Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 102: Long đàm hổ huyệt




Một tuần kể từ ngày bị giam lỏng ở dinh thượng thư, Nữ Thần Y không dám nghỉ ngơi, lại sợ đám gia nhân bỏ thuốc mê vào đồ ăn thức uống nên trừ những trái cây tươi do chính nàng xẻ ra nàng hoàn toàn không ăn uống một thứ gì khác. Cửu Dương biết sư muội như vậy, cảm thấy bất an trong lòng, hằng ngày sau khi tảo triều về đến nhà chàng lại ngồi ở trong hầm rượu, mắt nhìn những vò rượu chứ không uống một giọt nào.

Cửu Dương đoán sư muội của chàng tơ tình đã buộc chặt với Dương Tiêu Phong, mà chàng lại ra mặt chống đối hắn, hiển nhiên trở thành kẻ thù không đội trời chung với nàng, thì làm sao nàng chịu phục tùng được? Lại nữa chàng e nàng bị ép bức quá sẽ có ý định tự vẫn, nên vẫn cứ án binh bất động.

Về phần Nữ Thần Y nghĩ tới Dương Tiêu Phong từng hứa rằng sẽ dẫn nàng đi du ngoạn tứ phương. Từ khi gặp chàng ở tân giả khố, nàng như thấy tình yêu đã chết đi như được hồi sinh trở lại. Nàng nhớ lần chàng đưa đi hái tuyết liên, cứu nàng thoát khỏi vòng vây của bầy lang sói, xông vào doanh trại của người Hồi tộc, vượt qua vô số nguy nan, hoàn thành rất nhiều việc khó. Chàng đã nói đời này sẽ bảo vệ nàng, nàng hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa. Chàng nói là dẫn nàng lên du ngoạn Thiên Sơn thì nhất định sẽ đi.

Vì thế bất luận đám a hoàn và quản gia có dụ dỗ thế nào, Nữ Thần Y vẫn giữ được lòng tin, kiên định mà kháng cự. Có lần một a hoàn mang canh tới mời ăn, nàng đưa cho ả chiếc vòng ngọc mà Tân Nguyên cách cách đã tặng, nhờ ả mang ra tiệm cầm đồ đổi lấy tiền rồi mua vài chiếc lồng đèn, số tiền còn lại ả cứ giữ lấy. Trên lồng đèn Nữ Thần Y nói ả ghi hàng chữ rồi thả bay lên trời. A hoàn đồng ý làm theo, viết câu “năm xưa ở Tân Cương có nàng thiếu nữ bị bầy sói vây khốn, nhưng đã vô sự vì có người đến cứu cô ấy thoát ra ngoài…”

Lại nói tới Cửu Dương. Có một buổi tối chàng ngồi trong kho chứa rượu, thấy bên ngoài khung cửa sổ sao sáng lấp lánh, sáng như đôi mắt to ngây thơ bồng bềnh của Nữ Thần Y nhìn thẳng vào chàng, nhắc chàng nhớ đến một sự việc trong dĩ vãng.

Cửu Dương đang ngồi mường tượng chuyện quá khứ thì chợt nghe tiếng bước chân khẽ đến từ đằng sau lưng, tiếp theo đó là một tấm áo choàng được ai đó khoác lên vai chàng. Cửu Dương quay phắt lại nhìn, thấy nàng ca kỹ. Người con gái này tên là Thanh Thanh, Cửu Dương quen Thanh Thanh từ hôm chàng đi dự tiệc thọ ở Ngao tông phủ.

Thanh Thanh tay xách lồng đèn thiên đăng, nhìn cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch của thượng thư đại nhân, cảm thấy lòng đau thắt lại, song dịu dàng nói:

- Thượng thư đại nhân, ngài thấy thiếp không phải là sư muội của ngài, thất vọng lắm đúng không?

Cửu Dương nở nụ cười buồn:

- Ta thật không ngờ trời đã khuya rồi mà nàng vẫn còn tới thăm.

Thanh Thanh nói:

- Ngài còn biết là trời đã khuya lắm rồi sao, thế một mình ngài còn ở nơi này hỏi thiếp làm sao an lòng cho được?

Thanh Thanh nói xong đặt lồng đèn xuống sàn nhà, lúc đó mới phát hiện có một bức họa cuộn tròn nằm dưới đất cạnh chỗ Cữu Dương ngồi, bèn nhặt lên xem. Thanh Thanh ngơ ngẩn xuất thần, thấy trong tranh vẽ hình Nữ Thần Y gương mặt xinh như ngọc, tự nhủ “người con gái đó quả nhiên sắc nước hương trời, hèn gì không khỏi khiến cho thượng thư đại nhân đây thần hồn điên đảo. Ngặt nỗi ả không thèm để mắt đến ngài. Đối với toàn bộ những bảo vật hào nhoáng trong biệt thự ả như nhìn mà không thấy, chỉ hồi tưởng lại những ngày tháng tươi đẹp đắm say khi được ở bên Dương Tiêu Phong. Đúng là ngu xuẩn!”

Thanh Thanh nghĩ rồi ngó Cửu Dương ái ngại nói:

- Thượng thư đại nhân à, ngài đã chờ bao nhiêu ngày mới gặp lại cô ta, sao không vào trong nói rõ ràng với cô ta đi?

Cửu Dương lắc đầu trả lời:

- Ta thấy cô ấy ngày càng tiều tụy, sợ… u uất buồn phiền mà chết, nên không dám ép bức quá đáng.

Thanh Thanh nghe vậy ngồi xuống bên cạnh Cửu Dương trầm ngâm suy nghĩ, lát sau ghé tai Cửu Dương bảo vài điều chi đó.

Cửu Dương sau hồi nghe Thanh Thanh thuyết phục thì đi đến thư phòng tìm Nữ Thần Y, thấy ngoài cửa có một a hoàn mặt mày buồn xo tay bưng một mâm thức ăn.

A hoàn đó vừa gõ cửa vừa nói, giọng như van cầu:

- Nữ Thần Y cô nương, xin cô hãy mở cửa ra đi, dù nô tì có làm việc gì sai quấy, xin cô cứ trách cứ phạt, nhưng phải bảo trọng thân thể.

Cửu Dương và Thanh Thanh tiến lại gần. Trong mắt bỗng nổi lên một đám mây mù nghi ngại, Cửu Dương lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì?

- Nô tì chỉ muốn mời cô nương dùng cơm.

Thanh Thanh hất đầu bảo a hoàn nọ trao mâm cơm cho Cửu Dương mang vào, rồi cả hai cô gái cùng lui ra. Cửu Dương ngập ngừng vài ba phút, cuối cùng cũng gõ cửa nói:

- Sư muội, muội mở cửa ra đi.

Chờ một hồi không nghe độnh tĩnh gì, Cửu Dương lại gọi:

- Sư muội, nếu muội không mở cửa ra, đừng trách sư huynh vô lễ đó!

Nói rồi đạp mạnh cửa đi vào. Nữ Thần Y bấy giờ đang ngồi ở đằng giường, giật nẩy mình đứng phắt dậy quát lên:

- Huynh đi ra ngay! Tôi không muốn nhìn mặt huynh!

Cửu Dương làm ngơ tiến lại đặt mâm cơm lên giường. Nữ Thần Y lật đật tránh sang bên, gằn giọng nói:

- Huynh đi ra mau! Đừng bước tới, nếu huynh còn bước tới nữa tôi chết cho huynh coi!

Nói đoạn nàng rút cây trâm cài trên tóc xuống nắm chặt trong lòng bàn tay.

- Sư muội - Cửu Dương hoảng hốt nói nhanh, như muốn ngăn sư muội chàng làm chuyện liều lĩnh - Muội cần gì phải làm như vậy?

Cửu Dương vừa nói vừa nhìn Nữ Thần Y, nét mặt chàng nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng và khẩn khiết. Nhưng Nữ Thần Y quay đầu đi, hai hàng nước mắt rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói:

- Mau lui ra đi! Tôi không muốn thấy một kẻ bất nhân bất nghĩa!

- Sư muội… – Cửu Dương sẽ sàng nói - Muội nghe huynh nói đi…

- Tôi không nghe, huynh lui ra đi!

Cửu Dương tiếp tục nhìn Nữ Thần Y, ánh mắt dịu dàng chăm chú của chàng như soát xét khắp mặt nàng, muốn lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên má nàng. Nữ Thần Y vẫn còn siết mạnh cây trâm cài khư khư trong lòng bàn tay như thể đấy là một món bảo vật. Nàng một mực giữ chặt lấy nó, không chịu rời ra, cũng không muốn cho ai động đến.

- Đừng bước tới nữa! –Nàng đanh giọng tiếp lời- Nếu bước thêm một bước thì huynh đừng trách tôi!

Cửu Dương dường như không nghe thấy gì. Lúc đó nhìn Nữ Thần Y, chàng lại nhớ tới năm xưa nàng đứng trên cầu Tây Lâm, vạt áo lụa màu hồng phấn của nàng bay phất phơ trong gió. Nàng mơ mộng lộ ra nụ cười trên miệng, thật rất xinh đẹp. Bất giác thần hồn điên đảo, nhịn không nổi nữa, Cửu Dương bèn đưa tay ra toan nắm lấy tay nàng.

Đột nhiên hàn quang nhấp nhoáng, cây trâm cài màu bạc trên tay Nữ Thần Y đâm thẳng tới.

- Đi ra, đi ra đi! - Nàng hét to.

May mà Nữ Thần Y không biết võ công nên Cửu Dương mới khỏi mất mạng, nhưng bàn tay trái cũng bị rạch một đường khá dài, máu tươi chảy ra đầm đìa. Nữ Thần Y thấy vậy hoảng sợ đến nổi mặt mày xanh xao, môi trắng bệch, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Nàng vứt cây trâm cài xuống đất, vốn dĩ không dám mạo phạm đến sư huynh chút nào.

- Tại sao huynh không tránh cây trâm?

Nữ Thần Y hỏi, bối rối nhìn Cửu Dương. Nàng phát hiện đôi mắt của sư huynh tuy đang nhìn chòng chọc vào nàng song bên khóe miệng nở một nụ cười, một nụ cười cực kỳ buồn bã. Nàng cũng lập tức nhận ra rằng chàng đã trở nên tiều tụy, bên dưới mắt có quầng thâm, da mặt tái xám kinh khủng. Nàng run rẩy đứng yên tại chỗ, cảm nhận đôi mắt của người đối diện đó có sức lay động kinh người, cứ như là chúng nhìn được tận đáy lòng nàng.

- Không để cho muội bớt giận – Tiếng Cửu Dương vang lên - Làm sao nghe huynh giải thích được?

Nữ Thần Y có vẻ cảm động thật sự, nàng run giọng nói:

- Có chuyện gì… huynh chờ đến khi băng bó xong rồi hãy nói, huynh còn đang chảy máu kìa...

Nói đoạn nàng gọi a hoàn mang vải trắng và Hắc Bạch Đĩnh vào thư phòng. Hắc Bạch Đĩnh là thuốc dùng cho việc chữa trị các vết thương do súng đạn gây nên, hay đứt chém chảy máu, được luyện bằng cách dùng Đại Hoàng tán nhỏ cộng thêm Vôi và Bồ Hóng luyện làm thành thỏi, khi dùng thì cạo ra bột rắc vào vết thương hay mài với nước chín mà bôi, rồi băng lại.

Trong khi được sư muội băng bó vết thương cho, Cửu Dương trìu mến nhìn nàng nói:

- Nếu một nhát này có thể gợi lại tình xưa của chúng ta thì huynh có chết cũng cam lòng…

Lời của Cửu Dương khiến Nữ Thần Y ửng hồng đôi má, bằng động tác vội vã, nàng quấn miếng vải trắng vòng quanh bàn tay chàng xong buộc chặt lại. Đầu cuối xuống, nàng nói:

- Sư huynh, huynh đừng nói nữa, huynh đã biết rằng sẽ không thể nào thực hiện được đâu…

- Làm sao thì muội mới chịu thông cảm cho huynh? – Cửu Dương hỏi - Muội muốn huynh chết có phải không?

- Không cần phải chết – Nữ Thần Y khẽ lắc đầu, đoạn ngẩng đầu lên nói - Nhưng ít nhất huynh cũng phải nói cho muội biết hiện thời đang xảy ra chuyện gì, tại sao huynh lại trở thành như vầy?

Oan ức mà không thanh minh được, Cửu Dương khẽ chau mày không trả lời. Lát sau chàng mấp máy môi toan giải thích sự tình dẫn đến việc xung đột này nhưng vừa định nói thì lại cảm thấy ngôn từ không xuôi. Chàng tự hỏi phải mở lời sao đây? Chẳng lẽ lại bảo cho nàng nghe tất cả những chi tiết mà đã lên kế hoạch sẵn? Cửu Dương tính tới tính lui cuối cùng đành ngậm câm, lòng sầu não vô cùng.

Nữ Thần Y chờ một hồi thì tưởng sư huynh đã tráo trở rồi, đã thay đổi rồi, chàng từ một người không màng danh lợi nay biến thành hạng người háo danh, vì vậy mới khó mở miệng ra thú nhận với nàng. Nghĩ tới đây nàng run rẩy cả thân mình, túm chặt lấy cánh tay Cửu Dương, đôi mắt đen láy của nàng nhìn chàng. Ánh mắt nồng nhiệt khẩn thiết không còn, chỉ còn chất chứa những tia hằn học tức giận. Tiếng nàng khẩn khoản:

- Nói cho muội biết đi! Thất ca! Nói với muội sự thật đi! Huynh đang có chuyện gì làm huynh khổ tâm đúng không? Huynh không phải loại người ham danh háo lợi đúng không?

Cửu Dương bị ánh nhìn của sư muội làm cho yếu lòng, quay đầu về phía khác. Nữ Thần Y lay lắc chàng rất dữ dội, giọng nói của nàng bắt đầu nghèn nghẹn, nghe như khẩn cầu:

- Huynh mau nói đi, Thất ca! Huynh nói đi! Nói cho muội biết đi!

Cửu Dương vẫn không chịu mở miệng, lát hồi đứng dậy định bỏ ra ngoài. Nữ Thần Y níu giữ chàng lại:

- Được! Nếu huynh không muốn nói – Nàng bảo - Muội cũng không bức bách huynh nữa. Nhưng muội muốn huynh tối nay phải thú thực rõ ràng một việc…

Nữ Thần Y nói tới đây thì buông tay nhưng vẫn nhìn chòng chọc vào Cửu Dương, nàng dằn từng tiếng một:

- Thất ca! Thật sự huynh có thay lòng không?

Cửu Dương chưa kịp trả lời. Nữ Thần Y bật lên một tiếng gào khóc:

- Thất ca! Huynh sao thế này? Thật ra huynh có còn yêu muội không?

- Nữ Thần Y… – Đến nước này Cửu Dương buộc phải lên tiếng – Huynh đương nhiên vẫn còn yêu muội chứ, cả đời này huynh thề chỉ yêu một mình muội thôi…

Nữ Thần Y đứng phắt dậy ngắt lời:

- Muội không tin!

Cửu Dương gương mặt méo mó, thở hắt ra một hơi, đau khổ đáp lời:

- Huynh quả tình không biết thật mà, không biết cái gì hết, muội đừng bắt buộc huynh nữa!

Rốt cuộc Cửu Dương quyết định không nói gì cả, hai sư huynh muội họ cứ ngồi trầm ngâm bên cạnh bàn trà. Bên ngoài bất chợt nghe tiếng chân đi rất khẽ trên hành lang. Chỉ có Cửu Dương nghe được. Hai cánh cửa thư phòng lúc bấy giờ đang mở. Qua khóe mắt, Cửu Dương thoáng thấy một bóng đen. Hắc y nhân tiến lại gần thư phòng xong nép mình ra phía sau cánh cửa lén lút quan sát. Cửa cũng chỉ hé mở một khoảng bằng bàn tay. Bóng trăng lạnh lẽo len theo từng khe hở chiếu lên bóng hình của hai người bọn họ.

Cửu Dương sau khi phát hiện có người theo dõi thì đứng bật dậy, cố tạo ra một thái độ ngông cuồng ngạo mạng, chàng lặp lại câu nói của Khẩu Tâm năm nào:

- Muội muốn ám chỉ huynh nay trở thành người thế nào? Nói cho muội biết, huynh cũng chỉ là huynh của năm xưa thôi! Chỉ khác nhau ở chỗ là người huynh theo phò trợ nay không phải là Cửu Nạn Sư Thái nữa, huynh cũng không còn cầm cờ nêu cao chủ nghĩa phản Thanh phục Minh nữa. Bây giờ huynh là một viên quan phụng sự cho triều đình Mãn Châu!

Cảm thấy khẩu khí của sư huynh không được đứng đắn vì từ nhỏ tới lớn chàng chưa từng to tiếng với nàng, Nữ Thần Y sửng sốt nhìn Cửu Dương.

Cửu Dương dứt lời khẽ liếc mắt về phía cánh cửa, thấy chiếc bóng vẫn còn in lên vách, nhưng người này có lẽ là một cao thủ võ lâm vì hắn ta sau khi đến đã tuyệt không để vuột một chút âm thanh nào. Ngập ngừng vài giây, Cửu Dương bèn đưa tay lên cổ sư muội, khẽ khều áo ra, nhòm vào trong. Những ngón tay băng giá sượt qua da khiến Nữ Thần Y lạnh toát người, tự nhủ “một cử chỉ khinh mạn như thế mà sư huynh nàng thực hiện với vẻ rất thẳng thắn ung dung, như thể đấy là một hành động hết sức đương nhiên giữa hai người bọn họ vậy.” Nữ Thần Y giận dữ gạt mạnh tay chàng. Cửu Dương không lấy làm phật ý, bị hất tay ra thì thu tay về, lui lại hai bước, giọng đều đều:

- Sao không mang theo?

Nữ Thần Y ngẩn người, rồi hiểu ngay, Cửu Dương đang hỏi vì sao nàng không đeo sợi dây chuyền có gắn tượng phật bà Quan Âm, bèn ương ngạnh đáp:

- Đang để ở nhà, là gian nhà tranh ở ngoại thành đó, huynh còn nhớ không?

Cửu Dương nhìn Nữ Thần Y một lúc lâu, mắt ánh lên tia lạnh lùng chế giễu. Nữ Thần Y do quá thất vọng nên không buồn tính toán hậu quả nữa, cũng trừng trừng nhìn lại. Cửu Dương nhếch mép cười nói:

- Huynh đương nhiên vẫn còn nhớ chứ, thì thế nào? Một lời thề trị giá bao nhiêu? Để huynh kêu quản gia đi lấy tiền trả cho muội!

Nữ Thần Y nghe Cửu Dương nói vậy lòng giận dữ mà không phát tiết được, cứ long mắt oán hờn; đoạn nàng sực nhớ Tần Thiên Nhân cũng từng hỏi nàng mấy câu hỏi đó, chợt cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Nàng tự vấn lòng rằng sao hai sư huynh đệ họ lại giống nhau đến vậy?

Cửu Dương bỗng cười khẩy, điềm tĩnh ngắm Nữ Thần Y chốc lát rồi thôi cười, thản nhiên nói:

- Sẽ có một ngày muội tự nguyện đeo nó lên thôi!

Giọng Cửu Dương tuy bình thản song bên trong lại ẩn chứa một thứ sức mạnh không ai lay chuyển nổi. Nói rồi chàng giơ tay định vuốt tóc nàng nhưng Nữ Thần Y lại một lần nữa gạt tay chàng ra. Nàng chĩa cái nhìn vào Cửu Dương, tấm tức nói:

- Đã bảo với huynh rồi! Huynh còn dám chạm vào muội nữa muội sẽ không khách sáo đâu!

Nghe Nữ Thần Y buông một câu chứa đầy hàm ý hăm dọa, Cửu Dương chẳng tỏ vẻ lo sợ gì, vẫn giữ nguyên bộ dạng lãnh đạm, rồi đột nhiên chộp lấy đôi vai Nữ Thần Y kéo nàng lại gần. Nữ Thần Y do quá bất ngờ với động tác nhanh như chớp đó nên chưa kịp phản ứng ngay.

Lúc hoàn hồn rồi nàng mới bắt đầu giãy ra, tuy nhiên không thoát được, ngược lại còn bị sư huynh ghì mạnh nên càng dính chặt vào chàng hơn. Không quá vài phút sau, sức lực đuối dần nàng không giãy nữa, chỉ mở to mắt nhìn, bụng bảo dạ phải chăng huynh ấy muốn làm điều thất lễ với ta sao? Nàng còn đang lẩn mẩn nghĩ thì đôi môi của Cửu Dương đã đè xuống môi nàng. Cửu Dương ấn lên môi nàng một nụ hôn thật nồng cháy, lâu thật lâu mới chậm chạp rời ra. Và chỉ cách gương mặt đẹp đang đờ ra vì kinh hãi đó có hai tấc, trước khi nàng kịp thét lớn, miệng chàng đã khóa kín lấy đôi môi hồng ngọt ngào của nàng thêm một lần. Lần này Nữ Thần Y cũng gắng sức giật đầu ra sau, xô tay đẩy mạnh nhưng vô ích, sức nữ nhân làm sao cự nổi nam nhân. Cửu Dương vừa hôn sư muội vừa cười thầm, tự nhủ để nàng chịu kinh hãi một lần mới là công bằng. Ai bảo nàng cứ nồng nhiệt mãi với Dương Tiêu Phong, khiến chàng tức tối mà không thể phát tiết.

Cửu Dương ngốn ngấu hưởng thụ, cảm nhận đôi môi sư muội chàng càng thêm mềm ướt, và thân hình chín dậy của nàng, một người con gái đương ở lứa tuổi xuân thì nóng rực lên khiến cho chàng lạc tới cảnh giới của sự cuồng nhiệt và kích động.