Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 7: Thế giới rễ cây




Do Thanh Điểu, hãm thân lòng đất
Bởi phi trùng, bị thú vây công

"Được rồi ! Xem như ngươi lợi hại đi!"

Cuối cùng Phong Nhược chỉ có thể an phận, hắn không biết vì sao con chim này không nghe lời hắn nói, nhưng khả năng cũng chỉ có hai lý do mà thôi, một là nó cố ý làm khó dễ cho hắn, thứ hai có thể là con chim ngốc này lạc đường thật, dù sao toàn bộ khu vực Khô Mộc Hải này chỗ nào cũng giống nhau, với tốc độ của nó có khi một mạch đã bay xa tới ngàn dặm!

Đã biết trong thời gian ngắn không thể trở về Pháo đài cổ Khô Mộc, nên Phong Nhược đương nhiên không ngồi yên chờ chết. Hắn dự định đào một cái động để ẩn núp, bằng không khi mặt trời lên cũng sẽ bị đốt thành xác khô mà thôi.

Không quan tâm đến Thanh Điểu nữa, Phong Nhược lập tức tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện ra cách đó không xa có một gốc cây khô chừng hơn chục người ôm.

"Đây rồi !" Phong Nhược chạy nhanh tới gốc cây đó rồi rút Bôn Lôi kiếm ra bắt đầu đào bới, do toàn bộ Khô Mộc Hải đều là sa mạc vì thế nếu hắn đào ở chỗ khác đương nhiên sẽ chỉ toàn cát với cát mà thôi.

Sở dĩ hắn phải đào gần gốc cây khô với hy vọng rằng cây này đã trải qua ngàn năm không ngã, thế nào ở phía dưới mặt đất cũng có một bộ rễ cực kỳ to lớn, nói không chừng còn có nhiều bùn đất nữa, nếu may mắn rất có khả năng làm được một động phủ bằng đất để trú thân.

Đã có mục tiêu rõ ràng nên Phong Nhược vô cùng hưng phấn, "Soạt... rào..." tức thời đống cát lớn văng ra xa.

Nhưng lúc này hắn chợt phát hiện ra một vấn đề khá lớn, dù có cố gắng thế nào thì khi hắn đào xong, lập tức bãi cát xung quanh lại tự động trôi lấp xuống.

Thanh Điểu đứng bên cạnh tựa như đang xem náo nhiệt bỗng kêu lên, tuy âm thanh có vẻ dễ nghe nhưng Phong Nhược lại biết rõ ràng con chim chết tiệt này đang chê cười hắn.

"Cười cái gì mà cười! Ngươi có bản lĩnh thì đào thử xem! Chỉ sợ ngươi làm còn không được như ta nữa đấy!" Phong Nhược nhịn không được giận dữ hét lên.

Ai dè con chim đó tức thì huy động cặp cánh rồi bay lên cao, ở phía trên Phong Nhược cách khoảng mười trượng, từ cặp cánh xinh đẹp đó phóng xuất ra một cơn gió lốc dữ dội.

Chỉ thấy uy lực của cơn lốc này quá lớn, Phong nhược vội vã chạy thoát ra ngoài, nếu như hắn không chạy ra kịp có lẽ đã bị chôn sống mất rồi.

Vừa chạy được vài chục trượng Phong Nhược mới ngoáy đầu nhìn lại, hắn không khỏi chấn động khi nhìn thấy phía dưới cặp cánh của Thanh Điểu, cơn lốc xoáy kia được điều khiển như thế nào mà không hề phát tán ra xung quanh, nhưng nhất thời đã tạo thành một vòi rồng với đường kính lên đến mấy trượng.

Phong Nhược trợn mắt, há mồm khi thấy vòi rồng xoáy thẳng xuống mặt đất tạo thành một cửa động sâu không tưởng, quả nhiên so với hắn làm thì đúng là hiệu suất thần kỳ hơn hẳn.

Bỗng nhiên con chim đó lao tới quắp lấy hắn rồi ném vào phía trong vòi rồng kia.

"Này này ! A... a..." Chưa kịp ý kiến ý cò gì thì Phong nhược đã tối tăm mặt mày mà ngây dại đi một lúc, đến khi tỉnh lại hắn chợt phát giác mình đang ở trong một vùng tối đen như mực.

"Éc ! Con chim chết tiệt này ! Sao lúc nào cũng thích bạo lực thế!" Sau một phen gõ gõ vào trán, Phong Nhược lấy ra một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính hỏa rồi chém một phát lóe lên tia lửa chói sáng.

Nhờ ánh lửa đó mà Phong Nhược có dịp quan sát bốn phía xung quanh, hắn phát hiện ra nơi đây đúng là một khu vực vô cùng cổ quái, khắp nơi đều chằng chịt rễ cây, nhưng lại không thấy một tí bùn đất nào cả, thậm chí hạt cát cũng không có.

Ở chỗ hắn đang đứng là trung tâm của hơn mười đoạn rễ cây giao nhau, còn Thanh Điểu đang tỉa lông ở cách đó không xa.

Cho dù ánh lửa chiếu rọi chưa được vài chục trượng nhưng dựa theo những gì thấy được, có thể phỏng đoán khu vực này là một thế giới khổng lồ ở dưới lòng đất được tạo nên bởi vô vàn rễ cây đan nhau.

"Đúng rồi, có lẽ đây là nơi ở của đám Linh thú bên trong Khô Mộc Hải vào ban ngày, chính vì vậy mà mỗi khi mặt trời lặn sẽ có vô số Linh thú từ dưới đất chui ra tạo thành thú triều".

Vừa nghĩ tới đây Phong nhược lại càng hoảng sợ, như vậy là... chẳng khác gì hắn đang chui vào tận hang ổ của vô số Linh thú hay sao! Cho dù có cả ngàn cái mạng thì cũng không đủ chết đâu!

"Này này... ! Ở đây nguy hiểm quá, chúng ta lập tức rời đi!" Phong Nhược nhịn không được nói với Thanh Điểu, hắn đã được chứng kiến qua thực lực mạnh bạo của Thanh Điểu rồi, nên tốt nhất cứ đề cập thẳng với nó vậy.

Thế nhưng càng làm cho Phong Nhược thêm lo lắng hơn nữa bởi vì con chim này bỗng nhiên nghiêng nghiêng đầu đánh giá hắn một lát, sau đó nó hóa thành một tia sáng xanh chui tọt vào giới chỉ, mà kêu thế nào sống chết gì cũng không chịu quay trở ra!

"Đồ đáng chết... ! Đồ vô lại... !"

Phong Nhược cũng chỉ đành an phận ‘nhập gia tùy tục’ vậy! Nếu chẳng may gặp nguy hiểm thì biết đâu nó lại chui ra thì sao.

Ở chỗ lạ lẫm này, hắn bắt đầu dứt bỏ hoàn toàn tạp niệm, toàn bộ tinh thần tiến nhập vào trạng thái cảnh giới, rồi lần theo khắp rễ cây mà cẩn thận xem xét lại địa hình nơi đây, kết quả thật hết sức bất ngờ.

Phía trên rễ cây có một loại bùn đất kỳ quái, đúng là loại bùn này đã ngăn cho cát chảy xuống bên dưới thế giới rễ cây. Trong bùn đất cơ man nào là các rễ cây nhỏ chẳng chịt khiến cho tầng bùn đất này vô cùng kiên cố, hắn dùng Bôn Lôi kiếm công kích thử thì chỉ thấy để lại một vệt trắng mờ, chứng tỏ rằng lớp bùn đất này cứng rắn lạ kỳ.

Qua phát hiện này Phong nhược càng cảm nhận được thực lực khó lường của Thanh Điểu, nó chỉ cần dùng đôi cánh xuất ra áp lực vòi rồng, rồi dễ dàng phá vỡ kết cấu bùn đất cứng rắn để tạo ra một hang động thế này.

Đồng thời hắn lại hơi nghi hoặc vì với thực lực mạnh mẻ như vậy của Thanh Điểu, vì sao trước kia Minh Khê lại bị người khác đánh trọng thương đến thế? Vậy không lẽ kẻ thù của Minh Khê có thực lực quá mức đáng sợ hay sao? Vừa nghĩ tới đây hắn liền vứt bỏ hết những ý tưởng đó đi, đơn giản bởi vì thực lực hiện tại của hắn chẳng khác gì con kiến nhỏ bé, sức đâu mà xen vào sự tình của những kẻ hùng mạnh cơ chứ.

Điều thứ hai hắn phát hiện được là có rất nhiều thông đạo, những con đường đó chính là lối ra của bầy Linh thú để đi lên mặt đất.

Cho nên phải tìm đến được những thông đạo này hắn mới có thể rời khỏi khỏi nơi đây, đương nhiên điều kiện trước nhất là không bị linh thú ăn tươi nuốt sống mới được.

Xác định xong mục tiêu, Phong Nhược bèn lần theo rễ cây bò xuống, bởi vì nếu cứ lơ lửng trên không như thế này thật sự đối với hắn rất khó chịu, dù sao hắn cũng ko phải loài phi cầm mà cứ sống ở trên cây mãi, do đó phải dứt khoát giải quyết vấn đề khó chịu này trước đã.

Bò một mạch xuống dưới khoảng vài chục trượng, rễ cây ở đây tựa như liên miên bất tận căn bản không thấy được điểm cuối khiến hắn vô cùng thất vọng, có sự biến chuyển duy nhất chính là những rễ cây phía dưới càng ngày càng thô đi, khoảng cách giữa các nhánh rễ cũng tăng dần lên có cái tới vài chục trượng!

Phong Nhược cảm giác nên dừng việc thăm dò phía dưới lại, bởi căn cứ theo khoảng cách rõ ràng khi càng xuống phía dưới thì Linh thú càng trở nên mạnh bạo, hắn càng không muốn gặp lại Linh thú cỡ cấp tám như Bò Cạp Vương hồi nãy nữa.

Với hướng suy nghĩ như vậy nên Phong Nhược nhanh chóng trở về chỗ cũ. Do hắn ở trong bóng tối trong khoảng thời gian qua, vì thế hắn dần dần phát hiện ra nơi đây không hẳn hoàn toàn tối đen như mực, những rễ cây giăng đầy đều tản mát ra một thứ ánh sáng mờ mờ, lúc này cả ngàn vạn rễ cây cùng tụ về một chỗ nên khiến những tia sáng đó chiếu ra tương đối rõ ràng, ít nhất với thị lực của hắn lúc này có thể quan sát toàn bộ phạm vi hơn mười trượng.

Tiếp đó, trong tầng bùn đất này Phong Nhược chọn ra một vị trí thích hợp, rồi tìm ra tám phương vị rễ cây có thể phối hợp với nhau, mỗi rễ cây lại dùng Bôn Lôi kiếm khoét ra năm lỗ thủng, mỗi lỗ thủng đều được đặt vào một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ, như vậy hiện tại lô cốt này của hắn chẳng khác nào được năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn bảo hộ.

Dù sao cũng phải cảm ơn đám người Mạc Ngôn, Diêu Hưng và lão Cửu chết tiệt kia, nhờ bọn chúng mà hắn có được gần hai vạn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp. Nhất là lão Cửu, cái túi mà lão ném cho hắn có tới hơn vạn viên lận, có lẽ lúc đó gấp quá, cũng có thể lão cho rằng trước sau gì Phong Nhược cũng chết ngắt, nên cứ đưa thoải mái cho hắn lập trận rồi lấy lại sau.

"Hừ ! Hy vọng đám cô hồn cát đản bọn ngươi còn sống nhăn răng, nếu không ta sẽ thương tiếc nuối lắm đấy".

Nói rồi hắn kích hoạt trận pháp Chính Phản Như Sơn ở bên ngoài, còn bốn tòa trận pháp còn lại dùng cho những tình huống bất ngờ, dù sao chẳng biết lúc nào hắn mới thoát khỏi nơi này cho nên sử dụng tiết kiệm một chút thì tốt hơn.

Bố trí xong hết Phong Nhược mới khoanh chân, lấy ra Mộc Linh tinh vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết, hắn phải nhanh chóng khôi phục toàn bộ pháp lực trước lúc hừng đông, bởi vì khi đó lũ Linh thú kéo trở về rồi không biết có thể xảy ra chuyện gì nữa.

Chỉ hai canh giờ sau, một tràng âm thanh sàn sạt gây kinh động, hắn chăm chú quan sát qua quầng ánh sáng lờ mờ phát ra từ đám rễ cây xung quanh, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này hắn cũng bị dọa đến nổi sợ hãi mà mặt cắt không còn giọt máu!

Lúc này ở phía dưới độ vài chục trượng có một đám Khô Mộc Độc Hạt bò ngang qua, may là chúng đang vội vã hoặc có thể chưa phát giác ra sự hiện diện của Phong Nhược, nên trong nháy mắt đã biến mất ở phía xa.

Vừa chứng kiến qua cảnh này, hắn thật sự không dám tiếp tục tu luyện nữa, mà vội thu hồi Mộc Linh tinh lại. Hắn nín thở tiếp tục quan sát, ngắn ngủn nửa canh giờ, đã có ít nhất hơn mười bầy Linh thú nhanh chóng đi qua, trong đó thấp nhất có thể nói là Khô Mộc Độc Hạt, tuy nhiên giống này lại có số lượng lớn. Còn mười loại khác Phong Nhược đều không biết mà thoạt nhìn đều có thực lực không kém!

Cũng may là chúng không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Có một sự tình khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.

Theo quan sát của hắn, dường như mỗi loài Linh thú đều phân biệt rõ ranh giới, chúng đều có quy luật chẳng hạn đám Khô Mộc Độc Hạt ở ngay phía dưới hắn khoảng hai mươi trượng hướng về phía trước, còn khoảng cách từ hai mươi trượng trở xuống là phạm vi của các loại Linh thú khác, nếu ngẫu nhiên lúc này có một đám Linh thú từ bên ngoài xông vào, thế nào cũng gặp phải sự công kích mãnh liệt đến chết mới thôi!

"Không thể tưởng được thế giới dưới lòng đất này lại có quy luận rạch ròi thế này, càng xuống phía dưới đẳng cấp của Linh thú càng cao, may là mình chạy lên phía trên chứ không giờ thảm rồi!"

Trong lòng Phong Nhược vừa sợ hãi vừa nghĩ thầm, thế nhưng hắn liền phát hiện ra sự tình không đơn giản như vậy. Sau khi mặt trời mọc, tức khắc ánh sáng thiêu đốt toàn bộ, lúc đó sóng nhiệt cuồn cuộn xuyên thấu xuống mặt đất, xuyên qua cả tầng bùn đất mới có thể làm cho nhiệt độ giảm bớt.

Tuy nhiệt độ có giảm nhưng lại hấp dẫn vô số phi trùng từ tầng dưới đi lên phủ kín cả không gian xung quanh, tình hình này khiến cho Phong Nhược khó chịu muốn chết, may mà những loại phi trùng không chủ động công kích mà chỉ không ngừng bay loạn xạ.

Phong Nhược chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên có bóng dáng của vài con Khô Mộc Độc Hạt hiện ra trong tầm mắt hắn.

"Không xong !"

Thì ra phía trên này cũng không an toàn cho lắm, vì những con Khô Mộc Độc Hạt đó chạy thẳng lên đây để săn mồi là những con phi trùng kia.

Bất đắc dĩ Phong Nhược đành phải kích hoạt năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, sau đó rút thanh Bôn Lôi kiếm ta cẩn thận phòng bị, hắn mặc kệ thế mọi việc, thôi thì đến đâu hay đến đó, đương nhiên tốt nhất là bọn Khô Mộc Độc Hạt nên chú tâm vào việc săn phi trùng mà đừng để ý đến hành động của hắn.

Mong là như vậy nhưng đáng tiếc trong lúc mải mê truy tìm theo đám phi trùng ngon miệng kia, rốt cuộc bầy Khô Mộc Độc Hạt đã phát hiện ra sự hiện diện của hắn ở phía sau cách chừng mười trượng.

Một loạt âm thanh “xì... xì...” vang lên, tức thì cả đám Khô Mộc Độc Hạt đó vô cùng hưng phấn đồng loạt vọt lên!

“Rầm rầm rầm...!" Liên tiếp những tiếng nổ vang được truyền đến, lũ Khô Mộc Độc Hạt dẫn đầu vừa bay lên phía trước đã bị trận pháp Chính Phản Như Sơn phản kích, đám bọ cạp này tiếp tục công kích hung mãnh khiến cho cả tòa trận pháp lay động kịch liệt, nếu chúng cứ điên cuồng tấn công thế này ắt hẳn trận pháp sẽ sớm bị phá vỡ mất thôi!

"Ngân giáp ! Ta tay đi !"

Phong Nhược quát khẽ một tiếng, hắn vừa mở phong ấn cho Ngân Giáp Thiên Thù nhảy ra trợ giúp, vừa thả ra ba sợi Thanh Ti Triền lập tức trói chặt ba con Khô Mộc Độc Hạt ở gần đó, rồi sau đó loáng một phát thanh Bôn Lôi kiếm trong tay đã chém rụng đuôi một con bọ cạp trong số đó.

Kiếm quang lại lóe lên lần nữa tức khắc diệt luôn con bọ cạp đó, toàn bộ đều nhờ có thanh Bôn Lôi kiếm sắc bén này, nếu không đổi lại thành một thanh kiếm tam phẩm trước kia thì sẽ không dễ dàng như vậy.

Vừa giết xong con Khô Mộc Độc Hạt này, Phong Nhược lắc người khó khăn né khỏi chiếc kim đuôi của hai con bọ cạp còn lại, sau đó hắn lui vào trong trận pháp. Do để đảm bảo tốc độ nên hắn không thi triển pháp thuật Thuẫn Tường được, chính vì thế căn bản không cách nào ứng phó cùng lúc với loạt công kích của hai con Khô Mộc Độc Hạt được!

"Ây da ! Được rồi ! Để xem kẻ nào ăn tươi nuốt sống đối phương đây?"