Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 86: Người quen cũ




Khu vực Nhạn Bắc tuy vô cùng rộng lớn, nhưng do các môn phái tu tiên nơi đây vô cùng bạc nhược yếu kém nên cũng chỉ có một tòa Thành thị tu tiên. Đó là Tuyết Nhạn Thành.

Nên biết rằng để có được Thành thị tu tiên hoàn toàn không giống với việc thành lập môn phái, ai thích là lập. Điều đầu tiên chính là phải được sự chấp nhận của các môn phái tu tiên ở khu vực phụ cận.

Tiếp đó, Thành thị phải được đặt tọa lạc tại một nơi có tài nguyên tu tiên phong phú, có nhiều tu sĩ thường xuyên đi qua và trú lại.

Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, chính là khả năng phòng ngự của cả tòa thành, điều này cũng giống như thành cao hào sâu ở thành thị của phàm nhân vậy. Hệ thống phòng ngự của Thành thị tu tiên phải vô cùng cường đại, nhưng kéo theo đó nhân lực vật lực cũng hao tổn rất nhiều. Như Tuyết Nhạn Thành có quy mô chỉ bằng ba phần của Vạn Tiên Thành, nhưng do liên minh mười hai phái tu tiên ở Nhạn Bắc đã tiêu tốn mất mấy trăm năm mới gây dựng nên, so với Vạn Tiên Thành do một tay Trấn Thiên Tông xây dựng thì nhìn qua cũng biết mức chênh lệch như thế nào.

Tuyết Nhạn Thành nằm giáp tận cùng phía tây của khu vực Nhạn Bắc, cho nên Phong Nhược cùng Lý Đán chạy suốt ngày đêm không ngừng nghỉ cũng phải mất bốn năm ngày mới đến nơi.

Vốn Phong Nhược vẫn muốn tiện đường ghé vào Thanh Vân Tông thăm hỏi bọn người Khúc Vân và Khổng Phi một chút, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại thì hắn bỏ qua ý định đó.

Một hôm hai người Phong Nhược vừa mới đi qua một ngọn núi cao không biết tên, liền thấy phía trước hơn mười dặm đang có hai nhóm người tu tiên tổng cộng hơn trăm người đang đuổi giết nhau trên không trung, thỉnh thoảng lại có người trọng thương hoặc bị giết rơi xuống.

“Ồ… đánh nhau to quá, chúng ta mau tới kia xem sao”.

Do bay suốt trong mấy ngày liên tiếp vô cùng nhàm chán, Lý Đán vừa thấy náo nhiệt đã hào hứng lên tiếng.

“Chỗ này có hai môn phái đang chém giết, chúng ta đi vòng qua thôi”.

Phong Nhược thản nhiên nói, hắn không có hứng thú với những chuyện này.

Mặc dù trong lòng Lý Đán có vẻ không muốn, nhưng hắn cũng không cãi lại được, đành ngậm ngùi đi theo Phong Nhược vòng ra ngoài hai trặm trượng rồi tiếp tục hướng phía trước đi tới. Với tốc độ của phi hành tọa kỵ, rất nhanh họ đã đến gần nơi xảy ra trận chiến, lúc này bọn hắn mới nhìn rõ một đám người đang lẩn trốn tháo chạy, nhưng bị những người đằng sau đuổi kịp nên bất đắc dĩ mới xảy ra trận chiến ngay trên không trung.

Nhóm bỏ chạy chỉ có hơn mười cao thủ Trúc Cơ kỳ còn có thể thi triển ngự kiếm thuật chống đỡ, còn lại rất đông chỉ ở cấp độ Luyện Khí Kỳ, chỉ trơ trơ đứng nhìn mà không có cách nào đánh trả. Đám người đuổi theo nhân số không những nhiều hơn, thực lực còn cao hơn một tầng, ít nhất cũng có hơn hai mươi cao thủ Trúc Cơ kỳ trong đó.

Lúc này vừa nhìn thấy nhóm hai người Phong Nhược đang bay lên từ phía sau, lập tức phe đuổi giết phân ra hơn mười người cẩn thận trông chừng.

“Này, chúng ta chỉ tiện đường ngang qua mà thôi, các ngươi cứ làm việc của mình đi” Lý Đán làm như chỉ sợ thiên hạ không loạn nên hắn hét to, nhưng ngay lúc này Phong Nhược đột ngột khống chế con Dơi quỷ lông trắng hướng trận chiến lao vọt tới.

“Này này... Phong Nhược, ngươi điên rồi à, không phải chính ngươi bảo đi vòng qua sao? Đi bên này mới đúng chứ” Lý Đán sửng sốt một chút, rồi vừa kêu vừa lao theo.

Lúc này hơn mười người được phân ra cảnh giới vừa nhìn thấy Phong Nhược thực sự lao đến đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, bọn chúng đều là Luyện Khí Kỳ, vốn chỉ đứng ra lập uy với đối phương mà thôi, mục đích chỉ để người khác không chủ động tìm phiền toái, không ngờ tình huống lại trở nên thế này.

“Cút ngay !”

Phong Nhược quát to một tiếng, hơn chục tên có cấp độ Luyện Khí kỳ này căn bản không ngăn nổi hắn, chỉ cần hắn muốn ra tay thật sự tức khắc có thể đánh chết ngay bọn chúng, nhưng mấy việc này hắn khinh không thèm làm.

Hơn chục tên Luyện Khí Kỳ còn chưa lấy lại tinh thần thì đám linh thú tọa kỵ của bọn hắn đã vội vàng tản ra, dù sao con Dơi quỷ lông trắng đang lao đến này có cấp năm đỉnh phong, bọn chúng chỉ là đám phi thành linh thú cấp ba, cấp bốn thì làm sao có thể so sánh được?

Chỉ ngắn ngủi trong vài nhịp thở, Phong Nhược đã lao vào giữa trận chiến. Nhưng khi hắn tới gần đám người đang chém giết, vì con Dơi quỷ lông trắng và Đao Phong Chiến Ưng có đẳng cấp quá cao nên mang theo một cỗ khí thế khủng bố, vì thế lập tức làm cho đám phi hành tọa kỵ của những người kia hoảng sợ mà thối lui, vô tình đem cuộc chiến giữa hai bên tạm thời dừng lại.

"Các ngươi từ đâu đến? Lại dám nhúng tay vào chuyện của Thiên Huyễn Tông bọn ta, chán sống rồi sao?"

Trong đám người đuổi theo cũng có bảy tám người có phi hành tọa kỵ cấp năm nên chúng cũng không hoảng sợ mà chạy loạn như đám kia, trong đó có một tên nam tử trung niên có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ra vẻ là thủ lĩnh của đám người này tức giận quát lớn.

Nhưng Phong Nhược cũng chẳng để ý tới, hắn liếc mắt nhìn về nhóm người bị truy đuổi.

"Phong Nhược, là ngươi sao ?"

Trong nhóm người này, đa số người hắn nhận ra đều là đệ tử Thanh Vân Tông.

"Ha ha Khúc sư huynh, Phương Huyễn, Nghiêm Minh, Khổng Phi. Từ lúc chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?"

Phong Nhược mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn lên yêu bài bên hông bọn hắn, thật không khỏi sững sờ vì yêu bài đó là của Ngự Thú Môn.

Nhìn thấy thế hắn hiểu ra đôi chút, gần đây trong liên minh các môn phái tu tiên ở Nhạn Bắc, thì Ngự Thú Môn và Thiên Huyễn Tông đối chọi nhau như nước với lửa. Trước hắn còn nghi ngờ sao đệ tử Thiên Huyễn Tông lại ra tay với môn hạ của Thanh Vân Tông yếu nhược, giờ hắn đã biết vốn do bọn người Khúc Vân đã gia nhập vào Ngự Thú Môn rồi.

Nghĩ đến đây, hắn quay người sang đám đệ tử Thiên Huyễn Tông ôm quyền nói :"Tại hạ là Phong Nhược, đệ tử Trấn Thiên Tông ở Nhạn Nam, về ân oán giữa quý tông và Ngự Thú Môn ta hiểu rất rõ, nhưng những người hôm nay bị chư vị đuổi giết thực ra là đệ tử Thanh Vân Tông, bọn hắn gia nhập Ngự Thú Môn hẳn có ẩn tình khác, nên kính mong chư vị nể mặt tha cho bọn họ một con đường sống."

"Trấn Thiên Tông? Chưa từng nghe qua, ta không quản ngươi là ai, ở đâu, vừa xuất hiện đã dám đứng ra bao che cho đám Ngự Thú Môn, toàn bộ xông lên" Một tên đệ tử của Thiên Huyễn Tông có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ hung hăng hét lớn.

"Ây da... tại hạ là người của thương hội Thương Nguyệt, thất cấp hộ vệ Lý Đán. Danh tiếng của thương hội Thương Nguyệt chắc chắc các ngươi cũng đã nghe qua chứ, nay mọi người có thể nể tình mà bắt tay giảng hòa có phải hơn không ?" Lý Đán đứng bên cũng vội vàng chen vào mấy câu.

"Thương hội Thương Nguyệt chúng ta tất nhiên đều biết, nhưng Lý Đán là ai cũng chưa nghe qua bao giờ, tốt hơn hết là cút nhanh đi" Đám đệ tử Thiên Huyễn Tông thái độ rất hung hăng ngạo mạn, kể cũng phải... bọn hắn có hơn hai mươi người có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lại còn có một gã Trúc Cơ trung kỳ dẫn đầu, cho dù Phong Nhược và Lý Đán nhập hội với nhóm Ngự Thú Môn đi nữa thì thực lực của bọn hắn vẫn thừa sức áp đảo.

"Hừ, cuồng vọng..." Sắc mặt Lý Đán khẽ đổi, lập tức muốn ra tay. Thực lực của hắn không hề tầm thường, nếu là cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ phần lớn đều không đáng hắn để mắt, càng không nói chỉ là một lũ Trúc Cơ sơ kỳ này. Chỉ riêng với Phong Nhược do có thực lực sâu khó dò, đến hắn còn phải tâm phục khẩu phục, tuy hiện tại thanh kiếm của hắn đã bị hủy nhưng dựa vào pháp thuật cùng Đao Phong Chiến Ưng, hắn tự tin vẫn đủ sức tiêu diệt đám người không biết trời cao đất dày này.

Nhưng Phong Nhược lại phất tay cản hắn, loại chuyện này liên quan đến hai môn phái, hơn nữa hắn còn chưa rõ nội tình trong đó cho nên nếu không phải chuyện bất đắc dĩ thì không tùy ý giết bừa. Huống chi, tuy Thiên Huyễn Tông ở Thương Ngô Giới không tính là gì nhưng trong liên minh các môn phái ở Nhạn Bắc thực lực đứng hàng thứ hai, lần này hắn còn muốn dừng lại ở Tuyết Nhạn Thành một khoảng thời gian do đó tốt nhất không nên kết tử thù cùng bọn họ.

Mà điều quan trọng hơn hết là bọn người Khúc Vân bây giờ đang ở Ngự Thú Môn là nơi hắn chán ghét nhất, cho nên ngoài lý do trên hắn đối với địch nhân của Ngự Thú Môn là Thiên Huyễn Tông vẫn có chút hảo cảm. Bởi vậy hắn càng không muốn đại khai sát giới, tự nhiên để cho Ngự Thú Môn được hưởng lợi.

Nếu như bọn người Khúc Vân vẫn là đệ tử của Thanh Vân Tông, hắn đảm bảo sẽ không cần biết phải trái liền đem bọn người Thiên Huyễn Tông diệt sát không còn một mống.

Ánh mắt hắn liếc nhìn đám người Thiên Huyễn Tông, sắc mặt bình thản nói: "Các ngươi muốn đánh, cũng được... ta cho các ngươi một cơ hội. Nếu như tất cả bọn ngươi có thể chịu được ba chiêu của ta, không cần các ngươi ra tay, ta sẽ tự mình giết bọn chúng thay các ngươi, như thế nào?"

Phong Nhược mới dứt lời, chẳng những đám người Thiên Huyễn Tông đùng đùng nổi giận, mà bọn Khúc Vân cũng giật mình không thôi. Chỉ có Lý Đán im lặng cười nhạt, bởi vì đối với thực lực của Phong Nhược hắn hiểu quá rõ, đừng nói đám tạp nham Thiên Huyễn Tông kia, nếu là hắn cũng không trụ nổi ba chiêu, kiếm ý ngưng tụ thành thực chất đâu có phải chuyện đùa.

"Tiểu tử cuồng vọng, để ta giết ngươi" Một tên đệ tử Thiên Huyễn Tông giận dữ muốn lao tới giao thủ với Phong Nhược, nhưng lại bị tên nam tử trung niên cầm đầu ngăn lại.

"Khoan đã, phi hành tọa kỵ của người kia cũng không đơn giản. Nếu giao thủ trên không trung chúng ta sẽ bị thiệt thòi rất lớn".

"Cũng được, chúng ta xuống đất" Phong Nhược đáp lời mà không cần nghĩ, sau đó dẫn đầu đáp xuống đất. Bọn Khúc Vân sau một lúc do dự cũng lần lượt hạ xuống, bởi vì tình hình bây giờ đã quá rõ ràng thực lực của bọn hắn và Thiên Huyễn Tông quá chênh lệch, nếu không có gì thay đổi chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt, cho nên đành dựa vào Phong Nhược mà kiên trì được đến đâu hay đến đấy.

Đợi đến lúc bọn người Khúc Vân đều hạ xuống đất, nhóm Thiên Huyễn Tông liền bày ra thế trận hình cánh quạt bao vây bọn hắn lại, hiển nhiên đều nghĩ rằng Phong Nhược không thể thắng tất cả bọn hắn được.

"Ta đến lĩnh giáo cao chiêu của ngươi, xem ngươi lấy gì ra để ngạo mạn đây" Tên đệ tử Thiên Huyễn Tông lúc trước cao giọng hung hăng lập tức bước ra trước, nhưng mới bước được hai bước lại không dám bước lên bước thứ ba nữa, bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được một khi tiến thêm bước nữa, hắn sẽ bị chém đầu một nơi, thân một chỗ.

Đây là Phong Nhược học được từ Từ Dương của Ngọc Dương Tông, ngày đó tại Khô Mộc Hải khi đối mặt với Từ Dương, cả cơ hội xuất kiếm hắn đều không có, mãi cho đến sau này hắn đem kiếm ý ngưng thành thực chất, mới hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.

"Ngươi thua".

Hắn nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, chỉ một bước ngắn ngủn mà cả người hắn dường như hóa thành một thanh kiếm khí sắc bén, ánh mắt nhìn về nơi nào ngay lập tức công kích nơi đó.

Chẳng những chỉ riêng tên đệ tử hung hăng đó của Thiên Huyễn Tông àm thôi, kể cả đám người đứng sau hắn ngay thời điểm này đều có cảm giác bị công kích, nhưng bọn họ lại không dám xuất kiếm chống đỡ, kể cả tên có tu vi Trúc Cơ trung Kỳ kia. Bởi vì họ cảm nhận được nếu bọn họ can đảm xuất kiếm, cũng tuyệt đối chậm hơn so với công kích của Phong Nhược.

"Toàn bộ các ngươi đều thua, bây giờ nên nể mặt ta được rồi".

Hắn cười nhạt một tiếng, thu hồi kiếm ý vừa mới chấn nhiếp bọn người Thiên Huyễn Tông kia, lúc này mới mang theo bộ mặt lạnh lùng cùng bọn người Khúc Vân xoay người rời đi.