Phù Diêu

Chương 139: Không thay đổi mấy




- Lão Lôi, Lão Nghiêm, tôi thấy nên để Ủy ban kỷ luật điều tra Thịnh Trường Công cùng Tào Hiểu Minh. Tạm thời đình chỉ công tác bọn họ chờ xử lý.
Ôn Xương Thịnh nghiêm túc nói một câu, Lôi Minh nghe xong không khỏi yên tâm. Người của Ủy ban kỷ luật thị ủy đi điều tra thì chuyện của công ty phân bón nhất định sẽ có thể che lại. Lúc điều tra ngôn ngữ cũng nghiên cứu một chút, Tào Hiểu Minh xuất phát từ vấn đề tự bảo vệ cũng không dám cắn càn.

Kết quả cuối cùng một mình Tào Hiểu Minh bị kỷ luật, sau đó tội lớn do ả vợ Tào Hiểu Minh gánh.

Ôn Xương Thịnh nói câu kia đã xác định kết quả này. Tào Hiểu Minh chỉ cần không nói loạn cùng lắm mất chức, khai trừ đảng cũng chưa chắc. Kết quả này tốt hơn nhiều so với ngồi tù.

- Tôi đồng ý.
Lên tiếng trước không ngờ lại là Nghiêm Hữu Quang. Nghiêm Hữu Quang hiểu ý Ôn Xương Thịnh, cũng biết tâm tư của Lôi Minh nên không làm khó. Một đắc tội hai có khác gì thằng ngu.

Ủy ban quận Lưỡng Thủy rất nhanh có động tác, chỉ trong hai ngày toàn bộ tiền được phát tới tay công nhân. Kết quả điều tra của Ủy ban kỷ luật thị ủy cũng nhanh chóng có. Thịnh Trường Công có trách nhiệm sai sót trong công việc, thị ủy quyết định thông báo phê bình Đảng với Thịnh Trường Công. Tào Hiểu Minh thảm hơn, mất chức, bảo lưu Đảng tịch, do y tự thú nên không truy cứu trách nhiệm hình sự.

Đối với kết quả xử lý này, Vương Quốc Hoa không hề bất ngờ. Tào Hiểu Minh tính gì? Kiếp trước bao quan chức tham ô bị bắt cuối cùng chẳng có mấy tên bị tử hình.

Vụ án phiền phức của quận Lưỡng Thủy đã được chìm đi, lúc này phiền phức của Quỹ tín dụng lại xuất hiện. Bởi vì chuyện của Mai Phương Phương nên Quỹ tín dụng tiến hành điều tra trên quy mô lớn. Kết quả điều tra rất nghiêm trọng, án tham ô có hai, còn có mấy tên bị bắt vì tham ô công quỹ. Chẳng qua việc này không quan hệ mấy đến quận Lưỡng Thủy, tóm lại tiền gửi vào tài khoản Quỹ tín dụng bị tham ô thì quận Lưỡng Thủy không bị tổn thất mấy.

Trưởng phòng tài chính quận Lưỡng Thủy - Cổ Thiên Long được chọn làm quyền phó chủ tịch, đây là biến hoá nhân sự duy nhất của ủy ban quận. Ngoài ra Thịnh Trường Công sau lần đó càng thêm nhũn nhường hơn.

Cơn sóng gió này không mang lại nhiều ảnh hưởng, đối với Vương Quốc Hoa mà nói gần như không ảnh hưởng.

Sau đó cuộc sống và công việc của Vương Quốc Hoa về lại quỹ đạo bình thường, trọng tâm công việc cũng chuyển sang phòng du lịch. Nhạc Đông Linh đã có bản quy hoạch, sau đó chạy lên tỉnh vài chuyến mời chuyên gia đánh giá, đến khảo sát thực địa.

Tháng một lặng lẽ qua đi, công việc của trợ lý Vương có thể nói khá nhiều, mỗi ngày không chạy nơi này sẽ chạy nơi khác. Vương Quốc Hoa hoàn toàn có thể ngồi trong văn phòng nghe báo cáo nhưng hắn không làm thế. Uy hiếp lớn nhất đối với hắn là thiếu kinh nghiệm công tác, không nói chuyện gì cũng nhúng tay nhưng ít nhất phải biết làm như thế nào để tạo trụ cột cho công việc ngày sau.

Hôm nay trời khá rét, Vương Quốc Hoa lấy áo khoác từ trong tủ ra mà lại ngẩn người. Nhìn chiếc áo, hắn như thấy Lưu Linh đang đứng mỉm cười trước mặt mình.

Vương Quốc Hoa biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ tình yêu của mình và Lưu Linh đã chết. Do dự một phen, Vương Quốc Hoa bỏ chiếc áo xuống, mặc chiếc áo do mình mua rồi đi ra ngoài.

Lão Lý đã chờ ở dưới, thấy Vương Quốc Hoa tới lập tức đi lên đón. Cuộc sống gần đây của Lão Lý càng lúc càng tốt, vợ cũng đã vào biên chế, còn không mất một đồng tiền nào. Áp lực cuộc sống giảm bớt, trên bàn ăn không ngừng có đồ ăn mặn làm cả nhà Lão Lý đều vui vẻ.

Lão Lý biết rõ việc này do ai mang tới cho mình, cũng có thể cảm nhận được Vương Quốc Hoa có thái độ không nóng không lạnh với mình. Lão Lý đã nói chuyện này với vợ làm vợ rất tức. Chủ tịch Vương chút nữa bị đánh không ngờ anh không lên ngăn cản? Đây là việc con người làm được sao? Vì việc này mà vợ Lão Lý không cho y lên giường mấy tối.

Sau lần đó Lão Lý có thay đổi rất lớn, quyết định dù có xảy ra chuyện gì thì mình cũng phải đứng ra trước.

Vương Quốc Hoa gật đầu với Lão Lý như mọi khi, ngồi ghế sau và nhắm mắt. Lão Lý chạy xe tới ủy ban quận. Vương Quốc Hoa vừa mở cửa xuống xe lại ngây cản cả người.

Trong gió lạnh Vương Quốc Hoa thấy một gương mặt quen thuộc, thân hình quen thuộc đang hơi run trong gió.

Vương Quốc Hoa nhíu mày cởi áo ngoài đi lên khoác thêm cho Sở Sở:
- Nước Mỹ rất nóng sao? Sao mặc ít như vậy? Không sợ cảm ư?

Sở Sở cảm thấy rất ấm áp, cô cười cười với hắn:
- Về làm chút việc rồi thuận tiện tới thăm anh. Đúng, anh hình như gầy đi một chút.

Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến lý do của Sở Sở. Cái gì là thuận tiện tới thăm? Có cần mặc đẹp như vậy không? Bên dưới là tất chân màu đen và chiếc váy lông, bên trên là áo len bó sát người, áo khoác mỏng bên ngoài, dưới chân là giày cao gót, trên mặt, cũng may là vẫn không trang điểm như trước.

- Vào văn phòng tôi hay đưa cô về khách sạn?
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh hỏi.

Sở Sở bĩu môi nhỏ giọng nói:
- Anh không thể tỏ ra ngạc nhiên, vui mừng sao? Người ta từ Mỹ về thăm anh đó.

Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Cô tiếp tục đứng đây thì chúng ta sẽ thành triển lãm động vật quý hiếm đó.

Sở Sở lúc này mới chú ý xung quanh có không ít người nhìn chằm chằm vào mình. Cô thè lưỡi thơm sau đó cười hì hì bước chân lên bậc thang.
- Đi, xem văn phòng chủ tịch Vương một chút.

Có một loại phụ nữ đi tới đâu cũng là tâm điểm chú ý, Sở Sở là minh chứng hùng hồn nhất cho câu nói này. Nói thẳng ra dáng người của Sở Sở không phải loại Vương Quốc Hoa quá thích, nhưng gương mặt ngây thơ của cô đủ để giết chết bất cứ người khác phái nào.

- Chủ tịch Vương…
- Chủ tịch Vương…
Trên đường không ngừng có người chào, Vương Quốc Hoa cũng gật đầu đáp lại.

Đến cửa văn phòng, Ngô Khinh Vũ đang quét dọn bên trong thấy Sở Sở đi cùng Vương Quốc Hoa, Ngô Khinh Vũ lớn tiếng nói:
- Thì ra cô bé này quen chủ tịch Vương, sao trông như tiên nữ vậy?

Sở Sở quen với lời khen tặng từ nhỏ nên chỉ cười cười đáp lại. Ngô Khinh Vũ cười hì hì rời đi còn giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa.

Điều hòa đã được bật, Sở Sở bỏ áo lúc nãy Vương Quốc Hoa khoác lên cho mình ra, cô nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:
- Sao, có làm anh tăng thể diện không?

Vương Quốc Hoa rất khó hiểu bởi vì trong ấn tượng của hắn Sở Sở không có tính cách này. Theo hắn nhớ Sở Sở không để ý gì cả, luôn lạnh nhạt. Hôm nay đột nhiên xuất hiện rồi có biểu hiện này là sao?

Vương Quốc Hoa cũng không tìm được câu trả lời.

Lúc này Lý Dật Phong vội vàng đi vào nói:
- Quốc Hoa, tôi đã xem quy hoạch của phòng du lịch, rất …
Lý Dật Phong thấy Sở Sở không khỏi ngẩn ra. Y không thể tin chỉ vào Sở Sở:
- Cô, cô, cô không phải …

Sở Sở đứng lên nói:
- Tôi là bạn học đại học của Vương Quốc Hoa, anh là?
Lúc nói chuyện Sở Sở lặng lẽ xua tay, Vương Quốc Hoa không thấy nhưng Lý Dật Phong thấy rõ.

- Ồ, tôi là chủ tịch quận Lý Dật Phong. Quốc Hoa có khách thì để lúc khác nói chuyện. Quy hoạch của phòng du lịch tôi thấy không vấn đề gì, lần sau thảo luận chính thức trong hội nghị thường trực ủy ban, tôi đi trước, cậu tiếp khách.
Lý Dật Phong vừa nói vừa xoay người đi thẳng nhưng tâm trạng không thể bình tĩnh nổi.

Lý Dật Phong đã gặp Sở Sở nhưng không phải ở quận Lưỡng Thủy mà là lần cùng ông nội đến gặp lão lãnh đạo của ông, lúc ấy gặp Sở Sở. Cô gái như Sở Sở chỉ cần gặp là không thể quên. Nghĩ tới danh tiếng không ai bì kịp của lão lãnh đạo trong quân đội, Lý Dật Phong thấy rất nặng nề. Tên này sao may mắn thế? Cô gái kia vừa nhìn là biết có ý với hắn, còn không muốn cho hắn biết thân phận của mình nữa.

Dạo gần đây Lý Dật Phong làm việc khá thuận lợi, nếu như không có chuyện gì nữa thì Lý Dật Phong có thể mong đến lúc cuối năm có số liệu thống kê để thấy bộ máy mới của quận Lưỡng Thủy. Ngay khi Lý Dật Phong đầy tự tin làm lên sự nghiệp lại thấy Sở Sở ở văn phòng Vương Quốc Hoa.

Nói cách khác Sở Sở chủ động đến gặp Vương Quốc Hoa, chuyện này quá đáng sợ. Cô gái như Sở Sở tìm đàn ông nào không tìm, có cần sáng sớm đến tìm Vương Quốc Hoa không?

Lý Dật Phong về văn phòng mà vẫn nghĩ đến cảnh này. Lão tướng quân mặc dù đã lui nhưng lúc ấy ông nội y tới thấy bao tướng lĩnh quân đội bị chặn đường kiểm tra, nhiều người không được vào. Chỉ có ông Lý Dật Phong năm đó lái xe cho lão lãnh đạo nên được bật đèn xanh cho vào.

Cả đời ông Lý Dật Phong chỉ có duy nhất một lần mang cháu đi gặp lãnh đạo. Ông nghĩ như thế nào, Lý Dật Phong biết rõ. Sau giải phóng ông yên tâm về quê làm ruộng, nhưng lúc Lý Dật Phong vào chính trị, ông cũng mang hắn đi một vòng. Lần trước nhìn thấy Sở Sở tuy cô bé còn nhỏ nhưng đủ để Lý Dật Phong cả đời không quên cô cháu gái của lão tướng quân.