Phù Diêu

Chương 105: Cái nhìn mới




Lý Dật Phong nghe xong lập tức hiểu ý, y nói:
- Cậu nói tiếp.

Vương Quốc Hoa nói.
- Ý của tôi rất đơn giản, giá thấp không thăng nhưng trong quá trình bán đất phải có hạng mục đầu tư cụ thể và thời gian giải ngân vốn. Chúng ta thu hút đầu tư là một hiệu ứng lâu dài, không thể vì chút tiền bán đất. Lấy khu công nghệ cao làm ví dụ, lúc đầu quá tham nên kết quả bây giờ là như thế nào? 800 mẫu đất, đó là khái niệm gì? Nếu có thể mượn cơ hội này biến 800 mẫu thành nhà máy, tôi thấy dù giá thấp một chút cũng được. Chúng ta còn có thể dùng trụ sở sản xuất ô tô kia để tuyên truyền cho Khu khai phát và khu công nghệ cao chúng ta, làm nơi sản xuất các linh kiện ô tô. Một khi chuyện này thành công thì hiệu ứng của nó là không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả trở nên rõ ràng theo lời phân tích của Vương Quốc Hoa. Thị xã Lâm Giang không phải không bán đất chỉ là do giá đất tăng vọt khiến lợi ích mâu thuẫn. Tạm dừng chẳng qua chỉ là quá trình phân chia lại lợi ích mà thôi.

- Nói tiếp.
Lý Dật Phong không đi nữa, Vương Quốc Hoa mô tả tương lai làm tim y đập mạnh, nếu như thật sự thành công thì trong 20, 30 năm tới đó vẫn là một điểm sáng chính trị của y. Ở vấn đề này lại không khó nhìn ra người Lâm Giang chú trọng lợi ích trước mắt mà Vương Quốc Hoa lại nhìn về ít nhất ba năm sau.

Ba năm sau hiệu ứng từ trụ sở sản xuất linh kiện xuất hiện chính là lccs nhiệm kỳ của Lý Dật Phong kết thúc. Còn ai có thể ngăn cản bước tiến của Lý Dật Phong này?

- Chúng ta nhất định phải làm ra được gì đó trước khi người Lâm Giang có phản ứng. Bọn họ bây giờ chỉ thấy lợi ích trước mắt mà không thấy tương lai, mượn ngọn gió của thị xã Lâm Giang để kinh tế quận ta phát triển, đây là cơ hội. Thời gian rất gấp, chúng ta có nhiều việc phải làm. Đầu tiên bên chính quyền cần thống nhất nhận thức, cùng nhận thức đây là nhiệm vụ thu hút đầu tư tốt đẹp. Ở khu công nghệ cao, tôi yêu cầu bọn họ nhanh chóng đưa ra một cơ chế phục vụ kiện toàn. Đối với phòng chiêu thương tôi cũng yêu cầu bọn họ trong thời gian ngắn nhất phải thống nhất tư tưởng. Nếu không làm được thì người phụ trách sẽ bị thay thế. Chỉ khi nào nhà đầu tư thấy đầu tư vào quận ta có lợi thì bọn họ mới có thể lưu tài chính của mình lại.

Vương Quốc Hoa dừng một chút ra hiệu muốn đi xuống lấy thuốc, Lý Dật Phong đưa một bao tới nói.
- Nói rất đúng.
Nếu trước đó Lý Dật Phong còn có ý kiến với Vương Quốc Hoa, cho rằng hắn còn trẻ làm việc cấp tiến. Như vậy bây giờ Lý Dật Phong đã có cái nhìn khác, không phải hắn cấp tiến mà là hắn có ý nghĩa thành thục trong công việc, hơn nữa tin tức nhạy bén. Hắn muốn lợi dụng cơ hội này để tiến hành ngay. Người Lâm Giang không sốt ruột vì trụ sở sản xuất ô tô ở ngay nhà mình, bọn họ cần phân chia lợi ích trước đã . Đối với quận Lưỡng Thủy mà nói nếu bỏ lỡ cơ hội này thì đó chính là tội nhân thiên cổ của quận Lưỡng Thủy.

Nghĩ đến cách nói tội nhân thiên cổ, Lý Dật Phong không khỏi run lên. Lần đầu tiên y ý thức được mình là quan chức nên thói quen nhìn nhận vấn đề ở vị trí quan chức. Người Lâm Giang không phải cũng vậy sao? Đối mặt với lợi ích thì đầu tiên phải đấu đá nội bộ sau đó mới ngồi xuống phân chia.

- Nói cho xã Thanh Thủy tôi có việc gấp không xuống được.
Nói với thư ký một tiếng, Lý Dật Phong kéo tay Vương Quốc Hoa nói.
- Đi, về văn phòng, chúng ta cần phải bàn bạc nhanh chóng đưa ra phương án toàn diện.

Vương Quốc Hoa nở nụ cười và thở dài một tiếng. Lý Dật Phong không làm mình thất vọng. Mình không nhìn lầm đối phương, Lý Dật Phong là người có trái tim trách nhiệm vì sự nghiệp. Hắn không khỏi so sánh Lý Dật Phong với Tằng Trạch Quang, phát hiện hai người đều là lãnh đạo vì sự nghiệp, nhưng Tằng Trạch Quang có tố chất chính trị thành thục hơn vì thế thiếu sự nhiệt tình.

Về văn phòng, chuyện đầu tiên của Lý Dật Phong là gọi cho Ngô Bản Lập:
- Ngô Bản Lập hả? Nếu mấy chục mẫu đất kia chưa chính thức bán ra thì dừng giao dịch, lập tức tới chỗ tôi.

Lý Dật Phong rất quyết đoán. Vương Quốc Hoa nói cho y hiểu có người muốn kiếm lợi từ việc sang nhượng đất, không thể dung chúng cho đám người đó.

- Quốc Hoa, chúng ta nói tiếp.
Lý Dật Phong gật đầu nói với thư ký:
- Không để cho bất cứ ai vào. Ngô Bản Lập tới thì bảo anh ta ngồi ngoài chờ.

Chủ nhiệm Khu khai phát – Ngô Bản Lập sợ run lên, còn tưởng giao dịch lén của mình với lão Cao bị phát hiện ra. Y đổ mồ hôi lạnh lập tức cầm máy gọi số. Y thở hổn hển nói:
- Lão Tam, chuyện có thể bị lộ, lập tức dừng lại nếu không tôi và anh đều xong đời.

Ngô Bản Lập thầm cảm ơn Lý Dật Phong, chủ tịch vẫn chiếu cố mình nên mới ám chỉ mình. Ngô Bản Lập lập tức chạy đến ủy ban quận, kết quả bị chặn lại ở văn phòng chủ tịch. Thư ký ra hiệu lãnh đạo đang nói chuyện ở trong. Giữa mùa đông mà Ngô Bản Lập liên tục lau mồ hôi, chờ đợi trong lo lắng. Y thầm nghĩ mình sao lại bị ma xui quỷ khiến như vậy. chuyện ông bố vợ vừa xong, còn liên lụy tới Tần Đại Hà. Chức phó chánh văn phòng ủy ban sao nhiều chất béo bằng chức trưởng phòng chiêu thương? Bị gõ thẳng mặt như vậy mà sao mắt mình lại còn bị lợi làm mờ đi?

Nghĩ đến sự tin tưởng của Lý Dật Phong đối với mình, Ngô Bản Lập càng lúc càng lo lắng.

Trong phòng Lý Dật Phong và Vương Quốc Hoa nói chuyện đã gần tiếng. Trạng thái bây giờ là Vương Quốc Hoa viết ra một phương án, sau đó hai người thảo luận, hoàn thiện từng điểm. Lý Dật Phong đột nhiên phát hiện trong cả quá trình Vương Quốc Hoa không ngờ có tác dụng chủ đạo, không biết đầu tên này mọc như thế nào mà không ngừng đưa ra ý tưởng, nhìn ra được nhiều vấn đề. Ở loại trạng thái này khiến thời gian trôi qua rất nhanh, tâm trạng của Lý Dật Phong cũng bị Vương Quốc Hoa dẫn dắt theo.

- Chủ tịch, ăn cơm thôi ạ.
Đến giờ trưa, thư ký vào báo cáo, ngoài cửa còn có Ngô Bản Lập mỏi mắt nhìn vào.

- Lát nữa.
Không ngờ người lên tiếng là Vương Quốc Hoa, Lý Dật Phong ngẩn ra rồi lập tức cười hiểu ý. Tên Vương Quốc Hoa lúc làm việc đúng là khiến người ta thích. Lý Dật Phong xua tay với thư ký, sau đó rất nhanh bị Vương Quốc Hoa kéo vào trạng thái công việc.

Ngô Bản Lập đợi bên ngoài hơn ba tiếng mới biết sao mình đợi lâu như vậy. Y không rõ là Vương Quốc Hoa và chủ tịch không phải đối đầu sao? Sao hai người ở trong phòng đóng cửa nói chuyện lâu như vậy?

Ngô Bản Lập có lẽ không bao giờ hiểu nổi Vương Quốc Hoa luôn đặt công việc lên hàng đầu, hắn dùng tâm trạng hết lòng vì công việc đã kích thích được Lý Dật Phong. Hơn nữa hắn gặp chủ tịch như Lý Dật Phong, nếu không cho dù gặp chính là Tằng Trạch Quang thì cũng phải cân nhắc mãi về lợi ích rồi mới có quyết định.

Lại tiếng nữa trôi qua, thư ký vào nhỏ giọng nói:
- Hai vị lãnh đạo, công việc rất quan trọng nhưng cần ăn cơm.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn hắn nói:
- Anh không biết đi gọi bát mì sao? Không thấy chúng tôi đang đói ư?

Thư ký há hốc mồm thầm nói mình là thư ký của chủ tịch, mày còn không có thư ký mà. Nhưng bất ngờ chính là Lý Dật Phong lại cười xua tay nói:
- Đi đi.

Trước khi đi ra, thư ký cuối cùng nghe được một câu:
- Chủ tịch, chúng ta bàn tiếp về vấn đề phòng du lịch, đầu tiên tôi cho rằng tình hình thực tế của phòng du lịch …

Ngô Bản Lập không nghĩ là thư ký lại bảo mình đi lấy hai bát mì. Ngô Bản Lập rất khó hiểu nên không thấy đói. Cúi đầu xuống lầu không ngờ gặp được Nhạc Đông Linh mặt mày nhăn nhó đang đi xuống mà bước chân run run. Nhạc Đông Linh hôm nay mặc khá chau chuốt.

- Nhạc Đông Linh, có gì không thoải mái à?
Hai người là bạn học từ nhỏ nên khá thân thiết, Ngô Bản Lập lên tiếng hỏi.

Nhạc Đông Linh thấy đối phương, ả ngẩn ra nói.
- Lão Ngô, anh sao lại ở đây?

Ngô Bản Lập hiểu tại sao đối phương ở đây, y cười khổ nói.
- Cô tìm trợ lý Vương hả? Hắn ở văn phòng chủ tịch, ngồi đến bốn năm tiếng. Vừa nãy tôi còn nghe hắn nói đến phòng du lịch.

- Hả.
Nhạc Đông Linh run lên, sợ gì đến cái đó. Vương Quốc Hoa này là kẻ độc ác, không phải mình tới muộn một phút thôi sao? Không phải mình muốn đến muộn mà, do con ả Thanh Hà kia chậm báo thôi.

Nhạc Đông Linh run run thiếu chút nữa là ngã. Ngô Bản Lập thấy ả mặt mày tái mét nên không đành lòng đi lên đỡ.
- Hai vị lãnh đạo còn chưa ăn, bảo tôi đi mua bát mì. Cô nói bọn họ có thể nói chuyện gì? Nói chuyện lâu như vậy nữa chứ. Tôi được chủ tịch gọi tới mà đợi mấy tiếng, còn phải tiếp tục chờ, còn phải làm chân chạy đi gọi mì.

Nghe vậy, Nhạc Đông Linh cũng có chút buồn bực. Ả không biết có việc gì mà khiến hai lãnh đạo ngồi nói chuyện mấy tiếng liền.

Trong văn phòng Lý Dật Phong, trước mặt Vương Quốc Hoa là một tập giấy dầy, đều là do Vương Quốc Hoa viết. Lý Dật Phong nhìn đống giấy, nghe Vương Quốc Hoa nói về tư tưởng phát triển của phòng du lịch, trong lòng y có cảm giác khó nói. Lúc đầu vứt hai phòng ban đầy rối rắm, Vương Quốc Hoa không từ chối mà lại muốn làm tốt công việc. Nếu như cấp dưới đều có thái độ làm việc như vậy, mỗi người trong trụ sở ủy ban đều vậy thì còn lo kinh tế quận Lưỡng Thủy không phát triển sao? Lý Dật Phong cảm thấy mình phải một lần nữa đánh giá lại Vương Quốc Hoa.