tối thiếu của tu sĩ khi đi ra ngoài, hành động này thể hiện với người khác là mình không có địch ý, nếu như vô tư mà cứ tiến lại gần sẽ rất dễ làm người ta hiểu lầm!

Từ chỗ Phong Nhược đang đứng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đối phương từ sau lưng, nhưng cũng có thế biết được người này rất thanh tú, ắt hẳn là một người con gái, hơn nữa thực lực có vẻ rất cao cường, nếu không thì chẳng thể nào một thân một mình đi đến vùng đất này trong Khô Mộc Hải.

Tuy nhiên điều khiến Phong Nhược cảm thấy kỳ quái là người con gái kia hình như không phát hiện ra hắn đã đến gần, hơn nữa xung quanh nàng cũng không hề bố trí bất kỳ trận pháp phòng hộ nào.

Nhìn ngó một hồi Phong Nhược cảm thấy không nên quấy rầy người ta thì hơn, bởi vì trong Tu tiên giới này có rất nhiều tu sĩ cấp cao tính tình cổ quái, bình thường tốt hơn hết không nên va chạm. Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi, người con gái kia bỗng cất giọng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Thanh âm này tuy không lớn lắm nhưng từng từ từng chữ rất rõ ràng, âm vang như sắt đá, phảng phất chứa ẩn ý giết chóc ở bên trong, làm cho người nghe cảm thấy tâm thần chấn động. Tuy nhiên trong giọng nói còn mang dáng dấp vẻ ương ngạnh nhưng khá phong tình, rất cuốn hút người nghe.

Tuy rằng người con gái kia không quay đầu lại, Nhưng Phong Nhược vẫn thoáng chắp tay đáp lời: "Tại hạ tên Phong Nhược, là đệ tử bị lưu đày của Trấn Thiên Tông, bởi vì hiện tại đang lạc đường nên không thể không dừng lại ở đây, thật sự không có ý gì khác!"

"Đệ tử Trấn Thiên Tông à?” Người con gái kia có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng lập tức nói: "Ta chính là viện chủ Tử Huyên Viện của Trấn Thiên Tông, ngươi mau tới đây nghe lệnh!"

"A...! Viện chủ Tử Huyên Viện?" Phong Nhược sửng sốt, không ngờ rằng người con gái này lại có thân phận cao quý đến như vậy, nhưng hiện tại cả người hắn không mảnh vải che thân, làm sao mà dám tiến đến chào hỏi bây giờ?

Đang nghĩ ngợi phân vân, người con gái kia bỗng trầm giọng giận giữ nói: "Sao vậy? Ngươi thân là đệ tử Trấn Thiên Tông mà dám không nghe lệnh ta sao? Hay là ngươi vẫn còn hoài nghi thân phận Viện chủ của ta?”

"Ây da...! Đệ tử không dám, chỉ là thân phận của đệ tử quá thấp kém, lại là người đang mang tội, cho nên... cho nên sợ rằng sẽ thất lễ với Viện chủ!" Phong Nhược đương nhiên không dám nghi ngờ người con gái này nói dối, bởi vì cơ bản nàng này không cần phải làm như vậy, huống chi Trấn Thiên Tông là một trong năm đại Tông môn ở Thương Ngô Giới, tất nhiên Viện chủ Tử Huyên Viện chắc hẳn cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, ai mà dám giả mạo danh chứ? Chẳng qua hoàn cảnh hiện tại của hắn quả thật hơi đặc biệt một chút, nếu hắn cứ để tình trạng mát mẻ thế này mà mò tới gần, lỡ may vị Viện chủ này tức giận lên thì biết làm sao bây giờ?

"Không cần dài dòng, người tu đạo không cần câu nệ tiểu tiết, người có tội thì sao? Chẳng lẽ không phải là người à?" Người con gái kia lạnh lùng nói.

"Ây da...!" Phong Nhược bèn lấy thêm chút can đảm, đây chính là do nàng tự nói đấy nhé, không phải lỗi của ta đâu! Hắn lập tức nhảy xuống khỏi lưng con dơi cấp năm nọ, Phong Nhược cẩn thận chậm chạp tiến tới cách người con gái này hơn mười trượng rồi hơi cúi người hỏi: "Không biết Viện chủ có điều gì phân phó?"

"Hãy đưa lệnh bài thân phận của ngươi ra đây, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi làm, nếu ngươi có thể hoàn thành thì hình phạt lưu đày này của ngươi ta có thể đứng ra cho miễn thi hành!” Lúc này người con gái tiếp tục nói, tuy nhiên trước sau vẫn không quay đầu nhìn lại.

Đứng ở phía sau, Phong Nhược đã đoán được người này nhất định là đang bị trọng thương, nếu không với thân phận và thực lực của nàng sao lại có thể quan tâm đến thân phận của mình chứ. Tuy nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền lấy lệnh bài thân phận của mình mà bất chấp tất cả bước tới phía trước trình lên.

Tuy chỉ vài bước thôi nhưng đối với Phong Nhược tựa như dài vô tận, hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên lắm, tuy nhiên hắn lại không dám có bất kỳ biểu hiện lạ kỳ nào, bởi vì dù cho vị Viện chủ Tử Huyên Viện này đang bị trọng thương, nhưng nhất định sẽ để tâm phòng bị, nếu như bị nàng nghi ngờ mà sinh ra hiểu lầm, biết đâu nàng dùng chút lực còn sót lại đánh hắn một kích thì hôm nay bị chết oan cũng không chừng.

Chỉ có điều hình như hắn lo lắng hơi thừa, bởi vì vị Viện chủ này từ đầu đến giờ đều nhắm chặt hai mắt, tuy nhiên sau đó hắn không khỏi sửng sốt bởi vì rõ ràng hắn đã từng thấy qua người này!

Nhớ lại ngày đó hắn cùng với mấy người Lam Lăng đi theo Diệp Hoằng về phía nam, trên đường đi có gặp phải Huyết Sắc Yêu Phong, ngay lúc bọn họ có nguy cơ bị nó ăn tươi nuốt sống, thì trong giây phút sinh tử đó bỗng nhiên xuất hiện một màn kiếm quang vô cùng chói mắt như ánh mặt trời, đã nhẹ nhàng đánh bại Huyết Sắc Yêu Phong nọ, rồi chủ nhân của luồng kiếm phong đó lập tức tiêu sái bay đi mất dạng.

Tuy rằng hắn chỉ thấy lướt qua một chút, nhưng hình bóng không vướng chút bụi trần của người con gái áo trắng đó, cùng với thanh kiếm sắc lạnh vô cùng linh hoạt nọ đã khắc sâu vào đáy lòng Phong Nhược, sau đó hắn cũng không ít lần hồi tưởng lại thân hình tao nhã như rồng bay phượng múa kia.

Đương nhiên hắn cũng biết, người con gái áo trắng đó thực lực cao vô cùng, căn bản hắn không có khả năng tiếp cận được, huống chi trong gầm trời đất bao la, biển người mênh mông thế này gần như khó có khả năng gặp lại, mà cho dù có thể gặp được thì chắc gì đối phương đã nhớ hắn là ai.

Thế nhưng ở ngay Khô Mộc Hải này, trong hoàn cảnh trụi lủi thật xấu hổ này, Phong Nhược bất ngờ được gặp lại nàng!

Bất giác trong khoảng thời gian rất ngắn, Phong Nhược vô ý ngắm nhìn gương mặt kia tuy tái nhợt nhưng vẫn tuyệt đẹp như tiên nữ, khiến cho người đối diện phải như ngây như dại.

"Tiểu tử to gan lớn mật, sao dám vô lễ trước mặt ta ?"

Đột nhiên cặp mắt của Viện chủ Tử Huyên Viện vốn đang nhắm chặt bỗng mở hẳn ra, bên trong đôi mắt đẹp đó tràn ngập sát khí.

"A..." Phong Nhược bất chợt bị dọa đến hoảng sợ, tiện tay ném luôn lệnh bài thân phận xuống cát, rội vội vàng lùi về phía sau mà bỏ chạy, hiện tại hắn thật sự vô cùng xấu hổ.

"Đứng lại !" Viện chủ Tử Huyên Viện khẽ liếc Phong Nhược một cái rồi lập tức chuyển ánh mắt nhìn lên lệnh bài thân phận của hắn.

"Ta đã bảo người tu đạo không cần phải câu nệ tiểu tiết, Phong Nhược... ắt hẳn ngươi đã nhìn ra ta đang bị trọng thương rồi, hiện tại ta lệnh cho ngươi phải hộ tống ta trở về Trấn Thiên Tông, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ này thị tội danh lưu đày của ngươi ta sẽ xóa sạch, ngươi có bằng lòng hay không?"

"A...! Đệ tử đương nhiên đồng ý, nhưng mà bản thân đệ tử cũng đang lạc đường, e rằng khó tìm được đường quay về Truyền Tống Trận".

Vừa thấy nàng không tỏ vẻ giận dữ, Phong Nhược cảm thấy yên tâm hơn một chút liền mở miệng đáp. Bởi vì không kể là vì ơn cứu mạng trước kia, hay miễn tội lưu đày đi nữa thì đối với hắn cả hai lý do đó đều đáng làm cả, tất nhiên hắn đồng ý cũng một phần muốn tạo cơ hội được ở bên cạnh mỹ nhân thêm một thời gian nữa.

"Chúng ta không đi đến Truyền Tông Trận mà trực tiếp đi xuyên qua Khô Mộc Hải, sau đó theo hướng tây mà quay trở về Trấn Thiên Tông, về phần đường đi thì ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần hộ tống ta là được!"

Viện chủ Tử Lôi Viện nói xong, lông mày chợt nhíu lại, sắc mặt tái nhợt đi một chút.

Phong Nhược đứng một bên nhìn thấy thế chợt cảm thấy mủi lòng, nhưng hắn cũng không dám tiến lại gần mà chỉ có thể đứng yên đề nghị: "Viện chủ..., tuyến đường này dường như rất gian khổ, thật sự không tốt cho thương thế của người, hơn nữa thực lực của đệ tử thấp kém, trên đường đi lỡ có gặp phải linh thú lợi hại sợ rằng sẽ khó lòng hộ vệ người được chu toàn, hay là để ta đi tìm Truyền Tống Trận có lẽ tốt hơn".

"Ngươi nghĩ rằng ta chưa nghĩ đến vấn đề này sao? Kẻ thù của ta hiện tại đang ở khu vực xung quanh Truyền Tông Trận chờ đợi, nếu như đi đường đó chẳng phải lọt vào tay bọn chúng sao, mà hiện nay ta lại trúng phải Khô Mộc Chi Độc, chỉ còn cách trở về Tông môn mới có biện pháp trị liệu mà thôi”.

Nàng cố gắng nói xong, giọng nói càng ngày càng yếu đi, có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên mặt nàng, chắc chắc do Khô Mộc Chi Độc phát tác rồi.

"Khô Mộc Chi Độc? Khô Mộc Chi Độc là quái gì thế? Không biết ta có thể giúp gì được không?"

Phong Nhược một mặt vội vàng hỏi, mặt khác lấy ra mấy thanh ngọc giản tiến hành tìm hiểu, hiện tại hắn thật sự hối hận bực bội vì sao trước kia không chịu học tập thuật luyện đan chứ?

Nhìn thấy những hành động của Phong Nhược, Viện chủ Tử Huyên Viện cười khó nhọc, rồi cất giọng run run: "Lâm trận mới học võ thì có ích lợi gì chứ? Khô Mộc Chi Độc chính là một trong năm đại kỳ độc trong Tu tiên giới. Lúc trước trong lúc ta đi xuống hang động ở dưới Khô Mộc Hải bất ngờ bị một con Mộc Yêu đánh bị thương, vốn dĩ với tu vi của ta có thể miễn cưỡng ngăn chặn được chất độc, nhưng thật không ngờ hôm qua đột nhiên gặp phải năm kẻ thù lúc xưa, sau một hồi đánh nhau sống chết, tuy rằng ta chạy thoát được nhưng thật sự không thể áp chế được Khô Mộc Chi Độc nữa. Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, chỉ sợ về phương diện luyện đan thuật còn chưa nhập môn nữa, làm sao nói tới việc giải trừ Khô Mộc Chi Độc chứ?"

"Hôm qua ?" Phong Nhược chợt nhớ ra hôm qua sau khi hắn lao ra từ cái khe kia đã thấy năm tên tu sĩ cao cường phóng vào, có lẽ bọn họ chính là năm kẻ tử thù của Viện chủ cũng nên. Xem ra thực lực của nàng quả nhiên rất cao, cơ thể đã bị nhiễm Khô Mộc Chi Độc mà vẫn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của năm kẻ thực lực mạnh mẻ kia. Tuy nhiên, hắn đã ở lại hang động ngầm kia hơn mười ngày, sao lại không nhìn thấy cái thứ Mộc yêu gì gì đó chứ?

Suy nghĩ một lát, Phong Nhược không dằn được liền hỏi: "Viện chủ, Mộc yêu là vật gì vậy?"

"Mộc yêu không phải là vật, mà là Thị Huyết Yêu Long đã dùng Tiên Thiên Mộc Sát luyện hóa ra một loại yêu phách vô hình, vật ấy vô hình vô ảnh, chỉ cần nó bất động mọi người dường như không thể phát hiện ra. Khi bị nhiễm loại độc này, tuy rằng chưa nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nó lại chậm rãi gặm nhấm pháp lực trong cơ thể của tu sĩ, cắn nuốt cho đến tia pháp lực cuối cùng. Mà nguyên nhân Khô Mộc Hải này sở dĩ được gọi là một trong ba nơi nguy hiểm nhất, chính là có sự tồn tại của loại Mộc yêu này.

Trong lúc nói chuyện, mấy lần nàng phải cố gắng tiến hành ngưng tụ pháp quyết để vận công chống lại Khô Mộc Chi Độc, mà Phong Nhược sau khi nghe nàng nói một hồi, hai mắt chợt bừng sáng.

"Mộc yêu, Tiên Thiên Mộc Sát? Đúng rồi, Cái gọi là Khô Mộc Chi Độc cùng với cái mà mình đã gặp lúc trước có vẻ rất giống nhau, nhưng nếu như Mộc yêu lợi hại như vậy, tại sao bản thân mình chưa từng cảm nhận qua chứ? Chẳng lẽ ngày đó những rễ cây bỗng nhiên sống lại chính là do thứ Mộc yêu đó tác oai tác quái? Nhưng mà biểu hiện của chúng nó có vẻ hơi yếu một chút thì phải".

Phong Nhược vừa mới nghĩ đến đây, viện chủ Từ Lôi Viện bỗng nhiên lấy ra một thanh dao găm màu tím nhạt, phát ra ánh sáng đủ màu, dài khoảng ba tấc, vội vàng nói: "Ngươi mau lại đây, ta đã không thể áp chế được Khô Mộc Chi Độc nữa rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, ta sợ rằng sẽ không kịp trở về môn phái, hiện tại ta đã đem hầu hết Khô Mộc Chi Độc đẩy ra xung quanh miệng vết thương, ngươi giúp ta cắt bỏ vết thương đó đi".

Vừa nói xong lời này, nàng do dự một chút rồi cuối cùng cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra bờ vai trắng như tuyết!

Quang cảnh bất ngờ đến tuyệt vời này khiến cho Phong Nhược cảm thấy ngây dại, bên trong đầu hắn ầm ầm rung động, hắn không phải là chưa từng gặp qua nữ nhân, nhưng ngay lúc này đây, bờ vai tuyết trắng kia quả là đặc biệt hơn người thường. Trong bóng đêm mờ mịt đang buông xuống, nó mang đến một cảm giác diễm lệ và mê hoặc không tả nổi.

"Này... Phong Nhược, ngươi đang làm gì vậy, hiện tại pháp lực của ta đã không còn duy trì được bao lâu nữa đâu".

Nàng run rẩy nói, bởi vì pháp lực đã không thể tiếp tục duy trì được nữa, nàng tỏ vẻ vô cùng nôn nóng.

"Được !" Lúc này Phong Nhược mới khẽ động đậy, hắn không còn dám nghĩ vớ vẩn nữa mà tiến tới nhận lấy thanh dao găm ngập tràn linh tính, khi vừa mới tiếp nhận con dao găm này, Phong Nhược cảm thấy dường như vật nhỏ bé này có vẻ hết sức bất mãn hắn vậy, nó cứ xoay xoay lòng vòng hoài.

"Miệng vết thương ở đây này, ngươi lập tức cắt bỏ toàn bộ đi".

Nàng run rẩy đưa tay chỉ vào chỗ giữa đầu vai và ngực có một cái vòng lớn, ở đó Phong Nhược có thể nhìn thấy một miệng vết thương nho nhỏ.

"Cắt bỏ hết sao ?" Phong Nhược lúc này không còn dám nhìn ngắm nữa, hắn hoàn toàn bị giật mình rồi, bởi vì nếu đúng theo như sự chỉ dẫn của Viện chủ thì sẽ phải cắt bỏ một mảng thịt khá lớn. Hắn khó có thể tưởng tượng ra cơ thể hoàn mỹ như không chút vết sướt này có thể nói là tuyệt thế trên đời, nay lại xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, sao hoàn cảnh này bi thảm quá đi, thật đúng phí của trời mà, chẳng khác nào dùng đàn chẻ củi, nuôi hạc thịt ăn. Tin chắc rằng không chỉ có hắn, mà cho dù là những kẻ tàn nhẫn ác nhân nhất thế gian đi nữa, cũng khó lòng xuống tay hạ độc thủ như thế này!

"Đúng ! Cắt bỏ toàn bộ đi, ngươi nghĩ Khô Mộc Chi Độc là cái gì chứ? Hãy làm ngay cho ta, ngươi có phải là nam tử không đó?” Lúc này Viện chủ Tử Lôi Viện nhắm nghiền hai mắt, thanh âm tựa như khóc nức nở, trên khóe mắt lại ứa ra hai hàng lệ tuôn, tất nhiên sao nàng có thể can tâm để cho trên cơ thể mình xuất hiện một cái lỗ to như thế chứ!

Nhưng nếu không làm như vậy pháp lực mà nàng khổ tu nhiều năm nay sẽ bị Khô Mộc Chi Độc dần dần cắn nuốt hết sạch, đến lúc đó nàng sẽ trở thành một người con gái bình thường, yếu đuối trói gà không chặt, điều này thật sự so với việc giết nàng đi còn kinh khủng hơn nhiều.

"Được rồi, đệ tử làm đây !"

Hắn vịn một bàn tay vào bờ vai trắng mịn, gầy yếu như không xương của nàng, sau đó há rộng miệng ra cắn ngay lên vị trí chỗ mềm mại đó, gần như rất khó phát hiện ra nơi đó chính là miệng vết thương.

"A..." Viện chủ Tử Huyên Viện thấy thế kinh hãi hét lên một tiếng rồi lập tức đỏ mặt, lúc này nhìn nàng đáng yêu đến mê người. Tuy nhiên hiện tại nàng đang bị trọng thương nên vội vàng thúc dục pháp lực để áp chế Khô Mộc Chi Độc, do đó nàng không cách nào đẩy Phong Nhược ra được.

"Ngươi làm cái gì vậy, ngươi là đồ xấu xa, mau dừng lại cho ta, nếu không cho dù ta chết cũng sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu..." Viện chủ Tử Huyên Viện tức tối gần phát khóc, nghĩ đến nào giờ dù nàng ở Trấn Thiên Tông hay khắp toàn bộ Tu tiên giới đi nữa, dưới ánh mắt của mọi người nàng đều là một nữ tử cao sang, quyền quý, sao lại có thể chịu được nỗi nhục nhã này chứ.

Nhưng khi nàng đang gắng gượng giãy giụa một cách yếu đuối thì Phong Nhược lại càng táo tợn hơn, một tay mạnh mẽ ôm lấy bờ vai kia của nàng, hiện tại gần như hắn đã ôm lấy người nàng vào trong ngực mình rồi.