Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 132: Di phục xuất tuần (hạ)




- Đi mau! – Khang Hi vừa nói vừa kéo tay ái phi đứng lên - Nàng mau theo trẫm rời khỏi nơi đây, Sách Ngạch Đồ và Sách Ni sẽ hộ tống chúng ta trở về kinh thành!

Khang Hi dứt lời, trong căn lều tịch mịch, bầu không khí vẩn lên một mùi hãi hùng đáng sợ. Tây phi cũng sực tỉnh, trợn mắt khiếp đảm nhìn hoàng thượng. Khang Hi bảo với nàng rằng Mộc Đình Quý vừa mới phát hiện bên dưới chân núi đang có một đám thích khách trên đường đến đây tập kích, trong vòng hai mươi dặm tới Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân bọn chúng cũng đã bố trí thiên la địa võng, nếu muốn tất cả an toàn rời khỏi Thiên Sơn e còn phải gặp nhiều trắc trở. Khang Hi không cần nói thêm nữa, Tây phi cũng biết đó chính là nhóm người của Lâm Tố Đình. Nghe giang hồ đồn đãi gần đây Lâm Tố Đình mời được mười hai cao thủ võ công tinh diệu tham gia Hồng Hoa hội, trong đó có "kim cang tráo thiết đầu" Liễu Nhân, "bát bộ truy hồn" Lộ Vân Tiên, "cam phụng trì thông" Lữ Nguyên, và "tí viên bạch thái quan" Thiệu Châm Tằm.

Sách Ni tay cầm lồng đèn bước nhanh đi trước, Khang Hi nắm tay Tây phi, nàng ôm một bọc hành trang trong lòng mà trong đó có phong thư màu vàng nàng đã viết xong. Sách Ngạch Đồ yên lặng dắt ba con ngựa đi ở đằng sau Khang Hi. Ngạch Nhĩ Thái hóa trang thành hoàng thượng, cùng Long Khoa Đa và những người khác ở lại trên núi đối phó với đám thích khách.

Xuống chân núi, Khang Hi muốn bế nàng đặt lên yên, nhưng Tây phi nói:

- Không! Thiếp không đi, thiếp muốn đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân, xin hoàng thượng buông tay!

Khang Hi sau một phút đắn đo nhìn nàng thì nói:

- Được, vậy cùng đi, trẫm sẽ đưa nàng đi.

Sách Ni giật nảy mình khiếp đảm nói:

- Nhưng mà hoàng thượng…

Không cho Sách Ni nói hết lời, Khang Hi bất cần ai khuyên can, phất ống tay áo nói:

- Đừng ai nhiều lời nữa! Đi thôi, chúng ta đi thôi! – Nói xong bế ái phi đặt lên yên ngựa phi hướng tây.

---oo0oo---

Trời tờ mờ sáng, nhóm Khang Hi bốn người còn một đoạn đường ngắn nữa là tới được Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân, ngặt một nỗi vừa ra khỏi rừng tre họ chợt ngó thấy Lâm Tố Đình và mười hai người đương gia đao kiếm sẵn sàng trong tay đứng chặn giữa đường.

Lâm Tố Đình ôm kiếm trước ngực đứng khoanh tay nhìn xoáy vào mặt Khang Hi, trong khi kim cang tráo thiết đầu Liễu Nhân nhìn Sách Ni khinh khỉnh hỏi:

- Sách đại nhân! Nghe nói ông học được võ công tinh diệu lắm, hiển lộ mấy chiêu cho thảo dân xem thử được chăng?

Sách Ni định lên tiếng nói mưu đồ phản Mãn phục Hán của các người chỉ là ảo ảnh đó thôi, nghe vậy biết không thể thuyết phục được đám người này rồi bèn đáp:

- Hay lắm! Võ công của ta vốn là gia truyền, bấy lâu nay e rằng còn nhiều chỗ tinh túy vi diệu chưa ngộ ra được, cũng đang muốn thỉnh giáo các vị đây.

Sách Ni nói xong liền thi triển khinh công phóng xuống đất tuốt kiếm chuẩn bị liều mạng giao đấu.

Liễu Nhân cũng nhanh như chớp bước ra đứng đối diện.

Sách Ni bảo:

- Còn chần chờ gì nữa! Xuất chiêu đi!

Dứt lời khua kiếm đâm vào vai Liễu Nhân. Liễu Nhân né sang bên trước khi phóng chưởng đánh trả.

Cũng trong lúc này mười một người đương gia khác vây Khang Hi vào giữa.

Sách Ni né tránh mấy chiêu của kim cang tráo thiết đầu, cùng lúc đưa xiên xiên thanh kiếm tấn công vào hông đối phương. Liễu Nhân triển khai ba mươi hai chiêu thức trong bộ La Hán Long Môn Quyền đánh trả, chiêu nào chiêu nấy nhanh và mạnh như sấm chớp, sau đó nghiêng mình chạy vòng qua thừa dịp tấn công vào hậu tâm của Sách Ni. Sách Ni không quay đầu lại, xoay kiếm đâm ngược phía sau, cả tốc độ lẫn bộ vị đều rất chính xác chém trúng vào cánh tay phải của Liễu Nhân.

Cách đấy vài chục bước chân, Sách Ngạch Đồ cũng toát mồ hôi hột, vừa bảo vệ Khang Hi vừa bảo vệ Tây phi, lại còn phải nghĩ ra các chiêu thức chiết giải mấy chiêu của Thiệu Châu Tằm. Sách Ngạch Đồ có hơi mừng là Lâm Tố Đình chưa vội ra tay ngay, chỉ nheo mắt đứng nhìn mười một người thuộc hạ của mình tấn công hoàng đế.

Trong một lần Lữ Nguyên khua đao xé gió chém ngang cổ Tây phi, Khang Hi bảo vệ ái phi bằng cách xô nàng ra đảo người né tránh, sau đó xoay tay toan nắm lấy cổ tay đối thủ. Lữ Nguyên biết đao pháp của mình không đả thương được nữ nhân đó nhưng không ngờ Khang Hi có thể phản kích nhanh chóng đến vậy, Lữ Nguyên đành phải điểm chân xuống đất lướt về phía trước vài bước, rồi rung cổ tay một cái, thanh đao to lớn tiếp tục đâm ra.

Lộ Vân Tiên cũng dùng trường kiếm chém ngang phạt thẳng, Thiệu Châu Tằm song chưởng vũ lộng bốn phương, cùng với chín người đương gia triển khai tuyệt học tối đa, nhắm toàn yếu huyệt của Khang Hi và Sách Ngạch Đồ mà đánh, tình thế hết sức khẩn trương.