Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 4: Xuất kiếm




Thử nghiệm Ngự kiếm xuất Ánh Nguyệt
Chém giết ác hồn, chén Hương Linh

Trong thắt lưng trữ vật của Mạc Ngôn cũng chứa nhiều vật phẩm rất phong phú, song điều đáng tiếc nhất là Phong Nhược không tìm được thanh ngọc giản nào có ghi lại khẩu quyết của pháp thuật Xuyên Vân cả.

Hiện tại đối với uy lực của pháp thuật Xuyên Vân mà nói, đến bây giờ trong lòng Phong Nhược vẫn còn sợ hãi, với tốc độ công kích và khí thế lăng lệ cũng như quá ác liệt của nó, thật sự không hổ danh là một trong năm loại pháp thuật căn bản của những kẻ mạnh.

Nhớ lại trận giao chiến với Mạc Ngôn kỳ rồi, nếu như không phải do từ đầu Mạc Ngôn quá đổi tự phụ, mà không nghĩ tới Phong Nhược còn có thể xuất ra được pháp thuật Thuẫn Tường, thì gã chỉ cần ra đòn tập trung đánh lên cùng một chỗ là được, cần gì phải công kích phân tán như vậy. Nếu làm thế cho dù pháp thuật Thuẫn Tường có mạnh mẻ đến cỡ nào đi nữa cũng khó mà chịu nổi, tất nhiên lúc đó kết quả trận chiến đã hoàn toàn thay đổi.

Phong Nhược thoáng thở phào một hơi nhẹ nhỏm, kế tiếp hắn lấy thanh Bôn Lôi kiếm từ trong thắt lưng trữ vật ra, từ nay thanh kiếm tứ phẩm này vẫn chưa thể lộ diện ra ngoài được, cho nên hắn cũng chỉ tạm thời dấu kỹ nó thôi, chờ đến khi nào chiến đấu sẽ lấy ra mà dùng.

Hiện tại vấn đề nhức đầu của Mạc Ngôn vốn như giòi trong xương đã được giải quyết xong, vì thế có thể nói trong thời gian tới Phong Nhược coi như khá yên ổn, kế tiếp hắn có hai lựa chọn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Thứ nhất, do trong tay hắn có được Mộc linh tinh nên tương lai sinh sống ở Khô Mộc Hải này sẽ vô cùng thoải mái, cho nên hắn có thể trốn bên trong Pháo đài cổ Khô Mộc này qua mười năm, rồi chờ hết thời hạn lưu đày sẽ quay về Trấn Thiên Tông.

Thứ hai, hắn sẽ ra ngoài săn bắn một mình, đồng thời tận dụng cơ hội để tôi luyện khả năng công kích luôn.

Trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, Phong Nhược vẫn muốn chọn lựa phương cách thứ hai hơn, bởi vì nguyên nhân rất đơn giản là hắn muốn tiến cấp vào Trúc Cơ kỳ, nếu như chỉ dựa vào Mộc Linh tinh tất nhiên sẽ không đủ điều kiện, vì tuy Mộc Linh tinh có thể cung ứng đầy đủ linh khí cho hắn, nhưng lại khó lòng giúp ích gì được cho hắn trong phương diện gia tăng lịch duyệt và tăng trưởng cảnh giới, quả thật nếu hắn ỷ lại quá nhiều vào viên linh thạch đó không chừng sẽ khó lòng tiến bước thêm nữa.

Huống chi muốn tiếp cấp vào Trúc Cơ kỳ đâu phải chỉ cần linh khí dồi dào và đạt yêu cầu về cảnh giới là đủ, còn phải cần thêm vài loại linh đan diệu dược nữa để làm phụ trợ. Bởi vì quá trình tiến bước vào Trúc Cơ kỳ chẳng khác nào đặt chân chính thức vào Tu Tiên giới, cho nên người có chút thiên phú hay dựa vào khổ tu là chưa đủ, mà cần phải nhờ thêm vài loại linh đan hữu hiệu để bù đắp cho việc cải thiện thân thể nữa.

Nhất là Phong Nhược chỉ mới giữa đường gia nhập Tu Tiên giới mà thôi, nên trên phương diện này bị khiếm khuyết rất nhiều chỗ, chẳng hạn như những lần chấn thương còn bị ảnh hưởng từ trên chiến trường dạo trước, theo lẽ thì những thương tổn bên ngoài sẽ được tan biến theo thời gian khi pháp lực ngày càng gia tăng, nhưng còn những tồn đọng bên trong chưa thể trị tận gốc được.

Giá như thân phận của Phong Nhược hiện tại chẳng phải là kẻ bị lưu đày và vẫn còn ở Trấn Thiên Tông thì tốt biết mấy, hắn có thể nhờ vào việc hoàn thành các loại nhiệm vụ để tích lũy độ cống hiến, rồi sau đó thông qua đợt kiểm tra của môn phái để chứng tỏ được thực lực và tu vi của mình, từ đó có thể nhận được vài viên linh đan vô cùng trân quý dùng để cải thiện thân thể của mình.

Có thể nói hầu như toàn bộ đệ tử Luyện Khí hậu kỳ nào cũng đều dựa vào cách này để nhận được linh đan, và những loại linh đan này đều có mức độ quý báu không thể tưởng tượng nổi, nghe nói là do đích thân tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế được.

Rõ ràng hiện tại Phong Nhược chẳng thể dựa vào cách thức này để cải thiện thân thể, hắn càng không thể cứ ngồi chờ đợi ròng rã suốt mười năm được, dù gì tuổi đời của hắn cũng không còn nhỏ nữa, lại từng bị trọng thương qua nhiều lần rồi, vì thế cứ mỗi năm trôi qua là những thương tổn ngầm trong cơ thể sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, nếu như để tình trạng này kéo dài về sau có lẽ kiếp này hắn vĩnh viễn không có khả năng Trúc Cơ thành công.

Cho nên Phong Nhược cũng giống như bọn Bá Thiên kia, phải tự ra ngoài thu thập linh thạch và săn giết linh thú, có như thế mới mua sắm được vài thứ linh đan quý hiếm hòng có thể cải thiện thân thể, nếu không được như thế ít ra cũng phải tìm cách duy trì trạng thái hiện tại mà kéo dài cho qua mười năm vậy.

Tuy nhiên hiện tại trên người Phong Nhược có nhiều bí mật, do đó hắn không thể tác chiến cùng người khác được, cho nên mọi nguy hiểm phía trước đều phải do một thân hắn tự gánh vác.

“Thôi, cứ thế mà làm !”

Phong Nhược lẩm bẩm một cách bình tĩnh, tuy hắn không ưa thích cảnh mạo hiểm đến nổi bị kích thích lên như điên rồ, nhưng đôi khi hắn cũng nỗi cơn điên cuồng hiếu chiến lắm!

Kế đó hắn lại lấy ra thanh ngọc giản có ghi lại căn bản của Ngự kiếm thuật, thật sự nếu hắn muốn ra ngoài một mình săn bắn thì đương nhiên phải chuẩn bị mọi việc chu toàn mới được, vì thế Ngự kiếm thuật được xem như thủ đoạn công kích khả quan mà hắn bắt buộc phải nắm giữ, dù rằng loại Ngự kiếm thuật này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói cũng phải có đủ tư cách về pháp lực mới thi triển được.

Loại Ngự kiếm thuật cơ bản này thoạt nhìn rất đơn giản, ít ra cũng dễ hiểu hơn nhiều so với bộ khó tựa như ‘Thiên thư’ Ngự kiếm thuật khiếm khuyết kia. Trong đây chỉ có năm đạo kiếm quyết theo trình tự là xuất kiếm, tiến lên, lui về phía sau, theo ngược chiều kim đồng hồ, và phải xoáy.

Thật ra mà nói ngay lần đầu tiên Phong Nhược đọc qua, thậm chí hắn còn hoài nghi rằng không biết đây có phải là khẩu quyết của Ngự kiếm thuật chính hiệu hay không nữa, bởi vì nó quá đơn giản, cực kỳ đơn giản đến nổi một đứa bé cũng có thể học được nữa kìa.

Nhưng sau đó Phong Nhược chợt phát hiện ra nó không hề đơn giản như những gì hắn nghĩ, trước hết do Ngự kiếm thuật không phải dùng hai tay để thao túng, mà phải lấy ý niệm và pháp lực để điều khiển, như thế thì phạm vi công kích sẽ đạt tới một cự ly khoảng gần trăm trượng.

Nhưng phải làm cách nào để dùng ý niệm và pháp lực giúp cho thanh kiếm nặng hơn ba mươi cân này nhúc nhích đây?

Dựa theo những gì được giải thích bên trong ngọc giản, ý niệm chính là thần niệm, tuy mỗi người đều sở hữu sẳn nhưng có cường độ mạnh hay yếu khác nhau. Bản thân đối với những tu sĩ bình thường thì thần niệm mạnh mẻ gấp vài lần so với người phàm, thế nhưng có một điểm vô cùng trọng yếu chính là người có thực lực mạnh mẻ thì thần niệm chưa hẳn đã mạnh, nhưng ngược lại người có thần niệm thật sự rất mạnh thì đương nhiên thực lực kẻ đó cũng sẽ hết sức mạnh mẻ.

Vì thế đối với những tu sĩ mạnh mẻ có ưu thế về thần niệm, có thể dùng pháp lực điều khiển vô hình càng nhiều chừng nào, thì sẽ càng chiếm được nhiều ưu thế trong chiến đấu chừng đó, ngược lại người có thần niệm yếu hơn cho dù có pháp lực cao như núi đi nữa cũng khó mà chịu nổi một kích.

Tuy trên danh nghĩa của Ngự kiếm thuật chính là ‘ngự kiếm’, nhưng nếu nhìn từ một khía cạnh khác mà nói thì đó chính là ‘ngự thần’ nghe có vẻ chính xác hơn. Về việc tu luyện Ngự kiếm thuật chẳng những vừa phải chuyên tu về kiếm, mà còn phải tu tập về ý niệm nữa, buộc phải đồng thời tiến hành cả hai thứ đó, không được nghiêng về phía nào, nếu không chắc chắn sẽ gặp tai họa lớn!

Dù sao thì ý niệm xem ra có vẻ quá mơ hồ, cho nên chỉ có thể dựa theo kiếm quyết rồi dần dần cường hóa trong quá trình tu luyện mà thôi, hơn nữa kiếm ý bên trong đó cũng chỉ có thể tự mình tìm hiểu và lĩnh ngộ, hay nói cách khác chính là khó có thể truyền thụ kiếm ý, hết thảy ai cũng chỉ có thể ngộ và hiểu ra chứ không cách nào diễn tả bằng lời được.

Cũng chính vì thế nên kiếm quyết Ngự kiếm thuật cơ bản vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức chẳng biết phải làm gì nữa.

Sau khi Phong Nhược nhớ kỹ năm loại kiếm quyết đó, thế nhưng hắn lại trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi thật lâu, mặc dù trong ngọc giản có nói rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn có cảm giác rằng không biết nên bắt tay vào từ đâu, hiện tại cuối cùng hắn đã hiểu rõ vì sao lúc nào nhìn vào bộ Ngự kiếm thuật khiếm khuyết kia thấy khó như “Thiên thư” vậy, bởi vì bên trên đó không phải ghi lại những khẩu quyết giống như thanh ngọc giản này, mà nó chính là kiếm ý!

“Quả nhiên quá khó !”

Thật lâu sau đó Phong Nhược không nhịn nổi mà lắc đầu cảm thán, trách sao rất nhiều tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cho dù biết rõ không cách nào thích nghi với Ngự kiếm thuật, rồi bỏ ra nhiều thời gian để tu luyện, nhưng do thứ này cơ bản không thể ngộ ra trong thời gian ngắn được, thậm chí hắn còn hoài nghi rằng không biết tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể thi triển Ngự kiếm thuật được hay không kìa?

Đương nhiên Phong Nhược không phải hạng người thấy khó mà rút lui, sau khi cảm thán một hồi hắn mới lấy ra thanh đoản đao Ánh Nguyệt lúc trước, bởi vì thanh đoản đao Ánh Nguyệt này trọng lượng chỉ chừng sáu cân mà thôi, hơn nữa trên đó không cường hóa quá nhiều Ngũ Hành thạch, quả thật dùng để tu luyện Ngự kiếm thuật là lựa chọn tốt nhất, nếu đổi lại thành thanh Bôn Lôi kiếm hắn e rằng không có cách nào xuất kiếm quyết liên tục được.

Phong Nhược đặt thanh đoản đao Ánh Nguyệt lên ngang đầu gối, rồi nhanh chóng tập trung tinh thần và loại trừ tạp niệm, sau khi trong tâm xuất hiện đôi chút biến hóa linh hoạt thì hắn bắt đầu dùng ý niệm bắt kiếm quyết, đồng thời tập trung toàn bộ ý niệm lên trên thanh đoản đao Ánh Nguyệt này.

Do Phong Nhược vốn có ưu thế dùng tâm niệm để khắc trận pháp, nên bước đầu tiên này hắn hoàn thành rất dễ dàng, trước hết đã có thể phóng xuất ý niệm bám lên trên thanh đoản đao Ánh Nguyệt.

Ngay trong tích tắc lúc này, bỗng nhiên trong đầu Phong Nhược xuất hiện một cảnh tượng hết sức huyền diệu, đúng thời khắc đó hắn cảm giác như mình thật sự đang hóa thân thành đoản đao Ánh Nguyệt vậy, mà rõ ràng đây chỉ mới là thời điểm bắt đầu thôi, kế tiếp hắn chợt phát hiện thanh đoản đao Ánh Nguyệt dường như vừa mới bắt đầu mở mang trí nhớ, dù rằng những ký ức này còn rất rối rắm, nhưng bước đầu đã có thể thấy được khá rõ ràng.

Những hình ảnh đó tuy rất ít nhưng vẫn có thể thấy được khắp nơi ngập trời đao quang kiếm ảnh, rồi các phần thi thể, chân tay đứt đoạn bay tán loạn, máu chảy đầy đất, thậm chí sau cùng toàn bộ hình ảnh đều bị một màu đỏ tươi như máu phủ trùm tất cả, cùng lúc đó dường như thấy vô số oan hồn đang khóc lóc kêu rên!

Những oan hồn này có một số do Phong Nhược tự tay chém giết, còn số khác có lẽ bị chủ nhân trước đây của thanh đoản đao này hạ sát, lúc này thật bất ngờ khi phát sinh ra một tia ý thức bỗng dưng đánh thẳng về phía Phong Nhược.

“Không ổn !”

Trong nội tâm Phong Nhược thoáng hoảng hốt, tuy hắn không biết rõ vì sao tự nhiên mình có thể thấy được những hình ảnh này, nhưng lại hiểu được do đâu phát sinh ra những oan hồn, vì hắn nhớ lúc còn ở thế giới phàm nhân đã từng nghe lưu truyền lại một tích cũ, nếu như thanh binh khí nào giết quá nhiều người sẽ trở thành một loại binh khí hung bạo trong truyền thuyết, trường hợp chủ nhân của nó không phải là người hung hãn lập tức sẽ bị thanh binh khí hung bạo đó quay đầu cắn trả ngay.

Trên thực tế cũng không khác biệt lắm, nhớ ngày xưa Phong Nhược chỉ cần lộ ra thanh trường đao thôi, lập tức khiến cho bọn binh lính đối phương phải kinh sợ đến độ trên mặt không còn chút máu.

Nhưng Phong Nhược cũng thật không ngờ tới, vậy mà hiện tại hắn lại giải quyết đám oan hồn này dưới một cách thức gặp mặt hết sức quỷ dị đến thế này.

Hiện tại những hình ảnh trong đầu Phong Nhược đã sớm bị vô số máu tươi bao phủ đầy rẫy rồi, thậm chí hắn còn có cảm giác như toàn thân mình bị một khí tức âm u vô hình nào đó đang trói buộc thật chặt vậy, đồng thời còn nghe đủ loại tiếng rú thảm thiết của quỷ dữ đang gào thét bên tai không ngừng.

“Hừ ! Năm xưa ta có thể chém sạch bọn ngươi thì bây giờ ta lại chém giết nữa có gì là khó chứ?”

Thoáng trải qua chút tia bối rối ban đầu, hiện tại Phong Nhược đã trấn định trở lại, cảnh tượng máu chảy thành sông thế này đâu phải là hắn chưa từng gặp qua, hơn nữa chỉ vài tên bại tướng dưới tay thôi cần gì phải sợ hãi?

Bất chợt dường như trong vô thức, Phong Nhược có cảm giác như hắn đang rút ra một thanh binh khí được bao trùm bởi vô số ánh lửa, rồi bắt đầu sát phạt những tiếng rống giận kia ngay trong biển máu.

Tuy vừa trải qua một đợt chém giết, nhưng nếu so với những cuộc chiến trước đây của Phong Nhược, thì rõ ràng ngay thời điểm hiện tại hắn tương đối nhẹ nhàng và thoải mái, hắn thẳng tay chém giết đến nổi trời đất quay cuồng mà quên cả thời gian. Tới lúc hắn đã chém sạch hết toàn bộ những oan hồn kia thì cảnh tượng trong đầu mới hoàn toàn biết mất, và hắn thấy rõ mình vẫn còn ngồi trong căn tĩnh thất nọ.

Ngoại trừ hắn cảm giác bản thân vô cùng mệt mỏi và đau đầu như muốn nổ tung ra, thì hầu hết cũng chẳng có thay đổi nào đáng kể.

Tuy nhiên đến lúc Phong Nhược cúi đầu tìm thanh đoản đao Ánh Nguyệt vốn trước đây vẫn còn nằm yên trên đầu gối, thì hắn càng thêm rúng động bởi vì đâu còn thấy bóng dáng của thanh đoản đao đó nữa, sau đó vội vàng tìm kiếm xung quanh liền phát hiện ra nó đang nằm im lìm cách đó mấy bước chân.

Tình hình quỷ dị này lại khiến cho Phong Nhược càng thêm sững sờ lần nữa, nhưng lập tức hắn hiểu ra ngay. Có lẽ hắn vừa thi triển thành công kiếm quyết loại xuất kiếm rồi, thế nhưng trong lòng hắn chưa kịp mừng rỡ thì bất chợt trong đầu truyền tới một cảm giác hết sức choáng váng, rồi hắn không kịp nghĩ gì nữa mà lập tức trở nên mê man không còn biết gì nữa.

Đến lúc Phong Nhược tỉnh lại thì đã không biết trải qua bao lâu rồi, hiện tại trạng thái toàn thân khá bình thường, chỉ có điều bụng đói khát vô cùng, ngoài ra hắn mơ hồ cảm nhận được dường như bản thân có vẻ thanh tỉnh hơn trước đây một chút.

Đối với trường hợp bị đói khát thì Phong Nhược hiểu rất rõ, chẳng qua do suốt một thời gian dài không được tu luyện, nên không thể vận chuyển được pháp lực vì thế chuyện đói khát là lẽ đương nhiên, song tại sao tâm trí được thanh tỉnh thì thật sự hắn không hiểu thấu.

“Chẳng lẽ do bị đói mà ra ?” Phong Nhược thầm nghĩ ra một lý do có vẻ hơi cổ quái, thế nào đi nữa hắn vẫn không nghĩ tới trận chiến đó thật sự khiến hắn cảm giác khó nói nên lời thế này, hắn chẳng qua chỉ luyện tập một chút kiếm quyết loại xuất kiếm căn bản mà thôi, sao lại có thể dẫn tới việc phát sinh ra sự tình lớn đến như vậy!

“Cũng còn may là mình lựa chọn thanh đoản đao Ánh Nguyệt này, bởi vì những người bị giết dưới thanh đoản đao đó đều là phàm nhân cả, nếu chẳng may lựa chọn thanh Bôn Lôi kiếm thì hiện tại ắt hẳn đã bị đám oan hồn ác ôn kia nuốt sống mất rồi!” Trong lòng Phong Nhược vừa nghĩ ngợi mà sợ hãi, vì cho tới tận lúc này những khuôn mặt dữ tợn và vô cùng thô bạo của đám ác hồn đó như vẫn còn ẩn hiện trước mắt hắn.

Kỳ thật Phong Nhược suy nghĩ như thế cũng có phần đúng, vì tu tập Ngự kiếm thuật cơ bản chính là làm cho ý niệm của bản thân bám dính lên thanh kiếm đó, mà đa số bên trong những thanh kiếm đó dù nhiều hay ít cũng có những ác hồn bị giết chết, nếu thật sự ý niệm không đủ mạnh mẻ thì người đó sẽ bị những ác hồn gặm nhấm tiêu hao đi ý niệm, khiến cho cả đời không thể tu luyện được Ngự kiếm thuật nữa, còn nặng hơn thì bị ác hồn chiếm cứ ý niệm, làm cho bản thân trở thành một ác ma chỉ biết giết chóc mà thôi.

Nếu ngay từ đầu Phong Nhược vui mừng không suy xét mà sử dụng ngay thanh Bôn Lôi kiếm nọ thì kết cục thật không dám nghĩ tới.

Qua một hồi lâu suy tư, Phong Nhược đã rõ ràng hết những tiền căn hậu quả (DG: nguyên nhân ban đầu và kết quả sau cùng), song hắn biết càng nhiều lại càng đâm ra hoảng sợ không thôi.

“Xem ra con đường tu tiên quả thật rải đầy gai nhọn, chẳng những nguy hiểm đến từ bên ngoài thôi mà còn xuất phát từ bên trong nữa.

Phong Nhược cảm thán một tiếng liền thu hồi lại thanh đoản đao Ánh Nguyệt đang nằm trên mặt đất, rồi lấy ra chiếc nồi để nấu một bát cơm Hương Linh ăn đỡ đói.

Đang thưởng thức mùi vị thơm ngon thì bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng đập cửa liên hồi, đồng thời còn nghe một tràng âm thanh lạnh lẽo như băng.

“Này! Tiểu tử kia, còn sống hay không?”

Phong Nhược thoáng sững sờ, rồi không đợi hắn trả lời chỉ chợt nghe “Rầm!” một tiếng, tức khắc toàn bộ trận pháp Chính Phản Như Sơn đã bị cưỡng chế phá vỡ, sau đó xuất hiện khuôn mặt của Lạc Vũ đang bước tới.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Phong Nhược thì ả bỗng nhiên sửng sốt.

“Ồ, đã qua một tháng rồi mà ngươi vẫn chưa chết hả? Thế thì đỡ tốn công ta phải đi nhặt xác ngươi về, à quên nữa ngươi có thấy mặt hai tên kia không?”

“Éc, không thấy..., có lẽ bọn họ đi ra ngoài săn thú cũng nên!” Phong Nhược dằn lại nỗi bất mãn trong lòng mà kiên nhẫn trả lời, đồng thời cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc vì chẳng lẽ mình đã ngủ mê hơn mười ngày rồi hay sao?

“Bọn chúng chắc chết hết rồi!” Cô ả Lạc Vũ nói rất tự nhiên, sau đó ngó qua Phong Nhược đánh giá một hồi rồi nhíu mày nhận xét.

“Ngươi còn có thể kéo dài được bao lâu nữa? Ngươi ăn cái kiểu này sớm muộn gì cũng chết cho mà coi!”

“Éc...” Phong Nhược sững sờ thêm lần nữa, nhưng quả thật ko ngờ cô ả lạnh lùng như băng giá này cũng biết quan tâm đến người khác nữa sao? Tuy nhiên, không lẽ do trạng thái bề ngoài hiện tại của mình đã làm cho ả hiểu lầm à? Đúng là hắn mới ngừng tu luyện hơn mười ngày, nên khi nhìn qua pháp lực trên người của hắn thấy rõ còn sót lại chưa tới một thành, hơn nữa hiện tại do hắn đang thèm hương vị cơm Hương Linh quá, nên mới chưa vội tu luyện để hồi phục pháp lực ngay.

“Nếu như ngươi không chịu nổi nữa thì hãy tìm bọn ta! Cứ ngồi đó mà chờ tới khi không còn chút pháp lực nào nữa, không lẽ muốn người khác tới nhặt xác à!” Vừa nói xong câu đó, cô ả Lạc Vũ này lập tức quay người đi ra ngoài.

“Éc...” Phong Nhược nghe thế bất giác đưa tay lên sờ nắn khuôn mặt mình với thần thái hết sức quỷ dị, mất nửa ngày trời hắn mới tự hỏi: “Ắt hằn mình càng lớn lên càng anh tuấn ra thì phải?”