Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 51: Chờ lâu




Nắm thật chặt viên Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim trong tay Phong Nhược mừng rỡ như mở cờ trong bụng, đến cả mùi tanh tưởi đang quẩn quanh bên người cũng không hề để ý đến!

Vậy mà lại tìm được Ngũ hành thạch thuộc tính kim phù hợp nhất cho việc cường hóa kiếm khí!

Loại này thật không dễ dàng kiếm được a! Phải biết rằng mặc dù ngay tại Ngũ Hành Giới thì Ngũ hành thạch thuộc tính kim cũng cực kỳ hiếm thấy, mà chỉ cần hắn đem viên Ngũ hành thạch này cường hóa trên Mị Ảnh thì chắc chắn có thể sử dụng kiếm trong vòng hơn ba trăm năm nữa, trừ khi tiến cấp lên Kim Đan kỳ thì mới cần chế tạo phi kiếm!

Sau thời gian một nén nhang Phong Nhược mới đè nén được hưng phấn trong lòng, mà đến lúc này hắn mới phát hiện trên người mình có mùi tanh hôi khó mà ngửi nổi!

"A! Thối chết ta rồi! Con địa hành thi quỷ chết tiệt này!"

Nhanh chóng cất kỹ viên Ngũ hành thạch trung phẩm, Phong Nhược chặt hết năm cái móng vuốt còn lại của thi quỷ, lúc này hắn mới mang theo Ngân Giáp Thiên Thù đi khắp nơi tìm một dòng suối nhỏ để tắm rửa tẩy sạch sẽ những thứ tanh hôi trên người, nếu không chỉ sợ cái mùi này làm hắn khó chịu chết ngất mất! Thế nhưng Phong Nhược bỗng phát hiện Ngân Giáp Thiên Thù đi không vững nữa, dường như đã bị thụ thương rất nặng, điều này khiến cho hắn giật mình lo lắng vội vàng cho Ngân Giáp ăn hai viên Chỉ Huyết Đan sau đó liền phong ấn nó lại, xem ra một kích của địa hành thi quỷ lúc trước cũng quá mức lợi hại, hơn nữa đẳng cấp lại chênh lệch quá xa khiến cho Ngân Giáp bị nội thương không nhẹ! Cũng không biết Chỉ Huyết Đan có tác dụng hay không nữa?

Không có Ngân Giáp Thiên Thù, Phong Nhược cũng đành phải tự mình đi bộ, mò ra bên ngoài khoảng hơn mười dặm hắn mới tìm được một con sông nhỏ sau đó liền nhảy xuống, giặt đi giặt lại mấy chục lần mới hết mùi tanh tưởi bám trên quần áo!

Đương nhiên trang phục Sạn Tuyết cũng không cần phải giặt giũ, Phong Nhược chỉ cần truyền pháp lực vào mấy lần là tất cả những mùi hôi thối thanh tưởi đều bị khử hết, đúng là đồ tốt!

"Ha ha! Cũng không biết có mấy tên đệ tử lịch lãm rèn luyện có thể đi nhanh bằng mình đây?"

Nhìn núi non trùng trùng điệp điệp phía xa xa, Phong Nhược đắc ý nói, lúc trước hắn còn tưởng rằng mình sẽ nắm chắc vị trí bét bảng rồi chứ ai ngờ bây giờ ngược lại hắn còn xếp thứ nhất trong đám đệ tử đi lịch lãm lần này, nghĩ đến bọn người Chu Vũ, Mộc Hải sau khi biết chỉ sợ sẽ tức giận hộc máu mất thôi!

"Đi thôi! Ha ha! Nghe nói người xếp thứ nhất trong lần lịch lãm này sẽ có phần thưởng hậu hĩnh!"

Rít lên một tiếng, Phong Nhược nhanh chóng bắt kiếm quyết rồi ngự kiếm phi hành lướt thẳng về phía trước! Hiện nay hắn đang bay qua ven rìa đầm lầy U Minh, tuy vẫn trong phạm vi đầm lầy U Minh nhưng cũng không có nguy hiểm nữa, cùng lắm chỉ có mấy con thi quỷ cấp bốn mà thôi!

Ở gần biên giới của U Minh Lâm đang có mấy trăm bóng người yên lặng đứng trang nghiêm, thế nhưng rõ ràng lại đứng thành hai nhóm khác nhau, hơn nữa còn nhìn nhau vô cùng tức tối, có lẽ chỉ cần một lời không hay sẽ rút đao kiếm ra mà chiến nhau không chừng.

Trong đó một nhóm số lượng ít hơn có không đến bốn mươi người, nhìn lệnh bài bên hông thì đó chính là đệ tử Trấn Thiên Tông, còn phía đối diện là một nhóm lớn chừng hai ba trăm người, tất cả đều là đệ tử Cửu Thần Cung.

Tuy vậy hai bên chỉ hằm hằm nhìn nhau mà vẫn chưa dám động tay động chân gì, phía trước có hai lão già thân hình cao lớn đứng sừng sững đón gió, một trong hai người là Viện trưởng của Kiếm Tâm Viện, nhìn dáng vẻ của lão dường như đang chờ đợi điều gì đó!

"Ha ha! Hôm nay là ngày thứ mười một, số đệ tử lịch lãm bị loại bỏ đã lên tới sáu mươi tám người rồi, xem ra đám tiểu bối này thực lực quả hơi kém cỏi, nếu chỉ với chút sức lực ấy mà đi Ngũ Hành Giới thì sẽ chết nhanh thôi! Vạn đạo hữu, ta dám đánh cược, đệ tử của quý tông lần này muốn tiến vào nhóm mười người đầu tiên cũng không dễ dàng gì đâu!"

Lúc này lão già quắc thước đứng phía bên tay trái ha hả cười nói, làm như đã tính trước được mọi việc!

"Hừ! Tề đạo hữu nói những lời này có lẽ hơi sớm, hôm nay mới là ngày thứ mười một mà thôi, kết quả như thế nào không ai có thể biết trước được!"

Viện trưởng Kiếm Tâm Viện buồn bực hừ một tiếng rồi nói, nhưng trong bụng lại đang vô cùng tức tối, lão sớm đã biết rõ đệ tử của Cửu Thần Cung thực lực rất mạnh, thế nhưng lần này Trấn Thiên Tông mang đệ tử đi lịch lãm cũng thật uất ức! Mới có mười một ngày mà đã bị loại bỏ ba mươi tám người, hơn nữa còn bị loại ngay bên ngoài đầm lầy U Minh Lâm nữa chứ! Thật sự mất mặt mà!

Đương nhiên điều này cũng không thể trách mắng đám đệ tử được vì sơn môn Cửu Thần Cung vốn gần U Minh Lâm, đệ tử Cửu Thần Cung cũng đã sớm quen thuộc với nơi này nên có thể nói lần tỉ thí này thật sự không công bằng!

Cho nên hiện tại chỉ có thể đặt hết hi vọng vào nhóm năm người Chu Vũ mà thôi, cũng không tính nhiều nữa, chiếm được vài vị trí trong nhóm mười người dẫn đầu đã là tốt lắm rồi!

"Ha ha! Vạn đạo hữu nói vậy là sai rồi, mười một ngày không phải là thời gian ngắn, mặc dù hạn tới tận một tháng nhưng lão phu tin rằng hôm nay sẽ có đệ tử lịch lãm đi xuyên qua U Minh Lâm về đến đây! Vạn đạo hữu có muốn đánh cược một chút không?"

Lão già họ Tề kia hào hứng nói.

Tiếng nói của hắn vừa mới dứt. . . Ngoài phía chân trời bỗng xuất hiện một đạo kiếm quang, tuy vậy chủ nhân của đạo kiếm quang này lại tỏ ra vẻ nhàn nhã, tốc độ cũng không quá nhanh, thậm chí còn chần chừ một chút!

Nhìn thấy đạo kiếm quang này, không chỉ có viện trưởng Kiếm Tâm Viện mà cả trưởng lão Cửu Thần Cung cùng với mấy trăm đệ tử phía sau cũng giật mình căng thẳng, bởi vì đây là đệ tử đầu tiên không cần dùng đến linh thú phi hành mà chính thức đi xuyên qua U Minh Lâm tiến về đích!

Mất thời gian một chén trà nóng . . . Đạo kiếm quang kia mới chậm rì rì bay tới, xem bóng người trên đạo kiếm quang kia giống như là đang du sơn ngoạn thủy vậy!

Vào lúc này đệ tử của Cửu Thần Cung đều trầm mặc vì bọn họ không hề nhận ra người mới đến! Hơn nữa hắn cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi!

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người vừa giật mình không khỏi thở phào một hơi, không cần phải nói, người kia không biết từ cái ngóc ngách nào chui ra chứ căn bản không phải đệ tử lịch lãm rèn luyện, nếu không thì chỉ bằng với ngần ấy thực lực lại còn đi một mình thì làm sao có thể xuyên qua U Minh Lâm nguy hiểm trùng trùng này được!

Mà bên Trấn Thiên Tông, đám đệ tử lịch lãm rèn luyện cũng đều ngây ngẩn cả người, tuy bọn họ không lạ gì tên tiểu tử đang bay đến nhưng chính điều này mới làm bọn hắn kinh ngạc, khiếp sợ xen lẫn nghi ngờ!

Bởi vì không thể giải thích được! Hiện tại những đệ tử lịch lãm rèn luyện có thực lực cường đại như Chu Vũ, Nhạc Hưng, Ninh Dao còn chưa xuất hiện mà tên gia hỏa không có tên tuổi này đã xông ra, chẳng lẽ tiểu tử này dám cưỡi linh thú phi hành hay sao?

Cứ như vậy, mấy trăm người này đồng loạt im lặng, ánh mắt đều tỏ vẻ nghi ngờ khó hiểu, như kiểu có một con quái vật không thể tưởng tượng được đột nhiên xuất hiện vậy!

"Ai dà!"

Nhưng lúc này Phong Nhược còn cảm thấy hoảng sợ hơn bởi vì hắn liếc mắt liền nhìn thấy sáu bảy mươi tên đệ tử lịch lãm lần này của cả hai bên, thấy vậy hắn bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã bị tụt lại phía sau rồi không! Thế nhưng lúc nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của viện trưởng Kiếm Tâm Viện thì hắn mới dần dần hiểu ra mọi chuyện!

Thu hồi Mị Ảnh, Phong Nhược tiến lên trước một bước trịnh trọng thi lễ rồi nói: "Đệ tử dự bị Thượng Tam Viện của Trấn Thiên Tông bái kiến viện trưởng sư bá!"

"Ha ha ha! Tốt ,tốt lắm! Phong Nhược, vị này chính là Tề trưởng lão của Cửu Thần Cung, nhanh tới đây bái kiến! À mà từ giờ trở đi, ngươi sẽ là đệ tử chính thức của bổn viện!" Viện trưởng nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi hớn hở nói.

"Vâng! Bái kiến Tề tiền bối!"

Phong Nhược vội vàng thi lễ lần nữa, trong lòng thì nghĩ lần này mình bài danh thứ nhất cuối cùng không biết sẽ được thưởng gì đây, hi vọng đừng quá kém, phải biết rằng nếu không phải vì phần thưởng này thì nhất định hắn sẽ lưu lại bên trong U Minh thêm vài ngày nữa!

Sắc mặt lão già họ Tề có chút khó chịu, đợi đến nửa ngày gương mặt đầy nếp nhăn mới rặn ra được một nụ cười méo mó, sau đó chậm chạp nói: "Hậu sinh khả uý! Có thể nói cho lão phu biết ngươi làm như thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy mà xuyên qua U Minh Lâm được không?"

"Ha ha! Tề đạo hữu, chẳng lẽ ngươi lại còn cho rằng đệ tử bản tông cố tình phạm quy hay sao? Nếu như là vậy thì thần thông của tên tiểu tử này cao hơn cả chúng ta rồi!" Viện trưởng Kiếm Tâm Viện lại cười ha ha nói, hiển nhiên Phong Nhược xuất hiện làm cho lão nở mặt nở mũi nhiều, dù sao đây cũng là xếp hàng thứ nhất! Cho dù chín người tiếp theo là đệ tử lịch lãm của Cửu Thần Cung thì sao? Vẫn là về sau mà thôi!

Lão già họ Tề kia cũng cười khan hai tiếng rồi dường như còn muốn nói điều gì, bỗng nhiên lúc này chỉ thấy xa xa phía chân trời chớp lên mấy đạo kiếm quang, không nhiều không ít, vừa đủ mười người!

Nhưng những đạo kiếm quang này lại nhanh chóng vô cùng, so với tốc độ của Phong Nhược lúc trước thì nhanh hơn rất nhiều, mà có một đạo kiếm quang màu vàng đỏ tỏ ra rất vượt trội, tốc độ kia cùng khí thế hơn xa chín người khác, nếu so sánh cùng đạo kiếm quang này thì những kiếm quang còn lại ảm đạm hơn nhiều!

Rất nhanh, mười đạo kiếm quang này lần lượt hạ xuống xuất hiện trước mặt mọi người, đến lúc này ai nấy đều có thể thấy mười người này tất cả rõ ràng đều là đệ tử lịch lãm rèn luyện của Cửu Thần Cung, bọn họ xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc năm người nhóm Chu Vũ xem như đã thất bại rồi!

"Đệ tử đời thứ ba của Cửu Thần Cung Khuynh Lan Hiên bái kiến Tề sư thúc, hai nhóm nhỏ của bổn môn đều đã thông qua U Minh Lâm, may mắn không làm nhục mệnh!"

Lúc này trong mười người có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mặc chiếc váy dài màu xanh nước có khuôn mặt nhẹ nhàng tao nhã như gió lại mang dáng vẻ cao ngạo tự tin lạnh nhạt bẩm bảo. Giọng nói của nàng không cao không thấp nghe thanh nhã như tiếng đàn, không vướng một chút bụi trần làm cho người khác cảm thấy thật tự ti mặc cảm!

Thế nhưng sau khi nàng nói xong thì tất cả đệ tử Cửu Thần Cung ở đây đều tỏ vẻ xấu hổ, lão già họ Tề thì cố cười gượng! Còn về phần đệ tử Trấn Thiên Tông trong lòng rất thoải mái nhưng không dám cười tiếng nào!

Không khí ở đây có chút quỷ dị, Phong Nhược chậm rãi xoay người lại, hướng về phía kia Khuynh Lan Hiên ôm quyền, cười nói:. . ."Khuynh đạo hữu! Ta là đệ tử Thượng Tam Viện của Trấn Thiên Tông tên là Phong Nhược, chờ đạo hữu đã lâu!”