Phù Ảnh Ám Hương

Chương 23




Đôi mắt tím xinh đẹp kia vẫn thâm thúy như cũ, không thể nhìn ra tận sau bên trong nó rốt cuộc chứa đựng những gì, thế nhưng nó lại sắc bén đến mức có thể xuyên thấu lòng người. Bị ánh mắt sắc bén kia trừng đến mất tự nhiên, Diệp Tư Ngâm cúi đầu tránh đi, gượng trang lạnh nhạt hỏi han: “Trong các vô sự? Vì sao lại đích thân đến Tinh Châu?” Kỳ thật y muốn hỏi”Tịch Nhan ra sao rồi .” , nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn nơi yết hầu. Lưu tâm đến thế, đau lòng đến thế, rốt cuộc là vì sao? Diệp Tư Ngâm vẫn không hiểu. Y chỉ biết, nhìn đến nam nhân này, sẽ khiến y như thể lại trải nghiệm lần nữa tâm bệnh của kiếp trước, ngực thường co giật đớn đau.

Không chờ Diệp Tư Ngâm chỉnh trang lại tâm trạng, chỉ nghe thanh âm băng lãnh kia vang lên: “Đợi giải quyết chuyện này xong , theo bổn tọa trở về Lâm An.”

Diệp Tư Ngâm kinh ngạc quên cả nỗi phiền muộn trong lòng, bỗng dưng ngẩng đầu: “Quay về Lâm An? Vì sao? !” Chuyện của Tịch Nhan, đã làm y như chạy trốn mà vội vả khỏi hành, nhưng đó cũng là được nam nhân này ngầm đồng ý, vậy vì sao bây giờ lại đổi ý? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Hoa Tiệm Nguyệt Hoa Tiệm Tuyết đã ở đây, gặp họ rồi khởi hành.” Không để ý tới Diệp Tư Ngâm kinh ngạc, Diệp Thiên Hàn vẫn nói tiếp.

Diệp Tư Ngâm chán nản ——nam nhân này rõ ràng là xuyên tạc lời y nói mà! Y nói là nhớ Tiệm Tuyết cùng Tiệm Nguyệt, muốn về Thục trung Khuynh Nguyệt cốc, đó chỉ là nói cho Diệp Thiên Hàn hắn nghe, y muốn rời khỏi Lâm An, rời khỏi Phù Ảnh Các, tiếp tục trải qua cuộc sống nguyên lai của mình, mà không phải ý nói chỉ sẽ về gặp Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết rồi lập tức trở về Lâm An. Hắn sao có thể. . . . . . chỉ là không nghĩ đến, Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết cũng sẽ đến đây, họ sao lại biết y đang ở Trần Sương Các?

Đang nghi hoặc, không chút phòng bị đã bị ôm ngang lấy, thân thể mất cân bằng, ngã vào lòng người nọ, hương khí xa xăm tựa như phát ra từ thân thể tiến vào khoang mũi, nghe tiếng người nọ vang lên bên tai: “Chuyện của Tịch Nhan, bổn tọa thiếu ngươi một lời giải thích.”

Giải thích? Diệp Tư Ngâm đang muốn giãy ra nghe vậy ngược lại yên lặng, lạnh lùng nhìn hắn: “Vì sao phải giải thích? Tịch Nhan là thị thiếp của ngươi, mang thai là chuyện rất bình thường. Vốn là việc nên ăn mừng, chỉ tiếc. . . . . .” Nhớ đến hài tử đã không còn tồn tại kia, trong lòng lại lướt qua một tia khoái cảm.”Huống chi. . . . . .” Khóe môi gợi lên một mạt trào phúng, “Ngài căn bản không cần giải thích với ta bất cứ thứ gì a, phụ thân đại nhân.” Đột nhiên nhớ đến thân phận của khối thân thể này, Diệp Tư Ngâm như đùa giỡn mà nói với Diệp Thiên Hàn, lại không biết lời này chính là đang đùa giỡn với đối phương hay đùa giỡn với chính bản thân mình.

Nghe một tiếng”Phụ thân đại nhân” kia, gương mặt luôn đóng băng khẽ động —— quả nhiên vẫn chưa hiểu sao? Không rõ, nhưng vẫn lưu tâm. Cũng thế thôi. Chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu, nhưng người này rõ ràng đã động tình với hắn mà lại không tự biết. Hắn cũng không có kiên nhẫn đợi chờ, nhưng vì người trước mắt, hắn nguyện ý chờ, chờ một ngày kia y hiểu được mọi thứ.

“Các chủ, hữu hộ pháp truyền thư, Viên Bùi đã vào mê trận.”

“Viên Bùi?” Diệp Tư Ngâm nhớ rõ tên này. Là vị lão giả ngày ấy trong rừng cùng Cố Thanh Giác vây công y. Cố Thanh Giác dám phái người đến Lâm An thừa dịp Diệp Thiên Hàn rời đi mà đột nhập vào?

“Nhận thức?” Diệp Thiên Hàn hất mi hỏi.

Diệp Tư Ngâm lắc đầu, lại gật đầu: “Ngày ấy trong rừng, người hạ mê dược ta tên Viên Bùi.”

Vừa dứt lời, hàn khí quanh thân Diệp Thiên Hàn lại nặng hơn vài phần, mắt tím thâm thúy hiện lên sát ý. Ám vệ vừa tiến vào bẩm báo run lên, vẫn kiên trì nói: “Hữu hộ pháp hỏi Các chủ nên xử trí Viên Bùi cùng Tịch Nhan phu nhân thế nào.”

“Giết.” Mang theo tức giận thanh âm băng lãnh tựa như toát ra từ địa ngục.

Ám vệ lĩnh mệnh, biến mất trong viện.

Diệp Tư Ngâm nghi hoặc, khi nào Viên Bùi cùng Tịch Nhan có quan hệ? . . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . ?

“Nàng là nữ nhi của Viên Bùi.” Nhìn ra Diệp Tư Ngâm nghi hoặc, Diệp Thiên Hàn nói.

Diệp Tư Ngâm thầm nghĩ, quả thật là vậy.

Xem ra Viên Bùi là Huyền Tự Cẩm thứ hai. Hơn nữa cũng đã sớm bị nam nhân này nhìn thấu, cho nên mới để hữu hộ pháp ở lại trấn các, đóng cửa đánh chó. Cố Thanh Giác đồng thời đánh từ hai phía, dương đông kích tây, thủ đoạn sử dụng quả nhiên rất xảo diệu —— dụ Viên Bùi có quan hệ thông gia với Diệp Thiên Hàn làm phản, cơ duyên xảo hợp bắt y cùng Chiến Minh; lại cho Viên Bùi xâm nhập hổ huyệt thám thính địch tình, nếu Viên Bùi gặp bất trắc, thì gã có thể lợi dụng con tin trong tay mà thoát thân, đích xác cao minh —— đó là nếu đối thủ mà gã gặp được không phải là nam nhân quân lâm thiên hạ trước mắt này.

Huống hồ, trong kế hoạch này cũng có quá nhiều lỗ hỏng——chẳng hạn như Diệp Thiên Hàn một nam nhân lãnh tâm lãnh tình như vậy liệu có thể để ý đến một tử tự cùng một thuộc hạ hay không; hắn liệu có rời đi Lâm An đến Tinh Châu thành hay không? Nhốt y, lại bỏ qua Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết. Mà lỗ hỏng lớn nhất không ngoài chính là thê tử của gã, Âu Dương Huyên Di.

Theo lý thuyết, Cố Thanh Giác không phải là loại người lỗ mãng, vì sao lại làm ra những việc lỗ mãng như thế? Đối địch với Diệp Thiên Hàn, Âu Dương Huyên Di liên tiếp hạ độc thậm chí phái người ám sát, cùng một hồi ngoài ý muốn của Âu Dương Huyên Huyên năm đó . . . . . Hay là phỏng đoán hoang đường kia là sự thật? Cố Thanh Giác yêu thân mẫu của khối thân thể này. . . . . . Âu Dương Huyên Huyên?

Diệp Tư Ngâm nghi hoặc.

Nhưng vô luận như thế nào, trước nên giải quyết chuyện hiện tại. . . . . . Nên đi nơi nào, cũng nên chờ mọi thứ trôi qua rồi quyết định sau vậy.

Chính sảnh.

Cố Thanh Giác một bộ bình tĩnh, đối mặt với ba khách nhân không mời mà ngay cả gã cũng không nghĩ sẽ đến kia, huyết ngọc tiêu trong tay chậm rãi siết chặt, đáy lòng lại càng thêm bất an.

Liên lạc với Viên Bùi, giam lỏng Diệp Tư Ngâm, nhốt Chiến Minh, dẫn Diệp Thiên Hàn đến Tinh Châu, để Viên Bùi khống chế Phù Ảnh Các —— mọi chuyện đều tiến hành vạn phần thuận lợi. . . . . . Quá mức thuận lợi.

Mười lăm năm trước, gã lần đầu tiên nghe cái tên “Diệp Thiên Hàn” này. Khi đó, cái tên “Cố Thanh Giác” cũng đã bắt đầu truyền lưu trên giang hồ——trưởng tử của “Thiết xích công phán” Cố Nhân Hưng, Tô Châu Cố gia thiếu đương gia, chỉ bằng một thanh huyết ngọc tiêu đã thắng phần đông thiếu hiệp, là nhân tài kiệt xuất trong những người đồng lứa. Có thể nói hổ phụ vô khuyển tử, như có thêm thời gian, nhất định sẽ là hậu sinh khả úy.

Diệp Thiên Hàn năm ấy mười bốn tuổi, cùng như gã đả bại quần hùng, là người được cả giang hồ chú mục, nhưng hắn lại nhận được sự đánh giá khác hẳn gã —— thiên nhân chi tư, cuồng ngạo bất kham, không chính không tà; võ công như thực như mê, văn sở vị văn, khiến sở vị sở (nghe thấy thứ chưa từng nghe, nhìn thấy thứ chưa từng nhìn); chỉ mới mười bốn tuổi đã thành lập một “Phù Ảnh Các” , độc bá Lâm An thành, người này tất không phải là vật trong ao. Nếu người này tương trợ ma giáo tà phái, chắn chắn giang hồ sẽ nhấc lên một màn tinh phong huyết vũ, nên võ lâm đồng đạo quyết định, nhân không phạm ta, ta không phâm nhân, để thiếu niên Các chủ cũng không cần vô cơ đối địch với các môn phái khác.

Mầm mống đối địch có lẽ đã được gieo xuống từ ngày đó.

Võ lâm đại hội năm ấy, Diệp Thiên Hàn đặc biệt tham dự, mặc dù khiến lòng người hoảng sợ, lại thủy chung không thấy hắn có động tác gì, ngay cả lộ diện cũng chưa từng. Tất cả hết thảy, đều do huyền y thị vệ bên người hắn —— Chiến Minh đến thông tri.

Cố Thanh Giác khổ chiến quần hùng, cuối cùng cùng võ lâm minh chủ Âu Dương đứng trên lôi đài. Thiếu niên mười bốn tuổi, cho dù lợi hại thế nào, cũng vô pháp thắng được nội công của tiền bối, thua dưới tay Âu Dương Chính, lại được Âu Dương Chính thưởng thức , đương trường muốn gả nữ nhi Âu Dương Huyên Di cho gã.

Nửa tháng sau, Cố Thanh Giác tới cửa cầu hôn, lại xảo ngộ võ lâm đệ nhất mỹ nhân —— Âu Dương Huyên Huyên vừa lúc có nhã hứng ở hoa viên đánh đàn. Từ xưa anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Âu Dương Huyên Huyên dù do thứ thiếp sở sinh, nhưng lại ôn nhu hiền thục, có phong phạm của một tiểu thư khuê các, diễm danh mãn thiên hạ (tiếng thơm nổi tiếng thiên hạ), tất nhiên là so với một Âu Dương Huyên Di tướng mạo hơi bình thường, không quá xuất chúng càng làm cho người ta tâm động. Thiếu niên tâm từ đó rơi vào một phần mộ mang tên ái tình.

Cả gan cầu nhạc phụ đại nhân thay đổi hôn ước, nguyên tưởng rằng phải trải qua nhiều khó khăn mới có thể được chấp thuận, lại không ngờ, Âu Dương Chính lại cho phép —— nhất thời hứng khởi đồng ý hôn phối làm ông tâm sinh hối hận. Tô Châu Cố gia mặc dù cũng là danh môn vọng tộc, thủy chung cùng Âu Dương thế gia kém một khoảng. Nếu đó là ý nguyện của gã, vậy thì gả thứ nữ cho gã cũng tốt.

Nhưng, còn chưa đợi Âu Dương Chính tuyên bố hôn ước thay đổi, Âu Dương Huyên Huyên liền bị phát hiện nằm trong phòng Diệp Thiên Hàn lúc đó chưa quay về Lâm An, đang ở nhờ lại Âu Dương thế gia—— hai người chỉ có cẩm bị quấn thân, bên trong lại hoàn toàn xích lõa.

Thét chói tai, hoảng sợ, một buổi sáng như ác mộng. Nguyên tưởng là do Diệp Thiên Hàn coi trọng mỹ mạo của Âu Dương Huyên Huyên tâm sinh gây rối, lại không ngờ thị nữ bên người Âu Dương Huyên Huyên khóc nói, là Âu Dương Huyên Huyên cho Diệp Thiên Hàn cùng bản thân hạ cương cường xuân dược, chỉ cầu một đêm sương sớm nhân duyên, mà Âu Dương Huyên Huyên cũng đương trường thừa nhận . . . . . .

Kết quả mọi người đều biết. Âu Dương Huyên Huyên bị giam lỏng ở Phù Ảnh Các, mười tháng sau sinh một hài tử, hương tiêu ngọc vẫn. Hài tử này tên”Diệp Tư Ngâm” , một tử tự chưa bao giờ được Diệp Thiên Hàn thừa nhận.

Âu Dương Huyên Di cuối cùng vẫn gả cho Cố gia, trở thành chính thất của Cố Thanh Giác, trong lúc Âu Dương thế gia đại náo động, lại cùng Cố Thanh Giác sáng tạo một đoạn giai thoại tài tử giai nhân.

Ai cũng không biết, thậm chí là Âu Dương Chính biết Cố Thanh Giác từng thích Âu Dương Huyên Huyên cũng không đoán được, Cố Thanh Giác đã yêu Âu Dương Huyên Huyên cuồng si.

Sau đó năm năm, bằng vào lực lượng bản thân Cố gia cùng Âu Dương thế gia, Cố Thanh Giác ở Giang Nam sáng lập Trần Sương Các cùng Phù Ảnh Các địa vị ngang nhau, khắp nơi cùng Phù Ảnh Các đối nghịch, thề không giết Diệp Thiên Hàn không bỏ qua —— gã không tin, nữ tử dịu dàng ôn nhu kia sẽ làm ra cái việc đê tiện đó; gã hận, Diệp Thiên Hàn lãnh khốc vô tình lại đối đãi với nữ tử gã yêu thương như vậy.

Vài ba lần ám sát, thương chiến không dứt, Cố Thanh Giác không thể tin gã lại hoàn bại trong tay Diệp Thiên Hàn——nam nhân kia thậm chí chưa bao giờ lộ diện! Như bóng ma ẩn trong bóng tối, nhìn gã lần lượt thất bại, phát ra tiếng cười nhạo làm kẻ khác run rẩy, “Diệp Thiên Hàn” ba chữ này, càng lúc càng làm gã hận thấu xương.

Chuyện của Huyền Tự Cẩm, rốt cục lệnh Cố Thanh Giác gặp được nam nhân gã vô cùng muốn giết kia, đến cuồi cũng lại bị cho biết, từ đầu đến cuối, âm mưu mà gã tự cho là đúng từ đầu đến cuối đều bị nam nhân kia khống chế, ngay cả Trần Sương Các, từ nay về sau ở Giang Nam không còn có thể yên ổn sinh sống. . . . . . Cho đến tận bây giờ.

Nam nhân cường đại lại vô tình đến đáng sợ kia, sao có thể dễ dàng cho gã đắc thủ như thế? ! Chẳng lẽ, lần này vẫn như cũ là cái bẫy của Diệp Thiên Hàn, gã sắp thất bại lần nữa sao? !

“Các chủ!” Trong giằng co, “Tứ” bỗng nhiên tự nội đường đi tới, vẻ mặt lo lắng nói: “Bẩm Các chủ, mới rồi một nam tử bạch y đã mang Diệp công tử đi !”

“Ngươi nói cái gì? !” Cố Thanh Giác không thể tin hỏi han, chén sứ trong tay vì nội lực chợt phóng thích mà nứt ra thành bột phấn. Một bên Âu Dương Huyên Di cũng kinh ngạc nhìn về phía”Tứ” . . . . . . người của phụ thân, cũng không thể thành công mang Diệp Tư Ngâm đi? !

Bỗng dưng, trong chính sảnh áp lực gia tăng mãnh liệt, cùng với hàn khí khiếp người nghênh diện đến.

Lăng Tiêu Thần bỗng nhiên nghiêm mặt hướng ra cửa chính vái chào, cung kính nói: “Chủ tử, Thiếu chủ.”

Hết chính văn đệ nhập tam chương