Phong Thanh Vô Tình

Chương 4: Hướng vũ lạc, cậu




" A, Phải rồi! Thầy có nhắc là phải mang bạn hẹn thì pha... "

Mộng Dao chưa kịp nói xong thì Nguyên Phương và Thượng Nguyên cắt ngang vào họng cô, họ đồng thanh nói:

"Tôi đi với cô nha Mộng Dao?!"

Rồi họ bắt đầu đánh nhau vì nghĩ rằng mình bị cướp bạn hẹn và đạo nhái câu nói... Trước hành động ngu ngốc của hai tên kia, Vũ Lạc chỉ biết mỉm cười tà đạo và lên tiếng mời Mộng Dao đi chơi cùng mình trong buổi chiều hôm nay khiến hai tên ngu xuẩn kia há hốc mồm ghen tị, cuối cùng hắn và Thượng Nguyên kia phải đi cùng một cặp còn tên Hướng Vũ Kiệt thì có được đặc ân "TỰ BAN" để đi một mình...

Buổi chiều hôm ấy, Nguyên Phương cứ cảm thấy lo lắng không yên, trong lòng nao nao bất ổn. Hắn tốn nửa tiếng để chăm chút bản thân và cùng tên Lâm Thượng Nguyên "tay trong tay" đến nhà Hứa Thư Hàn nhưng quên rằng mình không biết nhà nên dù đi cả một vòng lớn thì lại phải trở về nhà mình. Sau một hồi bàn luận, họ quyết định qua nhà của Hướng Vũ Kiệt rồi tính tiếp...

"Hướng Vũ Kiệt..."

Hai người lại đồng thanh gọi lần nữa và cùng nhau đi vào nhà hắn thấy cả lớp đều ngồi trong đó. Vũ Kiệt lên tiếng chọc phá họ khi thấy hai người đang tay trong tay rất tình tứ.

"Đông đủ quá nhỉ? Hai người đang NẮM TAY NHAU sao?"

Cả lớp quay lại nhìn bọn Nguyên Phương và Thượng Nguyên rồi cười lớn. Nguyên Phương và Thượng Nguyên lập tức đỏ lên vừa thẹn vừa giận rồi tự nhủ thầm sẽ "XỬ LÍ" Vũ Kiệt rồi cả hai nhìn vào mắt nhau, một nụ cười nham hiểm hé lộ trên gương mặt hai người con trai này. Tuy nhiên họ vẫn chưa nhận ra rằng bọn họ vẫn đang nắm tay nhau.

"Nguyên Phương, Thượng Nguyên hai người..." thanh âm trong trẻo thốt lên. " Ha!Ha! thật không ngờ hai người...ĐỒNG TÍNH LUYẾN ÁI đó nhá! " Chính Đồng Mộng Dao đã nói câu đó, Vũ Lạc bên cạnh đang khoác vai Mộng Dao cũng cười nắc nẻ ngây ngất. Hai tên kia đỏ mặt nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ. Gần như ngay lập tức nhìn xuống mười ngón tay đang đan xen vào nhau và lập tức dứt tay nhau ra, quay mặt đi chỗ khác nhưng ánh mắt quét qua Mộng Dao và cái tên thối tha ẻo lả Hướng Vũ Lạc và hừ lạnh một tiếng...

"Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Hứa Thư Hàn lên tiếng, hắn đang nắm tay một cô gái rất đẹp, dáng người thanh tao, khuôn mặt thiên thần, tóc ngắn ngang vai... Nhìn có chút giống với tên Hướng Vũ Kiệt nhưng chỉ có điều là đẹp hơn vạn lần. Mọi người cùng bạn hẹn của mình đều bắt đầu khởi hành tới điểm hẹn. Đột nhiên bọn họ thấy người con gái kia nói gì đó với Thư Hàn rồi kéo tay Mộng Dao đi lên lầu.

" Cậu đi trước đi! Tôi và chị ấy sẽ đến sau! Có được không? " Mộng Dao quay sang ghé sát miệng thì thầm với Vũ Lạc. Nguyên Phương và Thượng Nguyên lập tức liếc xéo Vũ Lạc thì chỉ thấy miệng cậu ta nở một nụ cười tươi rồi gật gật đầu với Mộng Dao. Cô đi theo người con gái xinh đẹp kia đi lên lầu, Vũ Lạc còn nhìn theo bóng cô thì lập tức bị " giật cổ " đi.

" Đi mau! Còn nhìn cái gì nữa hả? Coi chừng ta đánh chết tên đầu heo nhà ngươi bây giờ! " Nguyên Phương cả giận lên tiếng quát.

Vũ Lạc bước ra khỏi cánh cửa kia nhưng đầu vẫn ngoái lại nhìn Mộng Dao, bóng cô đã khuất trên bậc cầu thang. Liền bị một bàn tay nắm lấy cổ tay mình kéo thật mạnh về phía trước khiến Vũ Lạc cả kinh quay đầu lại thì thấy Thượng Nguyên trừng mắt nhìn Vũ Lạc, lớn giọng quát mắng :

" Còn không mau đi! "

Vũ Lạc hơi run run rồi mau chóng bước theo phía sau Thượng Nguyên. Vũ Kiệt lại nói nhỏ với Vũ Lạc và Thư Hàn rồi cười cười chạy vào sảnh chính của nhà hắn.

" Chúng ta đi thôi! Bọn họ sẽ đến sau! " Tất cả đều lên xe, chiếc xe Porsche phóng mất hút ở phía cuối con đường...

*******

Quán café Tình Yêu

" Đẹp thật đó nha! Thầy à, làm sao thầy lại biết được nơi đẹp như vậy? " Vũ Lạc cười cười hỏi.

Cả lớp đều nhìn về phía Hứa Thư Hàn với vẻ mặt hiếu kỳ. Hứa Thư Hàn xùy nhẹ một tiếng rồi đáp:

" Chuyện nhỏ thôi! Mọi người vui vẻ là được rồi. "

" Reng!Reng! " cánh cửa kia bất thình lình mở ra, Vũ Kiệt cùng một...CON GẤU BÔNG to đùng đang được đặt lên cái xe đẩy bước vào. Vũ Kiệt cười cười ôm con gấu lên đặt vào bàn gần cửa ra vào rồi nhanh chóng giới thiệu con gấu với mọi người, hắn cười cười :

" Xin giới thiệu với mọi người đây là bạn hẹn của tôi, Bé Tròn. "

Cả lớp chớp chớp mắt nhìn con gấu một lúc rồi cười ồ cả lên, Vũ Lạc nhanh chân bước tới cạnh Vũ Kiệt rồi ôm hờ hắn miệng hơi mấp máy nói nhỏ gì đó với hắn, hắn nhìn Vũ Lạc một chút rồi lại ôm hờ Vũ Lạc nói nhỏ cười cười thả Vũ Lạc ra rồi vỗ vỗ vai cậu. Vũ Lạc nhoẻn miệng cười rồi đi tới cái bàn gần hướng cửa ra vào nhất mà ngồi. Nguyên Phương cùng Thượng Nguyên liếc nhìn nhau một cái rồi khoác vai ra ngồi đối diện với Vũ Lạc. Vũ Lạc thấy có người đứng sau lưng hai tên kia nên bất giác hắn kêu lên :

" Mộng Dao, cậu tới rồi sao?"

" Ừm~ " Thượng Nguyên bóp mũi lại giả giọng Mộng Dao trả lời và hắn khúc khích cười trong khi Vũ Lạc đứng lên đẩy ghế ra rất lịch lãm cho người ngồi xuống khiến hắn tức chết:

" Cậu không thấy tôi là Lâm Thượng Nguyên hay sao mà cứ cư xử như Đồng Mộng Dao của tôi ở đây vậy?! "

" Wei! Cậu... Tôi nói cậu đúng là... là cái đồ... Ai là Mộng Dao của cậu hả?! "

Một giọng lanh lảnh vang lên sau lưng hắn, hắn thất kinh quay lại nhìn thấy Đồng Mộng Dao và cô gái lúc nãy đi với Hứa Thư Hàn đang nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, Vũ Lạc cười cười với khuôn mặt hơi tà tà và đưa Đồng Mộng Dao về chỗ ngồi đối diện với hắn. Nguyên Phương hơi cười cợt vào mũi của Lâm Thượng Nguyên nhưng đồng thời cũng ghen tức với Vũ Lạc. Bỗng nhiên có hai nhân viên của quán đi tới mời họ trở lại chỗ của mình và tắt đèn đi để thông báo gì đó. Ánh đèn sân khấu bật sáng, cô gái ấy lên sân khấu và chiếu đèn về phía Vũ Kiệt và con gấu có tên Bé Tròn, Vũ Lạc và Đồng Mộng Dao và mời họ lên sân khấu. Do lúc vừa rồi hơi bất ngờ pha chút sợ hãi nên Nguyên Phương và Thượng Nguyên không nhìn rõ Mộng Dao lắm nên lúc này hơi bất ngờ vì trông cô rất giống một thiên sứ có vẻ đẹp thuần khiết do thượng đế cử xuống để làm lóa mắt họ. Cô mặc bộ váy trắng khá tao nhã, chân mang đôi giày cao gót nên nhìn khá đẹp, lối trang điểm cũng nhẹ nhàng hơn nhưng trông cô có vẻ không thoải mái lắm trong đôi giày ấy. Bằng chứng là cô suýt vấp ngã khi bước lên sân khấu nhưng nhờ có con gấu khổng lồ (size to hơn Mộng Dao cả một cái đầu ) nên chỉ ngã thẳng vào trong lòng con gấu kia. Bọn xấu xa kia cười ồ cả lên.

" Không sao chứ? " một người con trai rất đẹp trai đưa tay ra với ý định muốn cô nắm tay hắn để hắn kéo cô đứng lên. Mộng Dao hết nhìn bàn tay kia lại nhìn lên gương mặt vô cùng giống với thiên thần của người con trai nọ. Không đợi cô nắm tay hắn thì hắn đã nắm lấy tay cô kéo cô đứng lên. Bàn tay ấm áp kia nắm tay cô làm cô ngẩn người ra rồi bước hụt té ra sau, hắn lại đưa tay ôm chặt lấy eo cô. Mọi người kinh ngạc nhìn hai người, tiếng cười khi nãy đã khuếch tán vào không khí lúc này mọi ánh mắt đổ dồn về hai người. Cô đẩy hắn ra rồi vuốt thẳng lại chiếc váy trắng của mình, nhìn hai người mặc màu trắng một đôi thật sự là rất đẹp đôi.

" Cảm ơn. " Mộng Dao cười cười ngượng ngùng nói. Bọn Nguyên Phương - Vũ Kiệt cả kinh chạy lại hỏi:

" Cậu là ai vậy? Mà thôi khỏi đi, chỉ cần cậu đừng đứng gần Mộng Dao của tôi là được." Nguyên Phương lập tức choàng tay qua vai Mộng Dao hỏi. Mộng Dao nhìn hắn gườm gườm nhưng cũng quên mất là hắn đang choàng tay qua người cô như một cặp tình nhân. Người nam nhân kia lên tiếng:

" Tôi là..."