Phù Diêu

Chương 133: Chuyện tìm tới




Hoàn thành từ cô gái thành phụ nữ, Giang Thúy Thúy nhìn qua rất hạnh phúc. Cô nói với Du Phi Dương:
- Anh đoán đúng, tên này không giống một kẻ đứng đắn, nhất định là tai họa không ít cô gái, phụ nữ.

Hai người đều đeo kính râm như đặc vụ, Vương Quốc Hoa quyết định không thèm để ý đến việc đôi này trêu mình.
- Đây không phải chỗ nói chuyện, tôi đưa hai vị tới khách sạn.

- Không cần, em đã lấy phòng, đến đây là để nói chuyện lần trước.
Giang Thúy Thúy có chút thất vọng. Vương Quốc Hoa không thèm để ý việc cô đả kích. Đàn ông có bản lĩnh không phải đều kiêu ngạo sao? Lần trước ở biệt thự Giang Thúy Thúy cảm thấy mình rất mất mặt nên muốn đòi lại một chút.

Ngoài cửa đỗ một xe Mercedes-Benz tư nhân, xem ra ở đây còn có không ít người tới. Vương Quốc Hoa không gọi lão Lý mà lên xe Mercedes-Benz. Sang năm có không ít công ty sản xuất linh kiện ô tô tới đầu tư, có không ít khách tìm tới Vương Quốc Hoa chỉ là lần đầu người trong ủy ban thấy Vương Quốc Hoa lên một xe tư nhân.

Thấy cảnh này, Thịnh Trường Công không khỏi khinh thường nói.
- Thì ra nó cũng có ngày này.
Thịnh Trường Công là người cẩn thận, trước khi ngồi lên vị trí phó chủ tịch thường trực, y luôn thể hiện là người khiêm nhường. Nhưng vị trí dưới mông thay đổi, thành nhân vật số hai ở ủy ban quận, bên người Thịnh Trường Công bắt đầu nhiều người hơn, tính cách của Thịnh Trường Công cũng đổi khác.

- Vương Quốc Hoa này không biết chú ý ảnh hưởng.
Thịnh Trường Công nói thầm với Tào Hiểu Minh đứng bên cạnh. Tào Hiểu Minh gần đây như chim sợ cành cong, kết quả của Vu Lâm làm y lo lắng nhiều ngày. Sau đó phát hiện thị trưởng Lôi không có ý xử lý mình, y mới dần lấy lại bình thường. Chẳng qua Tào Hiểu Minh rất không cam tâm, miếng thịt béo ở Khu khai phát, khu công nghệ cao không ngờ y không chạm được vào chút nào.

- Thanh niên nên táo bạo một chút cũng là bình thường. Chẳng qua người ta được bí thư Ôn coi trọng, chúng ta chỉ có thể nhịn thôi.
Tào Hiểu Minh nói một câu khá có trình độ, Thịnh Trường Công nghe được vẻ ghen tị của đối phương. Y thầm nghĩ mày cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Bởi vì muốn phối hợp với thị xã về thủ tục trình xây dựng đường cao tốc, tăng cường tiến trình lên cấp của thị xã nên mấy ngày gần đây Lý Dật Phong về cơ bản ở trên ủy ban thị xã, các công việc hàng ngày của ủy ban quận về cơ bản do Thịnh Trường Công thay mặt xử lý. Chuyện ở công ty phân bón làm Thịnh Trường Công rất đau đầu, cũng làm y thấy đắc ý mình nắm quyền to. ủy ban trích khoản tiền xử lý, quyền phân phối khoản tiền này rơi vào tay Thịnh Trường Công. Chỗ nào dùng nhiều, chỗ nào dùng ít thì Thịnh Trường Công đương nhiên biết. Tào Hiểu Minh tìm tới Thịnh Trường Công chính là vì khoản tiền này. Theo Tào Hiểu Minh thấy không gì tiền không thể động.

Trên xe, Giang Thúy Thúy nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa nhưng hắn không để ý. Hắn nói với Du Phi Dương:
- Quản vợ của ông đi, đừng chiều như vậy. Phụ nữ ba ngày không cho một trận là trèo lên đầu lên cổ ngay.

Du Phi Dương đầy bất đắc dĩ xua tay, Giang Thúy Thúy trừng mắt nhìn hắn:
- Nhìn một chút là chết à, chỉ là muốn biết trong đầu anh rốt cuộc có gì?

- Câu hỏi ngu như vậy, anh đây coi như không nghe thấy.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, Du Phi Dương cười phá lên:
- Sắc bén, rất sắc bén. Giang Thúy Thúy ơi Giang Thúy Thúy, không ngờ em cũng có ngày hôm nay.

Du Phi Dương nói như vậy, Giang Thúy Thúy sớm chuẩn bị tâm lý. Cô lấy một bản hợp đồng ném cho Vương Quốc Hoa:
- Xem đi, xem xong thì ký tên.

Vương Quốc Hoa không nhìn mà ném cho Du Phi Dương:
- Tiền bỏ chỗ ông, kế hoạch kinh doanh cụ thể tôi chưa có thời gian chuẩn bị, phải vài ngày mới làm ra.

Giang Thúy Thúy cười lạnh nói:
- Tôi biết nay mà, đừng lo, tôi dẫn một nhóm người tới, anh dành một ngày dạy bọn họ làm như thế nào là được.

Vương Quốc Hoa nói:
- Nội dung chính tôi đã nói với anh, thực ra cô cần phải đi học kiến thức kinh doanh chính thống, đây là môn học vấn sâu. Biệt thự nhất định là dành cho người có tiền. Rất nhiều lúc người có tiền cũng không thèm để ý đến giá trị của biệt thự mà là để ý bỏ bao tiền mua biệt thự. Nói cách khác phải làm cho người ta thấy đến khu biệt thự ở là có thể diện, như vậy người ta mới bỏ tiền ra mua.

Giang Thúy Thúy đảo đảo mắt suy nghĩ khá lâu.
- Có chút thú vị, bảo sao cuối năm tôi vừa tăng giá là bán được năm căn biệt thự trong mấy ngày. Tôi tưởng bọn họ nhiều tiền muốn đốt, thì ra mình nghĩ nhầm.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Được rồi, quay về giá bình thường, 15 ngàn một mét, nghĩ biện pháp trồng ít cây xanh vào tiểu khu, tăng thêm mấy trò giải trí như hồ bơi, sân tennis, tóm lại phải tạo không khí để vào Đế Vương Uyển sẽ là tượng trưng cho thân phận và địa vị.

- Không đúng, tiểu khu của tôi tên Phỉ Thúy sơn trang.
Giang Thúy Thúy sửa lại. Vương Quốc Hoa không nói, Du Phi Dương trừng mắt nhìn cô:
- Ngực to ngu ngốc, làm theo lời hắn, sửa thành Đế Vương Uyển.
Vương Quốc Hoa cười cười, Giang Thúy Thúy đã không còn ngang ngược như trước, mặt đỏ bừng khẽ đấm vào ngực Du Phi Dương.



Du Phi Dương và Giang Thúy Thúy ở khách sạn hai ngày mới về. Vương Quốc Hoa vì thế phải làm thêm hai tối. Du Phi Dương có chút xấu hổ vì bắt tội hắn nên trước lúc đi đưa cho Vương Quốc Hoa một phong bao, bên trong có hai tờ séc.

Mấy hôm sau Du Phi Dương gọi tới nói mình sắp sang Mỹ, đồng thời y có chút đắc ý nói:
- Đến quận Lưỡng Thủy một chuyến mà Giang Thúy Thúy đã thay đổi hẳn, cả ngày ôm sách đọc, còn học nấu ăn.

Việc này Vương Quốc Hoa không đánh giá, cũng không kịp đánh giá vì lão Lý đột nhiên phanh lại trước trụ sở ủy ban.

Có không ít người vây quanh ở trụ sở, Vương Quốc Hoa chuẩn bị mở cửa xuống xe nhưng Lão Lý đã vội vàng khuyên.
- Chủ tịch Vương, để tôi xuống xem trước một chút.
Lão Lý gần đây càng lúc càng cung kính nên Vương Quốc Hoa tạm thời không đề cập việc đổi người. Vương Quốc Hoa còn nghe nói vợ Lão Lý ở phòng ăn cũng được lên chức, không phải vất vả như trước, tiền lương cũng tăng lên.

- Không cần, đều là dân chúng có gì phải sợ.
Vương Quốc Hoa đẩy cửa xe lững thững đi tới.

- Chúng tôi muốn gặp chủ tịch Lý.

- Ngay cả tiền sống cũng cắt, trời đất không tha.

- Thịnh Trường Công chết không được tử tế.

Không ngừng có tiếng gào thé, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đứng ở phía sau nhìn mấy chục người dân đang kích động.

Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ, chiều không đi làm mà tới đây làm gì? Sao Thịnh Trường Công lại bị chửi? Vương Quốc Hoa có ấn tượng tốt đối với Thịnh Trường Công, cảm thấy đối phương là người biết điều cơ mà.

Hơi suy nghĩ một chút, Vương Quốc Hoa xoay người lên xe nói.
- Quay đầu, đến khu công nghệ cao xem một chút.

Lúc xe chạy trên đường, Vương Quốc Hoa nhắm mắt suy nghĩ rất cuộc là nguyên nhân gì mà người dân chặn cổng trụ sở? Những người này tuổi không nhỏ, đều trên 50, tuổi này thường rất biến nhẫn nhịn, không ép quá sẽ không làm loạn.

- Lão Lý, gần đây có nghe được tin gì không?
Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi, Lão Lý vội vàng đáp.
- Tôi thật ra nghe được một vài điều. Lão Mạnh – lái xe cho chủ tịch Thịnh khoe nói gì mà chủ tịch Tào gần đây không ngừng nịnh bợ chủ tịch Thịnh.

- Ồ, sao phải nịnh chủ tịch Thinh?
Vương Quốc Hoa tò mò hỏi. Lão Lý nói:
- Không phải vì vợ chủ tịch Tào là chủ nhiệm Quỹ tín dụng sao? Lão Mạnh không nói rõ chi tiết chỉ nói vợ chủ tịch Tào muốn bên tài chính gửi tiền vào nên nhờ đến chủ tịch Thịnh.

Thịnh Trường Công quả thận phụ trách phòng Tài chính, nhưng quyền tài chính lại trong tay Lý Dật Phong. Hơn nữa phòng Tài chính cũng có quan hệ của mình, dựa vào cái gì phải gửi tiền vào Quỹ tín dụng? trong đầu Vương Quốc Hoa mơ hồ nhớ một việc hình như nghe nói Quỹ tín dụng có vấn đề lớn xảy ra. Sau đó khiến toàn tỉnh tiến hành chỉnh đốn Quỹ tín dụng. Rốt cuộc là tại sao thì Vương Quốc Hoa không nghĩ ra. Trong tay Thịnh Trường Công có bao tiền có thể đưa vào Quỹ tín dụng? Việc này có gì không bình thường không? Chẳng lẽ là …

Vương Quốc Hoa đột nhiên thấy nặng nề. Trong tay Thịnh Trường Công gần đây đúng là nắm khoản tiền khá lớn, đó là tiền xử lý vụ việc công ty phân bón. ủy ban quận cấp hai triệu, thị xã cấp hai triệu, nghe nói Lôi Minh nói phải cấp tiền này tới tay từng công nhân, nhưng ít khi có chuyện tiền được phát hết mà.

Thịnh Trường Công là người luôn khiêm nhường chẳng lẽ động tay chân vào khoản tiền này sao? Ngu cũng đừng ngu tới mức đó chứ? Vương Quốc Hoa không nghĩ ra được. Vu Lâm là vết xe đổ ở ngay trước mặt cơ mà.

Xe tới khu công nghệ cao, không ngờ bên này cũng ồn ào không kém. Dưới sân ban quản lý, một người đàn ông mặc áo da cùng với mười mấy tên trai tráng đang há miệng mắng to.