Phong Thả Đình Trú

Chương 27




Đổng  Hiền im hơi lặng tiếng biến mất hơn nửa tháng cuối cùng đã trở về, thời gian ấy Chu Hủ và Từ Ngôn không cách nào gọi điện cho anh được, hôm nay thấy anh trở về, hai người tranh nhau ôm anh khóc lóc thảm thiết… Khóc đủ rồi, lập tức dẫn anh tới một nhà hàng, hỏi han đủ điều

“Tiểu Hiền, anh đã đi đâu vậy?” Chu Hủ ngồi bên trái, lên tiếng hỏi trước.

“Điện thoại di động thì không mang theo, gọi một cuộc điện thoại báo cho chúng tôi cũng không, chúng tôi thật sự rất lo lắng cho cậu a!” Bên phải Từ Ngôn cũng phụ họa theo.

Thực sự không chịu nổi hai kẻ hề này a, Đổng Hiền vui cười, lắc đầu: “Không có việc gì, đến vùng ngoại ô giải sầu mà thôi.”

“Bởi vì chuyện của Lưu Hân sao?” Chu Hủ suy đoán, “Nhưng mà nói đến Lưu Hân, hình như công ty của anh ta gần đây đã chuyển nhượng rồi, tiểu Hiền biết không?”

“Đúng vậy, mình cũng nghe đồn nhiều lắm, chuyện này chắc là thật rồi!” Từ Ngôn cũng có nghe thấy.

Đổng Hiền cũng không để cho bọn họ thất vọng: “Tôi biết, nhưng sự việc cụ thể lại không rõ lắm, bởi vì tôi nghỉ việc rồi!”

“Sao?!” Hai người dừng ăn, ánh mắt khó tin nhìn anh: “Sao có thể? Tiểu Hiền cần mẫn như vậy, công ty bị mù mắt à?”

“Không nên nói như vậy? Là tôi từ chức!” Đổng Hiền nói.

“Thật sao? Không tiếc sao?” Từ Ngôn vì anh mà tiếc thay, “Công việc như vậy rất khó tìm a…”

Đổng Hiền không cho là đúng cười cười: “Không có. Mình dù sao cũng chỉ có ba tháng thử việc, với vài ngày phép cuối tháng thừa lại nữa!”

“Nghỉ phép?” Chu Hủ thấy được điểm kỳ quái, “Tiểu Hiền không thoải mái sao?”

“Không!” Đổng Hiền lắc đầu, “Cuối tháng có một số việc…”

Từ Ngôn và Chu Hủ ngơ ngác nhìn nhau, cho nhau cái lắc đầu, rốt cuộc vẫn không biết là việc gì.

……………………

Qua hơn mười ngày, một buổi sáng nhẹ nhàng khoan khoái, Đổng Hiền đeo ba lô trên lưng, tay cầm một túi nhựa dự định đi ra ngoài, nhưng ngay cổng, gặp phải một vị khách không mời…

“Sớm vậy sao, cậu đi đâu?” Lưu Hân tựa ở bên cạnh xe, hỏi.

Nhìn anh ta hai tay khoanh trước ngực, tiêu sái đứng như vậy, Đổng Hiền biết được mấy ngày qua anh đã được chăm sóc rất tốt, không muốn cùng anh ta xé rách thể diện, Đổng Hiền kiên nhẫn trả lời: “Tôi muốn đi tảo mộ, hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ tôi, Lưu tổng vì sao sớm vậy đã đến đây…”

Tảo mộ? Lưu Hân nhìn cái túi trên tay anh một cái, quả nhiên là hoa quả cùng mấy cây nhang… Đúng rồi, cậu ta đã từng đề cập chuyện nghỉ phép với mình…

Lưu Hân quan sát một phen, không trả lời vấn đề của Đổng Hiền, trực tiếp mở cửa xe bước lên, sau đó ra lệnh: “Lên xe, chỉ đường, tôi đưa cậu đi!”

“Hả?” Đổng Hiền nhất thời không biết phản ứng thế nào, ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Hả cái gì mà hả, mau lên đây?” Tuy rằng nghe ra không hề coi trọng, nhưng anh vẫn tốt bụng mở cửa xe bên ghế phụ cho Đổng Hiền.

Đổng Hiền lên xe, trông thấy vẻ giả ngơ của Lưu Hân,  chỉ đường đến nghĩa địa, xe bắt đầu di chuyển…

Lúc Lưu Hân chạy trên quốc lộ, không hề chú ý đến, trong góc tối, sớm đã có một chiếc xe khác theo dõi anh!

“Ha ha, Emily, sao lại như vậy?” Kỷ Khải Đằng cùng Ỷ Á ngồi trong một chiếc xe, “Tôi đã sớm nói qua hai người bọn họ sẽ cùng nhau mà!”

Ỷ Á cau mày: “Hai người bọn họ là chuyện của tôi, ông không cần quản, mau đem giấy chuyển nhương của Hân đưa cho tôi!”

“Cho cô? Cái này sao?” Dường như suy nghĩ, sau đó xuất ra một văn kiện.

“Đưa tôi!” Ỷ Á nhanh tay bắt lấy, nhưng lại rơi vào khoảng không.

Kỷ Khải Đằng cười híp mắt thu lại văn kiện kia, đưa lại cho Hắc Lang ngồi phía trước: “Không được, kế hoạch của tôi còn chưa hoàn thành, sao có thể cho cô?”

Ỷ Á thu tay lại, cắn cắn môi hỏi:”Ông đến tột cùng như thế nào mới có thể đưa cho tôi?”

“Đơn giản thôi!” Đóng cửa sổ xe lại, Kỷ Khải Đằng mắt lóe ra tia gian tà, “Chỉ cần cô…”

“…Chỉ cần ta làm như vậy ông sẽ đưa tôi giấy chuyển nhượng sao?” Ỷ Á nửa tin nửa ngờ.

“Đương nhiên!” Lão ta quỷ dị cười, “Cô sẵn lòng giúp tôi không?”

Câu trả lời của cô là… “Được, lần này tôi giúp ông!’

Hắc Lang nghe được chuyện bọn họ nói, khóe miệng lộ ý cười, nhìn phía xe Lưu Hân… Đổng Hiền, kế tiếp cậu sẽ làm gì đây?

…Dọc đường đi, Đổng Hiền cùng Lưu Hân hai người căn bản không hề nói bất cứ cái gì, Đổng Hiền cũng không quấy rầy anh, chỉ lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa xe, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Bầu không khí yên lặng giằng co trong chốc lát, Lưu Hân lại ngoài dự đoán mà lên tiếng đạp tan “cục diện bế tắc”: “Đổng Hiền, nghe kỳ Dương nói những ngày kia cậu rất quan tâm chăm sóc cho tôi à?”

“Ừ, Có tốt không… Tất cả mọi người đều quan tâm.” Đổng Hiền trả lời gượng gạo.

Lưu Hân dùng khóe mắt liếc sang người bên cạnh, không thể phủ nhận vẻ ngoài tuấn mỹ có một không hai của Đổng Hiền, tú lệ như con gái, uyển chuyển động lòng người, nếu như cậu ta thực sự là nữ nhân… Trời ạ, anh đang suy nghĩ gì vậy (YY: nghĩ tiếp đi anh =)))))))))

“Vương Mãng kia, cũng là bạn của cậu sao!” Lập tức thu hồi ánh nhìn của mình, duy trì bình tĩnh nói ra: “Còn vị nữ tu kia cũng vậy sao”

Đổng Hiền không định giấu giếm, thế là gật đầu trả lời: “Bạn cũ trước kia.”

“Tên Vương Mãng kia nhìn chung quy cũng không phải tốt lành gì, cậu vẫn nên cùng hắn ít tiếp xúc, vị nữ tu kia lại luôn nói những chuyện không đầu không đuôi, bạn bè của cậu sao lại kì quái như vậy?”

Hiếm khi được nghe Lưu Hân càm ràm như thế, Đổng Hiền cười khúc khích trả lời: “Hì hì… Bọn họ…”

Tỉ mỉ suy xét, bọn họ một người là kẻ thù của Lưu Hân, một người là vợ của Lưu Hân, nếu không phải vì Lưu Hân, Đổng Hiền căn bản cũng không biết được họ!

“Có gì buồn cười sao?” Mặc dù tiếng cười đúng thật rất êm tai, “Cậu đi, mỗi ngày bọn họ đối với tôi đều tiến hành giảng đạo, phiền chết đi được, cho nên hôm nay phải đem cái này đến cho cậu!” Dứt lời, anh chỉ vật gì đó phía sau xe.

Vật gì chứ? Đổng Hiền nhìn lại — một con búp bê ở đó, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu.

“Cái này… là cho tôi?” Đổng Hiền thần sắc rất vui vẻ.

“Ừ” Nhìn thấy biểu tình như vậy, tâm tình Lưu Hân cũng dâng lên thoải mái, “Bọn họ nói quà này nhất định tôi phải đưa tới, tôi phải nghe đến mức dệt kén ở tai!”

Dáng vẻ của anh tựa như oán trách con mẹ nó tiểu hài tử này, Đổng Hiền nhịn không được lại mỉm cười, “Thật là vất vả a.” Trong đầu hiện ra dáng vẻ Lưu Hân đứng ở cửa hàng đồ chơi, rất thú vị!

Lưu Hân nghĩ rằng sẽ ngăn cậu tiếp tục cười chế nhạo, nhưng vừa quay đầu lại thấy nụ cười trong sáng của Đổng Hiền, tức giận nhanh chóng biến mất… Mà thôi mà thôi, ai bảo bản thân mình thiếu nợ cậu ta cơ chứ?!

Bên trong xe, hai người đều hoài tâm tư, bầu không khí hết sức hòa hợp, nhưng bọn họ nghĩ cũng không ngờ, sau này nghênh đón họ là…