Phù Ảnh Ám Hương

Chương 40




Trong Hàn Viên Hoa lệ lại vẳng lặng, cái hiu quạnh của trời đông giá rét đã lặng yên thối lui.

Đầu mùa xuân hồ sen dần hiển sắc biếc, bên cạnh ao liễu rủ cũng đã mọc chồi non. Tử đằng dọc hành lang cùng quanh thủy đình sinh trưởng rất tốt, ngay cả những chùm nụ hoa tím nhạt đã lâu chưa thấy cũng xuất hiện.

“Không muốn?” Giữa sân, lãnh diễm nam nhân quân lâm thiên hạ nhếch mi hỏi, bàn tay ôm nơi thắt lưng thỉnh thoảng lại vuốt ve vài cái, như thế đang có ý uy hiếp, *** dù lấp đầy đôi mắt tím ấy nhưng vẫn không thể che đi sự sủng nịch.

Thiếu niên bị vẻ mặt tà mị mà mình chưa bao giờ gặp qua mê hoặc mà khẽ gật đầu, đổi lấy là một nụ hôn bỏng cháy của ái nhân. Không giống vừa rồi ôn nhu an ủi, đó là kích tình mãnh liệt như thế muốn nuốt y vào bụng, lệnh thiếu niên chưa từng trải qua tính sự kinh sợ, nhưng nhiều hơn lại là chờ mong cùng tò mò. Nói ra có chút mất mặt, dù đã trải qua cả hai thế, y cũng đã gần cái tuổi nhi lập, vậy mà lại chưa từng trải qua những chuyện thân mật thế này với người khác.

Sau nụ hôn kịch liệt, Diệp Tư Ngâm thình lình bị người ôm ngang lấy. Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành, nằm trong lòng ái nhân, lộ ra đôi chút vẻ nhỏ nhắn.

Dùng một chưởng phong nhu hòa đẩy cửa ra, Diệp Thiên Hàn mặc dù trong lòng vô cùng nôn nóng, cũng không muốn thương tổn người trong lòng mình, đành nhẫn nại, vạn phần ôn nhu ôm Diệp Tư Ngâm đặt lên giường.

Cánh cửa nặng nề khép lại, không gian yên ắng. Chỉ có khóm liễu xanh mướt trong viện kia, mới còn lại chút dư âm của trận tranh chấp cùng kích tình lúc nãy.

“Ngô ~” Diệp Thiên Hàn hôn ngày càng xâm nhập, làm người không chút kinh nghiệm kia khó mà thừa nhận nổi. Thân thể cùng tâm đều có cảm giác được một loại tình cảm không biết tên lấp đầy, khiến y không thể không khẽ ngâm ra tiếng, buộc mình bảo trì phần lý trí còn sót lại

Nhìn thấy người dưới thân theo nụ hôn xâm nhập mà dần dần lâm vào ***, phượng mâu hiện lên khó nhịn. Một tay cùng người kia mười ngón giao khấu, bàn tay thon dài còn lại xoa bên hông y. Đang muốn kéo đai lưng ra, bỗng nhiên bị y nắm chặt lại —”Hàn, chờ một chút!”

“Đổi ý ?” Mày kiếm khẽ nhếch, trêu tức nói, “Đáng tiếc không còn kịp rồi.”

Bị vẻ mặt tà mị của tình nhân hoặc trụ tâm thần, Diệp Tư Ngâm ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, mãi đến khi bàn tay dặt bên hông lần thứ hai động đậy, lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần, ngồi dậy, cấp tốc lui về phía sau.

“Ngâm nhi. . . . . . ?” Đè thấp thanh tuyến tỏ rõ Diệp Thiên Hàn đang nhẫn nại cùng bất mãn. Diệp Tư Ngâm cơ hồ có thể kết luận, nếu giờ phút này chính mình thật sự nói hai chữ “Đổi ý”, chắc chắn không thể thoát thân được, mà kết cục ngược lại còn rất thê thảm. Nhưng mà. . . . . .”Hàn, nghe nói, sẽ rất đau?” Diệp Tư Ngâm biết rất rõ nam nhân cùng nam nhân hoan ái thế nào, nhưng chính vì biết rõ, mới lo lắng thế này — nơi đó vốn đâu phải sinh ra là để bị yêu thương, chỉ cần nghĩ đến cũng dủ thấy không thoải mái. . . . . .

Diệp Thiên Hàn nghe vậy có chút dở khóc dở cười. Chẳng lẽ mấy ngày nay cứ vào đêm là người này lại trăm phương nghìn kế tìm cách trốn mình, chẳng qua là vì sợ đau? ! Vươn tay kéo người đang ngồi một góc xa kia lại, Diệp Thiên Hàn một tay ôm y, một tay ấn ám cách đầu giường lấy ra một chiếc bình sứ.

Thật quen mắt! Trên thân bình còn có một chữ “Nguyệt” quen thuộc. Này. . . . . . Này không phải là bình sứ Tiệm Nguyệt hay dùng để đựng thuốc sao? Nhớ tới Tiệm Nguyệt tính tình tinh quái, Diệp Tư Ngâm một phen đoạt lấy bình sứ, mở nắp ra. Nháy mắt, một cỗ xạ hương nồng đậm hỗn loạn mùi thanh mộc hương cùng trầm hương tràn ngập gian phong.”Đây. . . . . . Đây là. . . . . .” Nguyên bản khuôn mặt vùa khôi phục màu trắng mỏng bình thường lập tức phiếm đỏ lại.

Bình sứ bị người cướp đi, tiếp theo thân thể cũng bị áp đảo trên tầng đệm mềm mại, Diệp Thiên Hàn không nói hai lời, nhanh chóng kéo rớt đai lưng của y, tiếp theo, y phục trên thân từng kiện từng kiện bị cởi ra, không chút thương tiếc mà quăng ra ngoài trướng. Môi cũng bị người cướp lấy.

“Ân. . . . . . Ngô ~ ngươi, ân ~ ngươi từ đâu có được nó?” Người bị hôn cho thở hổn hển kia vẫn không quên được chuyện bình sứ, bám lấy hắn hỏi han.

Phượng mâu hẹp dài bất mãn nheo lại, đến tận thời điểm này, mà y lại chẳng biết tốt xấu như thế, cứ truy vấn không ngừng. . . . . .

“Ách, a!” Đột nhiên kinh suyễn một tiếng, Diệp Tư Ngâm vội che miệng, một đầu tóc đen như mực dán lên ngực làm y kinh hoảng. Diệp Thiên Hàn dùng môi lưỡi liếm hôn ngực y. Thân thể Thiếu niên chưa bao giờ bị đối đãi như thế, có chút không chịu nổi. Như thể có một ngọn lửa, tự hạ phúc dâng lên, cuốn toàn thân y vào ngọn lửa đang bùng cháy nóng rực đó . . . . .

Thấy y phản ứng đáp lại, Diệp Thiên Hàn nhếch miệng, môi lưỡi tiếp tục lướt đi, ngón tay thon dài dọc theo đường cổ duyên dáng chạy xuống, lướt qua thứ bị hôn sưng đỏ trên ngực, thắt lưng mẫn cảm, lỗ rốn xinh xinh mượt mượt trên bụng, cuối cùng dừng lại trên bụi cỏ, nhẹ nhàng vòng quanh đùa giỡn.

“Nha! Ân. . . . . . Không cần, không cần như vậy. . . . . .” Đáng thương Diệp Tư Ngâm sớm bị trận khiêu khích mới vừa rồi làm cho toàn thân vô lực, nâng tay muốn ngăn cản, lại bị ái nhân dễ dàng đẩy ra, tiếp tục đùa giỡn nơi mẫn cảm ấy, thế nhưng lại không chịu làm tiếp.

“Chỉ như thế liền chịu không nổi ?” Nhìn thanh nha non nớt chưa chạm vào mà đã bắt đầu run rẩy, từ trong bụi cỏ bảo hộ mình ngẩng đầu dậy, Diệp Thiên Hàn nhìn người hai mắt nhắm chặt, ngâm nga không ngừng hỏi.

“Ngươi!” Chưa từng hận ái nhân ngả ngớn đùa giỡn mình đến vậy, Diệp Tư Ngâm mở ra đôi mắt đầy sương mù, khó chịu níu chặt đệm dưới chân.

Hương khí thôi tình quẩn quanh trong không khí ngày càng đậm hơn, hơn nữa Diệp Thiên Hàn tận sức khiêu khích cùng âu yếm, Diệp Tư Ngâm rốt cục không thể chịu đựng nổi mà ngồi dậy. Thấy bản thân mình hoàn toàn xích lõa, lại nhìn Diệp Thiên Hàn y phục đầy đủ, trong lòng khó chịu, nhẫn xuống ***, y mạnh bạo ngồi dậy, kéo y phục hắn ra ném xuống giường. Diệp Thiên Hàn nhìn y hành động, thật vẫn chưa ngăn cản. Tương phản, hắn thực hưởng thụ người này chủ động. Hành động ngây ngô lại dị thường lớn mật đó làm hắn may mắn người này ở loại chuyện này khá mở.

Rốt cuộc cả hai đã xích lõa hoàn toàn, Diệp Tư Ngâm lại không biết nên tiếp tục thế nào. Đôi con ngươi như hàm chứa muôn vàn tử tinh (ngôi sao màu tím) nhìn ngắm thân thể hoàn mỹ trước mắt mà sững sờ. Không gầy gò như thoạt nhìn qua lớp y vật, thân thể Diệp Thiên Hàn, có đường cong hoàn mỹ cùng cơ thể rắn chắc mà không quá mạnh mẽ; làn da cũng không thô ráp như nam nhân bình thường, ngược lại là trắng nõn bóng loáng. Diệp Tư Ngâm không khỏi vươn tay xoa lên ***g ngực ái nhân, quả nhiên xúc cảm tốt như trong tưởng tượng, làm y trầm mê.

“Thích?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, mang theo hương vị gợi cảm không biết tên cùng hơi thở hàm chứa thoang thoảng vị ***.

“Ân. . . . . .” Không chỉ thích, hơn nữa là hâm mộ. Ánh mắt quay lại trên gương mặt ái nhân, bốn mắt nhìn nhau, dục hỏa vừa thối lui đôi chút lần thứ hai lan khắp toàn thân. Không biết là ai chủ động, hai người ôm nhau ngã vào giường, không ngừng kích hôn.

“Ân. . . . . . Cáp a ~ Hàn. . . . . .” Bị đặt dưới thân thể cường tráng, cảm nhẫn linh lưỡi quấn lấy một đầu ngực, bên còn lại cũng bị ngón tay không chút thành thật vẽ vời đùa giỡn , bàn tay nóng rực xoa dục vọng hơi ngẩng đầu của y—— nơi mẫn cảm nhất trên thân thể toàn bộ bị nắm giữ trong tay đối phương, Diệp Tư Ngâm run rẩy, không kiềm nổi mà phát ra tiếng rên rĩ.

“Hàn ~ chịu không nổi . . . . . . Ngô, cáp a. . . A!” Khi khoái cảm tràn ngập toàn thân, hai chân đột nhiên bị cường ngạnh tách ra, Diệp Tư Ngâm kinh hô một tiếng, lại khiếp sợ cảm nhận được một thứ ấm áp ẩm ướt bao lấy mình!”Hàn, không cần! Không cần như vậy!” Rất kích thích . . . . . . Bị khoang miệng ấm áp hàm trụ, Diệp Tư Ngâm không ngừng phe phẩy đầu, nước mắt kích tình theo hai má chảy xuống trên đệm chăn, nháy mắt tan biến không còn chút dấu vết.

Mái tóc dài màu mực của Diệp Thiên Hàn phủ trên bờ lưng trắng tựa tuyết, trên đệm, gương mặt cao ngạo rũ xuống, hàm duyện thanh nha trong miệng, cố sức tạo một đêm đầu tốt đẹp nhất cho người nọ.

“A! Ân ~ không. . . . . .” Hảo kích thích, thật thoải mái, cảm nhận linh lưỡi cuốn lấy linh khẩu, Diệp Tư Ngâm thấy như có ai đó vụt một roi lên lưng mình, cả người giật nảy, phát ra tiếng rên rỉ như gào thét. Cúi đầu nhìn người phía dưới, đôi mắt bị nước mắt tẩy rửa vô cùng tinh lượng dần dần hiện ra thần sắc khiếp sợ — ái nhân của y, một Diệp Thiên Hàn duy ngã độc tôn, một Diệp Thiên Hàn từ nhỏ đã không cần phải lấy lòng một ai, thế nhưng vì y. . . . . . Vì y mà cam nguyện làm chuyện hèn mọn như thế!

“Không cần!” Nhịn không được nước mắt lại chảy ra khóe mắt, Diệp Tư Ngâm cố sức kéo ái nhân dậy, trong lúc Diệp Thiên Hàn khó hiểu nhìn chăm chú, y lại đón nhận một nụ hôn khác. Ngón tay lành lạnh chạm vào vật nóng rực nơi khố, Diệp Tư Ngâm càng thêm đau lòng, tâm khẽ run, cầm lấy thứ thô to đã đứng thẳng dậy, chậm rãi trượt lên xuống.

“Ngâm nhi? . . . . . . Ân. . . . . .” Trong lúc đang khó hiểu, lại bị động tác ngây ngô của Diệp Tư Ngâm kích thích càng thêm căng cứng, Diệp Thiên Hàn kêu lên một tiếng đau đớn.

“Hàn, không cần làm thế cho ta. . . . . .” Liên tục hầu hạ dục vọng của ái nhân, Diệp Tư Ngâm rất muốn hắn hiểu cho suy nghĩ của mình.

Diệp Thiên Hàn nghe hiểu, làn môi ấm áp hạ lên thái dương, chóp mũi, mang theo sủng nịch cùng quý trọng. . . . . .

Ngoan ngoãn nằm trên giường, mang theo một chút sợ hãi với đau đớn cùng hiếu kì với tình sự kịch liệt kế tiếp, Diệp Tư Ngâm nhìn Diệp Thiên Hàn lấy bình sứ bên cạnh, dùng ngón tay lấy ra một ít dược cao mầu trắng ngà. Hậu huyệt bỗng nhiên thấy lành lạnh.

“Ân. . . . . .” Nhíu mi than nhẹ một tiếng, bởi ngón tay thon dài của Diệp Thiên Hàn đã tham nhập huyệt khẩu. Không đau, cảm giác dị vật sáp nhập chỉ làm y có chút khó chịu. Dược cao theo ngón tay tiến vào bị nội bích bắt đầu hòa tan, tản ra hương khí nồng đậm. Dần dần, ngón tay tiến vào càng lúc càng thoải mái. Không biết là ngón tay ma xát, hay là tác dụng của dược vật, hậu huyệt truyền đến từng cơn tê dại làm Diệp Tư Ngâm cả người nóng lên, hơi vặn vẹo thân thể, như đang khát cầu càng nhiều.

“Khó chịu?” Cúi người, ngón tay như trước vẫn tiếp tục khuếch trương hậu huyệt nơi sắp cất chứa thứ thô to của mình, Diệp Thiên Hàn mềm nhẹ hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Diệp Tư Ngâm hỏi.

Lắc đầu, lại gật đầu. Diệp Tư Ngâm không biết loại cảm giác này nên xưng là”Thoải mái” hay là”Khó chịu” , chỉ vòng tay ôm lấy cổ ái nhân, vùi mặt vào cổ đối phương — tựa như chỉ có làm thế, mới có thể được khuây khoả một chút.

Hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của người nọ, Diệp Thiên Hàn lại lấy chút dược cao, nguyên bản hậu huyệt thít chặt khô ráo, dưới tác dụng của dược vật đã trở nên mềm mại ướt át, hơi mở ra, như đang nghênh đón hắn tiến vào.

“Phải tiến vào.” Cảm giác được cái đầu chôn trong lòng mình ngực hơi điểm, Diệp Thiên Hàn đẩy thứ dâng trào của mình vào huyệt khẩu ướt át—

“A!” Đau. . . . . . Thứ kia hoàn toàn khác hẳn nhiệt độ cùng kích thước của ngón tay cứ thế thong thả lại kiên định sáp nhập nơi bí ẩn nhất của thân thể, Diệp Tư Ngâm đau thét ra tiếng.

Diệp Thiên Hàn cả kinh, cúi đầu nhìn, mặc dù hàm duyện có chút miễn cưỡng, lại vì dược vật tác dụng nên không bị thương, mới nắm chặt cánh tay, an ủi nói: “Ngoan, nhịn chút nữa thôi.” Một tay tìm đến phía dưới, nhẹ nhàng xoa vùng da thịt non mềm chung quanh huyệt khẩu, làm y thoải mái đôi chút.

Người được ôn nhu đối đãi dần dần thả lỏng tâm thần, để tình nhân hoàn toàn tiến vào thân thể.

“Còn đau?” Lo lắng thân thể Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn chỉ duy trì trạng thái sáp nhập, vẫn chưa nôn nóng tác cầu.

Lắc đầu. Tuy rằng vẫn là có chút khó chịu, nhưng không phải rất đau. Cảm giác thân thể bị lấp đầy làm y thấy thỏa mãn, lúc này tựa như đang cùng đối phương vô cùng thân mật, là thời điểm mà vô luận là thân thể hay là linh hồn đều tựa vào nhau thật gần.

Thứ nóng rực trong thân thể thiếu kiên nhẫn co rút, khiến Diệp Tư Ngâm biết đối phương nhẫn có bao nhiêu vất vả, mới giật giật vòng eo giục hắn.

“Đáng chết. . . . . . Đừng nhúc nhích!” Diệp Thiên Hàn cả kinh, không nghĩ tới Diệp Tư Ngâm lại khiêu khích mình như thế, chặn lại động tác không thành thật của y. Tuy rằng hắn vẫn còn chút tự chủ mà trước nay hắn vẫn tự hào, nhưng người dưới thân quá đẹp, lại là người hắn yêu nhất, trời biết hắn có thể nhẫn tới khi nào!

Vậy mà Diệp Tư Ngâm vẫn chưa cảm nhận được sự quan tâm của tình nhân, vẫn không biết sống chết đong đưa vòng eo: “Hàn, cáp a ~ động a. . . . . .”

Mắt tím thâm thúy hiện ra một tia thị huyết, nhìn ái nhân khó được bốc đồng, trầm giọng nói: “Ngâm nhi, đây là ngươi tự tìm. . . . . .”

Còn chưa chờ Diệp Tư Ngâm phục hồi tinh thần, hiểu rõ hàm nghĩa lời hắn nói, thứ nóng rực trong cơ thể đã bắt đầu tàn sát bừa bãi.

“Hàn. . . . . . A, chờ, cáp a, ân. . . . . . Chậm. . . . . . Không cần. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Rốt cục hiểu được ý của hắn, đáng tiếc đã chậm. Người mới nếm thử trái cấm bị va chạm đến mức ngay cả một lời trọn nghĩa cũng không thể nói ra, vừa mở miệng, lại biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng *** mĩ.

Phù dung trướng noãn, thoang thoảng mùi xạ hương nồng đậm cùng cùng hơi thở ***. Trong Hàn Viên tĩnh lặng chỉ còn nghe được vài tiếng thở gấp ngâm nga. Tinh đấu trải dài khắp bầu trời, đêm, còn rất dài.



Hết chính văn đệ tứ thập chương.