Phù Diêu

Chương 155: Báo ứng đến quá nhanh




Đến văn phòng lớn phía đông, Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng biết vì sao Nghiêm Hữu Quang đưa hắn tới đây. Trong phòng có mười mấy người đang làm việc. Đàn ông khoảng 40, 50, phụ nữ đều còn trẻ, chỉ có bốn người làm việc vặt. Phụ trách những người này là khá khó cho Vương Quốc Hoa, bảo sao Nghiêm Hữu Quang muốn đưa hắn tới.

Giới thiệu một phen, Vương Quốc Hoa hơi choáng váng. Hai phó tổ trưởng đều 50 tuổi, còn là cấp chính huyện. Các thành viên khác kém nhất cũng là cấp trưởng phòng. Xem ra tổ thẩm định này không phải sản vật của một lãnh đạo nào mà là kết quả của sự thăng bằng.

- Tổ trưởng Vương còn trẻ, có năng lực, sau này tổ nhờ anh.
Lên tiếng là phó tổ trưởng họ Long, cán bộ lâu năm của Cục thống kê, chỉ là người này nói chuyện hay mất lòng người nếu không với năng lực của y bây giờ đã không chỉ là một chính huyện. Nếu không y cũng không nói câu lạnh nhạt như vậy khi Nghiêm Hữu Quang có mặt ở đây.

Nghiêm Hữu Quang mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng rất tức giận. Người do mình đưa tới, còn có người dám nói thế. Long Cương này do Lôi Minh đề cử, là cái đinh ở cục Thống kê, cục trưởng cục Thống kê đương nhiên vui vẻ đá hắn đi. Đề cử Lôi Minh nhìn qua công bằng nhưng thực ra là có ý gây khó dễ cho Vương Quốc Hoa.

Không đợi Nghiêm Hữu Quang lên tiếng, Lưu Chấn Nam đã thản nhiên nói:
- Mỗi người trong tổ đều có phân công của mình, tôi nhất định làm tốt công việc của mình. Nếu phó tổ trưởng Long cảm thấy mình không xứng chức, không làm tốt công việc thì có thể xin mời rời đi. Các vị ngồi đây cũng vậy, nếu thấy lực không đủ có thể báo cáo, tôi có thể thay mặt trình lên lãnh đạo cấp trên. Muốn ở lại thì tôi nói trước, làm việc không tốt, động chút là ra vẻ, chỉ chọn việc nhẹ thì tôi sẽ viết cho các vị báo cáo xin điều đi.
Nhân viên của tổ đều là cán bộ có nghĩa vụ, năng lực mạnh nhưng lại hơi kiêu ngạo. Vương Quốc Hoa làm trg nên có không ít người không phục. Long Cương vừa lên tiếng, không ít người muốn xem trò hay không ngờ Vương Quốc Hoa lại đáp trả như vậy.

Lãnh đạo thị ủy coi trọng, rút đều là người có năng lực nghĩa vụ, có thể vào tổ này vô hình trung đại biểu cho năng lực. Vương Quốc Hoa nói rất độc, anh không phục có thể đi. Nghiêm Hữu Quang thầm khen. Vương Quốc Hoa nhìn quanh một vòng, tất cả đều phải ngậm miệng không dám nói.

- Nếu tất cả mọi người không nói gì thì tôi coi như đồng ý với cách nói của tôi. Bây giờ tôi phân công công việc như sau. Mọi người chia làm hai đội do hai phó tổ trưởng phụ trách, một đội phụ trách thẩm định lượt một, một đội phụ trách thẩm định lượt hai, chung thẩm do tôi và hai vị phó tổ trưởng trao đổi quyết định. Ngoài ra tôi sẽ đề nghị với lãnh đạo thành lập một đội cơ động đảm bảo công tác hậu cần, đội này do tôi tự mình phụ trách. Các vị nghĩ không sai, tôi không chuyên về thẩm định cho nên công việc cụ thể hoàn toàn do dựa vào mọi người…

Không nói dài mà chỉ có năm phút, cả văn phòng trở nên yên tĩnh. Vương Quốc Hoa đưa Nghiêm Hữu Quang ra ngoài, Nghiêm Hữu Quang mỉm cười nói:
- Được, ngôn ngữ đơn giản, sắc bén. Đúng, cậu vừa nãy nói đội cơ động là sao?

Vương Quốc Hoa cười cười giải thích;
- Mấy đồng chí này tuổi đều không nhỏ nên cần lo lắng cho cuộc sống, có phúc lợi mọi người cũng nhiệt tình hơn.

Nghiêm Hữu Quang đảo đảo mắt, cười ha hả nói:
- Cậu đó, đây là vừa treo củ cà rốt trước mõm lừa. Tôi lo lắng vô ích rồi.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại tìm Ôn Xương Thịnh báo cáo, chuyện đội cơ động lập tức được đồng tình. Điều hai xe và lái xe từ đội xe, điều ba nam ba nữ từ các văn phòng ra tạo thành đội cơ động. Vương Quốc Hoa còn đề nghị mỗi người mỗi ngày được hưởng thấp nhất 20 đồng trợ cấp. Công ty đấu thầu rất nhiều, njg công việc rất lớn thì sẽ đề nghị tăng lên 50 đồng. Hơn nữa còn lấy mấy phòng ở khách sạn Lưỡng Thủy coi như dùng để nghỉ khi làm thêm.

Sáng hôm sau đội cơ động tập trung, nghe đọc phúc lợi mọi người đều vui vẻ. Mỗi người mỗi ngày ít nhất 20 đồng, có thể tăng lên 50 đồng, có ai không muốn làm. Sau đó Vương Quốc Hoa tên bố chức vụ của mọi người ở đơn vị không đổi, chiêu này là theo ý của Nghiêm Hữu Quang, dù sao tổ thẩm định này duy trì không lâu.

Tổ thẩm định hoàn toàn không còn tiếng phản đối. Nếu bị đá ra khỏi tổ này, không ai là còn mặt mũi. Còn có chính là Vương Quốc Hoa nói được làm được, thẩm định ban đầu hắn hoàn toàn ủy quyền. Vì thế tâm trạng mâu thuẫn của mọi người càng thấp, còn có người cảm thấy làm việc dưới tay Vương Quốc Hoa rất thoải mái. Trợ cấp cao, đi làm, hết giờ làm có xe đưa, trưa còn được lo ăn. Đáng tiếc tổ thẩm định này duy trì tối đa một tháng, sau đó mọi người về lại cơ quan của mình.

Vương Quốc Hoa còn việc ở quận nên mỗi ngày chỉ có thể ở văn phòng tổ một hai tiếng, trên thực tế bây giờ hắn không có việc gì mấy.

….

- Tổng giám đốc, tôi đề nghị dùng danh nghĩa công ty con đấu thầu, không nên dùng tên của tập đoàn.
Cao Phi nhắc việc này không khỏi có chút buồn bực. Y vừa được đề bạt làm chánh văn phòng tập đoàn Huy Hoàng, Cao Phi cầm được tài liệu không khỏi há hốc mồm. Vương Quốc Hoa phụ trách tổ thẩm định – văn phòng quy hoạch đường cao tốc, vậy còn hy vọng gì chứ?

Lưu Chấn Nam có chút kinh ngạc, tập đoàn Huy Hoàng là do y một tay ta, vẫn thấy đó là vinh quang tại sao không thể nhắc tới tên tập đoàn?

- Anh có ý gì?
Lưu Chấn Nam đầy bất mãn nói, tập đoàn Huy Hoàng có gì không thể đấu thầu? Ở phương nam tập đoàn chính là tượng trưng cho thực lực, tượng trưng cho Lưu Chấn Nam này.

- Nguyên nhân là do tổ trưởng tổ thẩm định là Vương Quốc Hoa. Hắn… một lời khó nói hết.
Cao Phi do dự không biết nên nói như thế nào. Công trình này rất lớn, Lưu Chấn Nam tự mình đến quận Lưỡng Thủy là đủ biết nhất định phải đoạt vào tay. Bây giờ còn chưa bắt đầu đã có chuyện.

- Nói thẳng, đừng ấp úng.
Lưu Chấn Nam thấy Cao Phi như vậy càng thêm khó chịu. Cao Phi trước không như vậy, làm việc lão luyện, nói chuyện dứt khoát mà, nếu không cũng không thể thành chánh văn phòng của cả tập đoàn.

- Chuyện này có liên quan đến con tổng giám đốc, có quan hệ đến vợ ngài. Thực ra Vương Quốc Hoa này …
Cao Phi cẩn thận nói, từ lần trước bà chủ phái người giám sát biết quan hệ của Lưu Linh và Vương Quốc Hoa, mãi tới khi Lưu Linh bị mẹ đưa sang Mỹ.

Thực tế đặc sắc hơn tiểu thuyết, Lưu Chấn Nam đứng ngẩn ra đó. Lưu Linh tìm bạn trai thì y cũng biết, trong lòng không quá tán thành nhưng không phản đối. Vợ không ngừng phản đối, Lưu Chấn Nam cũng mặc.

Thời gian trước vợ gọi về nói Lưu Linh chia tay với bạn trai, Lưu Chấn Nam thở dài một tiếng, vốn tưởng chuyện cứ như vậy qua đi không ngờ bây giờ lại xảy ra trước mặt.

- Tổng giám đốc, chuyện này tôi không ngờ đến, mới có mấy ngày mà Vương Quốc Hoa từ một sinh viên mới tốt nghiệp đã thành một cán bộ cấp phó huyện, thành trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy, còn ở vị trí chết người đó. Không thể tưởng tượng nổi, cho đến bây giờ chưa thấy ai lên chức nhanh như vậy.
Câu cuối cùng của Cao Phi làm Lưu Chấn Nam buồn bực. Báo ứng, chia rẽ đôi trẻ, việc này là thiếu đức, chỉ là báo ứng đến nhanh quá.

Nghĩ lại, Lưu Chấn Nam cũng từng làm trong nhà nước, biết một quan chức muốn tiến bộ khó khăn như thế nào. Năm đó nếu không vì tiến bộ khó khăn, y đâu cần rời khỏi nhà nước. Vương Quốc Hoa là bạn học của Lưu Linh, bây giờ mới bao tuổi đã thành trợ lý chủ tịch? Quá khó tin. Lưu Chấn Nam thầm khiếp sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ nhà thằng này có lai lịch? Nhà hắn không phải ở nông thôn sao? Chẳng lẽ nhà có họ hàng với quan to trên tỉnh nhưng hắn cố ý giấu bên ngoài.

Đuổi Cao Phi ra, Lưu Chấn Nam ngồi một mình trong phòng rồi lấy máy gọi cho vợ ở Thượng Hải:
- Diễm Phương, Linh nhi gần đây vẫn ổn chứ?

Đổng Diễm Phương tưởng chồng lo cho con gái nên vui vẻ nói:
- Rất tốt, chút bệnh nhỏ thôi, phẫu thuật rất thành công. Cậu trai mà anh giới thiệu cũng đã sang Mỹ, em thấy cậu ta thật lòng với Linh nhi, hai người bây giờ khá thân thiết.

Lưu Chấn Nam không nói gì chỉ thở dài một tiếng. Đổng Diễm Phương nghe thấy không đúng nên vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì đó anh?

Lưu Chấn Nam lúc này mới nói chuyện ra, Đổng Diễm Phương đã muốn vứt cái tên Vương Quốc Hoa vào hầm băng, sao thằng này lại xuất hiện? Sau khi chồng tiến vào lĩnh vực xây dựng, nhận hai đường cao tốc ở phía nam làm tập đoàn đạt lợi nhuận gấp đôi cho nên Lưu Chấn Nam dồn hết tâm trí vào phương diện này, Đổng Diễm Phương cũng tuyệt đối ủng hộ.

Đổng Diễm Phương trợn tròn mắt, nếu đấu thầu công khai thì với thực lực của tập đoàn cũng có phần thắng. Bây giờ không ngờ lại gặp tình huống này….

- Báo ứng đến nhanh quá.