Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 75: Đường đi




Toàn bộ đội hộ tống gồm có mười bảy người, trong đó Lý Đán là người cầm đầu, tính cả hắn có tổng cộng mười tên hộ vệ thương hội, còn có thêm bọn Phong Nhược gồm sáu đệ tử của Trấn Thiên Tông nữa, cuối cùng là tên Ngô Kiếm dùng khăn che mặt kia, toàn bộ kinh mạch của hắn đã bị phế, mất hết pháp lực.

Nhìn qua thì đội hộ tống này rất mạnh, ngoài trừ Lý Đán có tu vi Trúc Cơ trung kỳ ra thì tất cả những người còn lại đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhưng chẳng hiểu tại sao tên Lý Đán cầm đầu đám hộ vệ thương hội dường như không ưa gì những đệ tử Trấn Thiên Tông, tỏ vẻ khá xem thường. Cứ thế chẳng biết vô tình hay cố ý mà sắp xếp sáu người Phong Nhược đi sau cùng, hắn cùng một hộ vệ thương hội khác lao lên dẫn đầu, còn tám người khác thì bảo vệ xung quanh Ngô Kiếm đi ở giữa.

Tất nhiên Phong Nhược cũng không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này làm gì, còn năm tên đệ tử Trấn Thiên Tông khác ban đầu cũng tỏ vẻ khó chịu nhưng rồi mãi thì cũng quen.

“Vị sư huynh này xưng hô như thế nào? Đệ là Kiều Huyền của Khinh Vân Viện, chặng đường phía trước có gì mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn!” Lúc này một đệ tử của Trấn Thiên Tông cười hỏi Phong Nhược, xem lệnh bài trên người bọn hắn thì tất cả đều là đệ tử của Hạ Tam Viện, cho nên dù Phong Nhược chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng cũng đủ để bọn hắn nể sợ rồi, dù sao để được gia nhập Thượng Tam Viện cũng không dễ dàng chút nào, dù chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ thôi thì thực lực chắc cũng rất mạnh mẽ.

“Ha ha! Kiều sư đệ khách khí rồi, ta là Phong Nhược thuộc Kiếm Tâm Viện, mọi người cùng đi với nhau tất nhiên phải hỗ trợ nhau rồi!” Phong Nhược mỉm cười đáp lại.

“À thì ra là Phong sư huynh, mà huynh là đệ tử chính thức của Kiếm Tâm Viện, có thể nhận được nhiệm vụ khác tốt hơn ở sơn môn thì việc gì phải đi nhận nhiệm vụ vất vả này?” Kiều Huyền có chút khó hiểu tiếp tục hỏi, bởi vì bên trong Trấn Thiên Tông đệ tử Thượng Tam Viện có thực lực rất mạnh nên nhiệm vụ được ban thưởng cũng tốt hơn nhiều, hơn xa cái nhiệm vụ hộ tống quái quỷ này.

“Thật ra ta có chuyện phải đi Tuyết Nhạn Thành ở khu vực Nhạn Bắc nên tiện tay nhận nhiệm vụ hộ tống này luôn, như vậy tiện cả đôi đường.” Phong Nhược cười cười đáp rồi hỏi tiếp:”À còn các sư đệ làm sao lại nhận nhiệm vụ này? Muốn đi từ Nhạn Nam đến Nhạn Bắc ít cũng mất thời gian một tháng, thù lao hai nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm cũng có lẽ hơi ít đi!”

“Chà, cũng không có cách nào khác.” Kiều Huyền bất đắc dĩ cười khổ nói:”Năm người bọn đệ tuy đã tiến cấp Trúc Cơ kỳ nhưng đều rất miễn cưỡng, thực lực cũng yếu kém, đã năm lần tham gia khảo hạch hàng năm để gia nhập Thượng Tam Viện rồi mà đều thất bại trước những đệ tự dự bị, nhiều khi có những nhiệm vụ trong ngọc giản màu đen cũng không làm nổi nên đành phải canh chừng nhận nhiệm vụ của thương hội Thương Nguyệt, bởi vì theo quy định của thương hội Thương Nguyệt thì chỉ cần có được hai mươi vạn điểm cống hiến thương hội sẽ được tặng một kiện pháp khí thượng phẩm.”

“À! Thượng phẩm pháp khí!”

Phong Nhược khẽ giật mình nhưng cũng chỉ đành cảm thán một tiếng, pháp khí thượng phẩm tất nhiên rất tốt nhưng hai mươi vạn điểm cống hiến đâu phải muốn là có được đâu, không mất ba bốn năm làm nhiệm vụ liên tục thì đừng mơ tưởng đến, nhưng dù sao nhìn qua đám người Kiều Huyền cũng khổ sở thật, kiếm khí chỉ có cấp bốn, trang phục thì thượng vàng hạ cám, chắp vá không đủ nổi bộ trang phục Sạn Tuyết, kể cả linh thú phi hành tuy là cấp năm nhưng cũng chỉ là linh thú phi hành bình thường, nếu so tốc độ bay cùng năng lực chiến đầu thì dơi quỷ của hắn cũng dư sức lấy một chấp ba, Lý Đán có xem thường cũng phải thôi.

Nhưng Phong Nhược cũng hiểu được rằng năm người Kiều Huyền dựa vào thân gia nghèo hèn như vậy mà có thể lăn lộn đến bây giờ cũng không phải hạng xoàng, mỗi nhiệm vụ tuy bọn hắn nhận được hai nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm nhưng một viên Hoạt Lạc Đan hoặc Tiểu Hồi Xuân Đan cũng đã đi tong năm trăm viên Ngũ hành thạch hạ phẩm rồi, một tấm phù triện cấp thấp cũng mất một nghìn viên, những vật này đều là đồ không thể thiếu khi bước chân ra ngoài, có lẽ nếu đen đủi thì chỉ cần một lần chiến đấu đã tiêu mất sạch rồi.

Nếu bọn hắn còn tu luyện các loại tiên thuật phụ trợ nữa thì càng mất thêm thời gian và tài vật để phục vụ rèn luyện tay nghề, trong tay chắc cũng chả còn bao nhiêu Ngũ hành thạch hạ phẩm.

Nếu so sánh thì hắn còn may mắn hơn người ta nhiều, ít nhất bây giờ cũng không phải tốn quá nhiều công sức để kiếm Ngũ hành thạch.

Nói chuyện với nhau một lát Phong Nhược cũng dần thân thiết với năm người Kiều Huyền, nhưng có một chút buồn bực, kiện pháp khí phi hành của Ngô Kiếm bay khá chậm nên kéo theo cả đoàn hộ tống phải bay chậm lại, hết thời gian một ngày mà bọn hắn mới chỉ bay được mấy nghìn dặm, mãi mới ra khỏi phạm vi Tiếp Thiên Phong. Nếu cứ thế này thì còn lâu mới đến được khu vực Nhạn Bắc.

“Mấy người các ngươi phi hành vào ban đêm được chứ? Sư huynh Lý Đán mới bảo rằng đi tiếp đến Điệp Vụ Sơn Mạch chứ không nghỉ dọc đường!”

Lúc này một tên hộ vệ thương hội quay người lại nói.

Phong Nhược không trả lời mà chỉ nhìn năm người Kiều Huyền, từ chỗ này đến Điệp Vụ Sơn Mạch cũng phải đến hai vạn dặm, hắn có dơi quỷ thì không sao rồi nhưng đám linh thú phi hành của năm người Kiều Huyền sợ chịu không nổi.

“Có lẽ không có vấn đề gì!” Kiều Huyền do dự một chút rồi trả lời.

“Vậy thì tốt rồi! Chặng đường tiếp theo các ngươi cẩn thận một chút nếu không bị linh thú dạ hành lôi đi thì mệt đấy!” Tên hộ vệ thương hội tỏ vẻ kiêu căng liếc đám người Phong Nhược một cái rồi quay đầu rời đi.

“Hừ! Giấu giấu diếm diếm cái gì chứ? Ta chắc là tên Lý Đán bày trò đây, bay thẳng từ chỗ này đến Điệp Vụ Sơn Mạch mà không nghỉ ngơi, chắc linh thú phi hành của ta trụ không nổi mất” Lúc này một tên đệ tử Trấn Thiên Tông tên là Chu Đại tức giận nói.

“Thôi không sao, mọi người chịu khó cho linh thú phi hành ăn mấy viên Ngũ hành thạch hạ phẩm là chúng có thể kiên trì được, nhưng ta lo nhất là có thể gặp dạ hành linh thú, nếu vậy thì phiền phức to, mọi người nên cẩn thận một chút!” Kiều Huyền trấn an mọi người rồi nhắc nhở, nhưng giọng nói của hắn cũng không có gì chắc chắn cả.

Càng về đêm bọn người Kiều Huyền càng cẩn thận, ít nói chuyện hơn mà bám sát theo đội hình phía trước cảnh giác đề phòng, hôm nay với thực lực của bọn hắn cũng chỉ nhìn thấy được không gian trong phạm vi trăm trượng, tuy không đến nỗi mất dấu đội ngũ phía trước nhưng đám dạ hành linh thú quả thật rất khó đề phòng, cho dù ở xa mấy trăm trượng nhưng chỉ cần chớp mắt là có thể lao tới sát bên cạnh rồi.

Khác với bọn hắn, Phong Nhược điềm tĩnh ngồi trên lưng dơi quỷ nhắm mắt tu luyện, bởi vì dơi quỷ rất thông minh, không cần điều khiển cũng bay thoải mái, hơn nữa nó bay chả có chút gì mệt nhọc làm cho Phong Nhược không hề có cảm giác khó chịu nào.

Mà quan trọng hơn Phong Nhược biết chặng đường này cũng không có nhiều dạ hành linh thú, sau khi tiến vào Điệp Vụ Sơn Mạch mới có nhiều nguy hiểm hơn.

Nhớ ngày trước tụi hắn theo Diệp Hoằng chạy qua Điệp Vụ Sơn Mạch chỉ dám đi vào ban ngày, ban đêm kiếm chỗ nghỉ ngơi, tuy như vậy an toàn hơn nhưng dọc đường thật sự không gặp một chút nguy hiểm nào, chắc chắn là có liên quan đến chuyện Minh Khê cưỡi Thanh Điểu bay cùng.

Chỉ có điều lúc ấy ngay cả Diệp Hoằng cũng không nhìn ra lai lịch của Thanh Điểu thì bọn hắn lấy gì để mà biết, chắc thằng chim này cũng có nguồn gốc thân phận gì thần bí lắm đây.

Cũng chính vì điều đó nên bây giờ không có Thanh Điểu kề bên hắn liền tìm một nhóm người đi cùng cho yên tâm.

Đến nửa đêm Phong Nhược mới chậm rãi mở hai mắt, từ khi trời tối đến giờ đội ngũ hộ tống đã gặp mất lần công kích quấy rối của linh thú nhưng đều bị đám hộ vệ thương hội đánh lui, bọn hắn đi sau chưa gặp phải chuyện gì cả.

Nhìn bọn người Kiều Huyền đứng bên cạnh tỏ vẻ vô cùng cẩn thận Phong Nhược cười khẽ một tiếng:”Kiều Huyền! Mấy người các ngươi nghỉ ngơi một tý đi, vùng này không nguy hiểm lắm đâu, các ngươi tiến lên trước để ta canh phòng đằng sau cho.”

Nghe được mấy lời của Phong Nhược, năm người Kiều Huyền cười tỏ vẻ xấu hổ, nhưng vẫn không dám lơ là canh gác.

Phong Nhược cũng không thèm quan tâm bọn hắn làm gì nữa mà lệnh cho dơi quỷ bay chậm lại một tý, tụt ra đằng sau bọn hắn hai mươi trượng, như thế nếu có dạ hành linh thú công kích từ đằng sau thì trước hết phải vượt qua được hắn đã.

Đương nhiên Phong Nhược làm như vậy là để tính lâu dài, thực lực năm người Kiều Huyền tuy không được mạnh mẽ lắm nhưng tại thời điểm mấu chốt cũng có tác dụng, để cho bọn hắn nghỉ ngơi chút khi tiến vào Điệp Vụ Sơn Mạch còn có sức mà chiến đấu với những nguy hiểm phía trước.

Bay thêm được một đoạn nữa bọn người Phong Nhược bỗng nhiên nghe thấy từ một tòa núi cao phía dưới truyền đến những âm thanh “Hú hú…” thê lương, sau đó “Xào” một tiếng rồi liền có mấy trăm bóng đen lao lên như chớp đánh thẳng về phía mọi người.

“Là Thị Huyết Hắc Nha cấp bốn, đội ngũ phía trước tiếp tục tiến lên, đội ngũ phía sau tấn công chặn hậu.”

Lý Đán ở phía trước lập tức hét lớn một tiếng, sau đó lập tức dẫn theo hai gã hộ vệ thương hội quay về giúp đỡ, nhưng từ chỗ hắn đến chỗ bọn Phong Nhược ít cũng phải năm trăm trượng, chắc đợi bọn hắn mò được đến đây thì đám Phong Nhược đã bị lũ Thị Huyết Hắc Nha này bao vây kín rồi.

“Không ổn! Chúng ta rút lui thôi, đám Thị Huyết Hắc Nha này quá đông hơn nữa có tốc độ rất nhanh, thân hình lại nhỏ bé linh hoạt, một khi bị chúng vây kín thì chắc chắn linh thú phi hành của chúng ta sẽ bị tấn công dữ dội, đến đó muốn chạy cũng không kịp!”

Đám người Kiều Huyền do dự một chút rồi bay thẳng về những người phía trước, bọn hắn cũng không có cách nào khác, nếu trên đất bằng thì bọn hắn cũng chẳng sợ gì lũ quạ hút máu này nhưng bây giờ đang ở trên trời, lại vào ban đêm, bốn phương tám hướng đều bị công kích thì rất khó chống đỡ…mà quan trọng hơn linh thú phi hành của bọn chúng không đủ sức để chịu nổi những đòn tấn công này, nếu linh thú bị thương thì làm sao mà bay nổi cả quãng đường dài tiếp theo nữa đây..?