Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 70: Đi với giai nhân




Tối hôm đó, thái hoàng thái hậu sai một vị công công đến tân giả khố truyền triệu Nữ Thần Y vào cung Càn Thanh. Khi nàng bước vào thỉnh an, thái hoàng thái hậu ra hiệu cho toán cung nữ và Dung ma ma quy an, xong nói miễn lễ rồi định bưng tách trà lên uống. Nữ Thần Y thấy vậy vội đến giúp bà.

Bằng cử chỉ ôn nhu, thái hoàng thái hậu cầm lấy tách trà từ tay thiếu nữ, vừa mở nắp gạt xác trà vừa nói:

- Ai gia muốn cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương, đời này sẽ mãi không quên ân nghĩa.

Nữ Thần Y nghe vậy quỳ xuống nói:

- Nô tì tài hèn sức mọn, đâu làm được gì. Hoàng thượng bình an là vì có thần linh hộ mệnh cho nên long thể mới an khang. Cầu mong sức khỏe của ngài mãi mãi cường tráng, hưởng thọ thiên thu vĩnh viễn, đó mới chính là phước của vạn dân.

Thái hoàng thái hậu mỉm cười hài lòng trước câu trả lời, tự nhủ “xem chừng ra cô ta đã khôn khéo hơn lúc mới nhập cung rất nhiều, biết thích ứng nhanh như vậy, cần gì y khẩn trương...” Đoạn, lão phật gia bảo lòng “hiện thời, cô ta đã thành hoa đẹp vô chủ, chỉ cần là không phản đối, y có thể giữ lại, vì vưu vật như vậy quả là một tài sản trân quý.” Nghĩ rồi nhìn nữ nhân trước mặt, thái hoàng thái hậu phát giác hai người họ quả tình xứng đôi, một người thì võ công tài trí, một người thì tuyệt sắc giai nhân. Cơ mà giờ đây nàng sa cơ, phu quân lại lưu lạc nơi chân trời góc bể, hai người vì thế tao ngộ bất đồng... Ngoài ra, tấm lòng và sự kiến giải hiếm có của nàng đối với chính nghĩa khiến bà tôn trọng. Nhớ hôm nàng buộc bà chấp nhận ba điều kiện rồi mới đồng ý chữa trị bệnh tình của Khang Hi hoàng đế, mà một trong ba điều đó là thủ cấp của Khẩu Tâm, bà lại rùng mình. Thành thử hễ mỗi lần nhìn nữ tử này, trong lòng bà vẫn cảm giác bất an thế nào.

Song vẫn mỉm cười đôn hậu, thái hoàng thái hậu khen:

- Cô nương rất ngọt miệng, nhưng ai rồi cũng phải ra đi, không có người nào sống lâu trăm tuổi cả. Ai rồi cũng sẽ phải thọ cao qua đời, điển hình là ai gia đây.

Quỳ trên sàn gạch láng bóng không một chút tì vết, Nữ Thần Y e dè, cố phỏng đoán thử xem cuộc chuyện trò này sẽ đi về đâu, sau một hồi bế tắc đành cúi đầu nói:

- Nô tì ngu muội đã thốt lời mạo phạm, xin thái hoàng thái hậu tha thứ.

Thái hoàng thái hậu xoa đầu trấn an thiếu nữ:

- Cô nương đừng ái ngại, ai gia không phải đang trách cô, mà ai gia truyền cô đến đây vì muốn nhờ một việc.

Nàng chưa kịp hỏi là chuyện gì mà đích thân thái hoàng thái hậu phải mở miệng nhờ vả thì Khang Hi đã chống tay lên cằm nói ngay:

- Trẫm muốn hỏi xem trên đời này có loại thuốc nào có thể chữa trị căn bệnh mù lòa và hư tai hay không?

- Xin hỏi hoàng thượng căn bệnh đó là do bẩm sinh mà ra hay thiên tai địa họa?

Khang Hi nghe vậy có hơi chần chờ, ngài thật tình chưa từng nghĩ tới điều đó, mặt cứ thuỗn ra hồi lâu mới tặc tặc lưỡi:

- Thú thật trẫm chưa từng gặp người này bao giờ, chỉ biết hắn ở tận Ngũ Đài Sơn.

Dứt lời, hoàng thượng dời gót đến đở cánh tay của Nữ Thần Y, giúp nàng đứng dậy.

- Nữ tử thần y, có thể đi đến đó chẩn trị cho hắn hay không?

Nữ Thần Y vui mừng đến sắp chảy cả nước mắt, lập tức lĩnh mệnh, bụng bảo dạ đã từ lâu nàng muốn trở về thế giới bên ngoài lắm rồi. Được tự do tự tại, ngạo thủy du sơn còn gì hơn. Bởi bấy lâu nay, hằng ngày nàng đều ao ước được cởi bỏ chiếc lồng chim bằng vàng này, thoát ly khỏi chốn tranh quyền đoạt vị.

---oo0oo---

Trời khuya, tại tân giả khố.

Nữ Thần Y về đến thư phòng, lòng vẫn chưa thôi thấp thỏm, ngủ không được bèn ra giếng nước bước quanh bước quẩn. Mắt chăm chú nhìn nơi xa xôi trong bóng đêm bao la, khuôn mặt nhỏ nhắn vương nét cười ưu tư ngọt ngào.

Tối hôm đó nàng thức trắng.

Đương khi bồn chồn, chợt nghe bên ngoài có tiếng điểm canh năm, biết trời đã sáng, nàng liền vội vã thay đồ, thu gom vài bộ y phục vào một cái bọc, cột lại đeo lên vai và đi đến Tây Hoa Môn.

Đi mãi đi mãi, nàng có cảm giác đường sao mà dài thế? Sắp không giữ được điềm tĩnh nữa rồi, hơn một khắc mà vẫn chưa tới nơi.

Khi thấy cánh cổng to lớn hiện ra trong tầm mắt, nàng hớn hở cười, coi như yên tâm rồi. Ngặt nỗi... Nàng liền nép mình sau thân cây.

Ở đằng kia, nàng trông thấy Phủ Viễn tướng quân đang đứng tựa lưng vào cổng sắt, vẻ an nhàn như đang hóng gió, hai tay bắt sau lưng, vạt áo bay phần phật, ánh mắt trầm tư nhìn lên không trung. Tướng quân đại nhân đứng im một lúc rồi bắt đầu đi đi lại lại trước cửa một cách bất an, trên mặt lộ vẻ đợi mong và sốt ruột.

Nghĩ đến việc y có lẽ sẽ hộ tống mình lên đường, Nữ Thần Y lại lo cuống, mặt chảy dài, nửa muốn đi tiếp nửa muốn thoái lui. Nhưng không muốn bị để ý, nàng buộc phải ghìm đôi chân thong thả mà bước, nét mặt gắng gượng bình thản như thường.

Đang trên đường đi tới cổng, óc thì luẩn quẩn nghĩ ngợi những điều ấy, quả thật đã lâu rồi nàng không chạm mặt y. Từ buổi chuyện trò trên hành lang xong xảy ra bao nhiêu việc, cả hai vẫn chưa có dịp nào đối diện. Nay sắp sửa đứng trước mặt nhau, hai tai nàng nóng bừng, tim đập lạc điệu, tâm trí bỗng mường tượng lan man đến đôi môi băng giá lướt qua mặt nàng, qua môi nàng, qua tai nàng dưới trời đêm sao sáng. Nàng bối rối hết sức, định bụng chào xong thì hấp tấp leo lên ngựa khởi hành ngay. Và nghĩ là làm, Nữ Thần Y bất giác mím chặt môi. Trái tim trong lòng ngực lúc bấy giờ đập nhanh khôn tả, nàng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên cao, bước tới phía trước vài bước nữa và húng hắng ho.

Dương Tiêu Phong giật nẩy mình cúi đầu xuống nhìn, trái tim đương thảng thốt đột ngột dịu hẳn lại, miệng nở nụ cười chào.

Phía đối diện, lòng bối rối xốn xang, Nữ Thần Y mấp máy môi định nói gì đó tuy nhiên cuối cùng chỉ hành lễ bằng cách... gật đầu thay vì nhún chân thỉnh an.

Đoàn binh sĩ canh gác Tây Hoa Môn há hốc miệng, thấy kẻ nô tì này không phép không tắc gì hết, ứng xử vô lễ như vậy nhưng đại tướng quân của họ lại không phật lòng. Kỳ thực... Họ bèn chăm chú nhìn cho kỹ càng, lại phải bàng hoàng vỡ lẽ, tuồng như vị thống soái của họ đang bị nữ tử đẹp như tranh vẽ này thôi miên mất rồi.

Quả nhiên Dương Tiêu Phong nhìn nàng dịu giọng hỏi:

- Dạo gần đây nàng khỏe không?

Nữ Thần Y cúi nhìn xuống đất, lưỡng lự một hồi mới gật đầu xong ngoảnh mặt đi nơi khác, không đón ánh mắt trìu mến của người đối diện.

Lâu lắm chẳng có dịp gặp nhau, nay gặp nhau rồi, Dương Tiêu Phong lại trông thấy phản ứng của nàng như vậy tức thì phì cười:

- Sao nàng tỏ ra xa lạ thế?

Nghe hỏi vậy, Nữ Thần Y thót bụng, thực sự không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Qua khóe mắt, nàng len lén liếc vị tướng quân oai phong, uy vũ cả một phương trời, đến cả lão phật gia và hoàng thượng đương kim cho dù không thực sự tin dùng cũng phải kính nể.

Sau hồi im hơi, nàng giơ tay chỉ con tuấn mã mà y chuẩn bị cho nàng, đáp bừa đại:

- Làm gì có, chỉ là... nô tì... đang lo con tuấn mã đó có khó cởi hay không thôi...

Dương Tiêu Phong lắc đầu tỏ vẻ không tin nhưng vẫn bảo:

- Không sao, bây giờ ta dẫn nàng đến làm quen với nó.

Hai người chậm rãi cất bước. Nữ Thần Y vẫn nhìn chăm chăm ra khoảng không phía trước rụt rè nói:

- Ban nãy hỏi thăm mới biết thì ra đại nhân là người rất được thái hoàng thái hậu và hoàng thượng trọng dụng.

Dương Tiêu Phong quay sang nhìn nàng bật cười:

- Trọng dụng gì đâu, chẳng qua là dốc lòng phụng sự chủ nhân mà thôi.

Nữ Thần Y nói mấy câu xong tắc tị, tiếp tục bước đi đều đều. Tuy khí trời lúc bấy giờ là tiết đông nhưng tứ bề thanh phong dìu dịu. Đã mấy lần Dương Tiêu Phong đăm đăm nhìn nàng, đợi nàng lấy lại tự nhiên và lên tiếng vì cứ mỗi lần định bắt chuyện thì nàng lại ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Gần tới chỗ cột đôi tuấn mã độ vài chục bước chân, Nữ Thần Y hãy còn tiếp tục trầm ngâm, cuối cùng mới hỏi một câu:

- Vì sao lần này cách cách không đi cùng?

Dương Tiêu Phong thấy nàng chịu mở miệng thì rất vui cơ mà hằng sâu trong tâm khảm buồn bực không đáp lời. Ngần ngừ một thoáng, Nữ Thần Y cho rằng với tính cách hào sảng của y chắc y không để bụng bèn hỏi thẳng:

- Đại nhân có... ưng cách cách không?

Nét cười ngưng đọng trên mặt, Dương Tiêu Phong sững sờ mất một lúc lâu, thầm nhủ lòng không ngờ nàng hỏi một câu... như thế này.

Thành thử, Dương Tiêu Phong thở hắc ra:

- Bấy lâu không hội ngộ, nay mới vừa gặp mặt nhau nàng đã hỏi ta một câu lộ liễu thế sao?

Nữ Thần Y nghe câu đáp lời tức thì yên lặng, rồi bỗng nhoẻn miệng cười rạng rỡ:

- Lộ lắm hay sao?

Hai người vừa đi vừa cười. Thanh âm sảng khoái vang xa.

Đã lâu lắm rồi, Dương Tiêu Phong chưa nghe cô gái nào trước mặt mình cười thành tiếng cả. Bởi vì đại đa số nữ nhi trong Tử Cấm thành đến nói năng cũng phải khẽ khàng nữa là. Thêm vào đó bản thân cũng đã lâu chưa được cười thoải mái thế này, lòng tự dưng thấy mến người con gái bên cạnh. Lại nữa việc Khang Hi hoàng đế, các a hoàn lẫn công công nảy sinh tình cảm với nàng chứng tỏ nàng rất thân thiện và gần gũi. Dương Tiêu Phong càng ngẫm càng thấy quý nàng hơn.

Cười một hồi, Dương Tiêu Phong đăm đăm dõi mắt ra xa nói:

- Trong lòng ta quả thật rất phục cách cách!

Nữ Thần Y quay sang nhìn người bên cạnh, thấy khuôn mặt y rất hài lòng và tự hào khi nhắc tới vị hôn thê. Nàng cũng miễn cưỡng đáp lại bằng nụ cười khích lệ và tán thưởng, xong liền quay mặt đi chậm rãi nói:

- Nô tì chưa bao giờ nghe giọng nói nào thanh tao đến thế, cũng chưa từng gặp ai có nụ cười đẹp đẽ hệt tiên nữ hạ giáng phàm trần. Dung mạo của cách cách khi nhìn vào thì giống nửa vui nửa lại không vui, tưởng chừng cách cách rất lạnh lẽo vô tâm, chẳng hề bận lòng đến chuyện trên đời cơ mà lại tỏa nhiệt sang người ta như một ngọn lửa.

Dương Tiêu Phong dường như không nghe nàng ca ngợi những gì, tâm trí vẫn đắm chìm trong buổi tối hôm ấy, buổi tối của mấy năm về trước, trên đỉnh Thiên Sơn, đêm mà trái tim mình bị một dân nữ cướp mất đi. Thành thử nín lặng hồi lâu, Dương Tiêu Phong mới nhìn nàng nồng nhiệt khẳng định:

- Ta cũng chưa bao giờ gặp cô gái nào đặc biệt giống nàng!

Trước câu nhận xét rất ư là... trắng trợn, Nữ Thần Y liếc xéo một cú, nụ hàm tiếu nở chói sáng hơn cả ánh dương quang. Rồi áng chừng thẹn thùng, đôi má ửng hồng, nàng lại một lần nữa ngoảnh mặt quay đi.

Một lúc sau nàng quay mặt lại chân thành nói:

- Cách cách quả là một người đáng để ngài yêu thương cả đời.

Dương Tiêu Phong nghe vậy sắc diện tuấn vĩ khôi ngô dần dần đổi sang ảm đạm, vẻ tươi tắn tan biến đi. Nữ Thần Y có hơi chột dạ.

Rốt cuộc, thấy nàng cứ mải miết bàn về một người con gái khác trước mặt mình, Dương Tiêu Phong chau mày tỏ vẻ khó chịu với đề tài này, quyết định chấm dứt, không nói thêm một lời nào nữa hết. Đợi tới khi đến chỗ đôi tuấn mã, Dương Tiêu Phong phóng lên ngồi trên lưng hắc mã, tay nắm dây cương, hất đầu chỉ con ngựa bên cạnh.

Nữ Thần Y thấy tướng quân đại nhân phản ứng lạnh lùng cơ mà không bận tâm lắm vì nàng đang thích thú ngắm con ngựa có bộ lông trắng như tuyết, nhanh nhẹn leo lên yên. Cả hai người phi đôi tuấn mã lên đường xuyên qua cổng Tây Hoa Môn hướng tới Ngũ Đài Sơn, bỏ lại phía sau lưng bốn bức tường tù túng.

Khác hẳn với cấm cung uy nga bề thế, phía trước mặt là không gian bao la, trời thanh mây trắng, núi xanh biên biếc, gió thổi hiu hiu.