Phù Diêu

Chương 162: Lưu một tay




Vương Quốc Hoa không quá chấp nhận thái độ của Nghiêm Hữu Quang, năm thứ tư còn không thể nói chuyện yêu đương, quá bảo thủ. Về sau học sinh cấp hai, ba đã yêu nhau rồi.

Vương Quốc Hoa vội vàng đứng lên cáo từ, Nghiêm Hữu Quang nói với Nghiêm Khắc Kỷ:
- Đưa Vương ca về.

Nghiêm Khắc Kỷ đưa Vương Quốc Hoa ra khỏi cửa quay đầu lại nhìn cửa lẩm bẩm nói:
- Ông lão ngoan cố.

Vương Quốc Hoa đầy đồng cảm gật đầu:
- Đúng là có chút.

Nghiêm Khắc Kỷ có chút khinh thường nói:
- Anh dám nói thẳng mặt không?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đó là chuyện của kẻ ngu.

Nghiêm Khắc Kỷ không nhịn được cười với Vương Quốc Hoa:
- Rất vui được biết anh, xin trịnh trọng giới thiệu một chút, Nghiêm Khắc Kỷ, sinh viên năm bốn đại học B…
Lời này có ý khoe khoang, đại học B Bắc Kinh là đại học thuộc dạng cao cấp nhất của Trung Quốc. Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng:
- Vương Quốc Hoa, trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy, rất vui được biết cậu.

Hai người bắt tay, mặt Nghiêm Khắc Kỷ cứng lại, chút tự tin không còn. Tên này là trợ lý chủ tịch? Còn có công bằng không?

Mãi cho tới khi xe rời đi, Nghiêm Khắc Kỷ mới cúi đầu đi vào, Nghiêm Hữu Quang thấy thế không nhịn được cười lạnh nói:
- Lại khoe mình là sinh viên đại học B hả?

Nghiêm Khắc Kỷ kêu lên:
- Hắn thật sự là trợ lý chủ tịch sao bố? còn trẻ như vậy?

Nghiêm Hữu Quang trầm giọng nói:
- Có gì lạ chứ? Kinh tế quận Lưỡng Thủy năm nay phát triển rất nhanh, công lao chính là của cậu ta, cậu ta là người đưa ra kế hoạch và thực hiện. Biết cao tốc Lưỡng Thủy không? Cậu ta là người đưa ra hình thức BOT đó, còn là tổ trưởng tổ thẩm định văn phòng cao tốc. Nhìn cậu ta xem, tốt nghiệp chưa đầy hai năm mà sắp điều tới huyện Phương Lan – thị xã Bắc Câu làm phó chủ tịch thường trực, là cán bộ cấp huyện. Hôm nay để con tiễn cậu ta là muốn dội gáo nước lạnh cho con, đừng tưởng mình học ở trường đại học B là nhất.

Nghiêm Hữu Quang đây là nói thật, y muốn đả kích sự kiệu ngạo của con mình.

Điều chỉnh này Vương Quốc Hoa chưa từng nghĩ tới nên có chút giật mình. Hắn cảm thấy áp lực lên vai mình rất nặng nề. Hắn biết mình còn trẻ như vậy ở chức cao đúng là dị dạng ở quan trường.

Người đầu tiên Vương Quốc Hoa nghĩ tới chính là Tằng Trạch Quang. Hắn điện thoại hỏi thì Tằng Trạch Quang đang ở khách sạn Sơn Thành, Vương Quốc Hoa tới đó. Tằng Trạch Quang tự mình mở cửa thấy vẻ mặt là lạ của Vương Quốc Hoa nên cười nói:
- Xảy ra chuyện gì? Lần đầu thấy cậu có vẻ ngưng trọng như vậy.

Vương Quốc Hoa vào cửa nói qua câu chuyện, Tằng Trạch Quang nghe xong lộ vẻ nặng nề. Y lấy thuốc ra đưa cho Vương Quốc Hoa, hai người ngồi hút thuốc một lúc, Tằng Trạch Quang mới từ tốn nói:
- Chuyện này chưa chắc đã là việc tốt. Bắc Câu kia là nơi nào tôi cũng biết, trước đây tôi ở đó một thời gian, nơi đó có thể nói là hỗn loạn.

Vương Quốc Hoa nghe đến đó nên kinh ngạc ngẩng đầu, Tằng Trạch Quang cười nói:
- Đừng có gấp, nghe tôi nói đã. Huyện Phương Lan vốn là một thị trấn nhỏ, kinh tế dựa chính vào nông nghiệp. Sau giải phóng phát hiện mỏ than lớn, dùng cách nói lúc ấy thì đủ để đào trăm năm. Quốc gia xây dựng cần tài nguyên, mỏ Bắc Câu vì thế được sinh ra. Mỏ này nằm giữa huyện Bắc Câu và huyện Phương Lan. Do vị trí địa lý, thị xã Bắc Câu trở thành địa khu, sau cải cách địa khu Bắc Câu rút khu thành thị xã. Một thị xã như vậy cậu có thể nghĩ ra được. Hồi mới giải phóng người khắp nơi đến khai thác mỏ than, sau cải cách các mỏ than nhỏ nổi lên khắp nơi tranh ăn với công ty nhà nước, thành phần nhân viên phức tạp, đây là vấn đề nhỏ. Vấn đề lớn chính là mỏ Bắc Câu hoàn toàn không do thị xã Bắc Câu quản lý, chỉ riêng số nhân viên của công ty than Bắc Câu đã là mấy chục ngàn người, tự thành một hệ thống. Địa phương căn bản không chen tay vào được. Lấy một ví dụ người của công ty phạm pháp ở địa phương, địa phương bắt người chưa kịp xử lý đã phải giao cho công ty. Như vậy có thể có vấn đề gì thì chắc cậu có thể hiểu.

Vương Quốc Hoa gật đầu, quả thật quá phiền phức, đây chỉ là một phương diện. Mâu thuẫn giữa công ty và địa phương là không thể tránh khỏi. Tằng Trạch Quang nói tiếp:
- Công ty than Bắc Câu là công ty thuộc bộ, đừng nói là thị xã Bắc Câu, ngay cả tỉnh ủy cũng không làm gì được bọn họ. Tổng giám đốc tập đoàn than Bắc Câu là cấp phó bộ trưởng, bí thư thị ủy Bắc Câu gặp y còn phải bái kiến.

Thấy Vương Quốc Hoa cẩn thận lắng nghe, Tằng Trạch Quang hài lòng cười nói:
- Cậu tới huyện Phương Lan làm phó chủ tịch thường trực phụ trách kinh tế thì phải đối mặt rất nhiều vấn đề, vấn đề an ninh trật tự là hàng đầu.

Vương Quốc Hoa ra khỏi chỗ Tằng Trạch Quang đã là đêm khuya. Tằng Trạch Quang biết gì nói đó. Vị trí xếp hạng của Phương Lan trong toàn tỉnh không quá thấp nhưng tồn tại quá nhiều vấn đề. Nghiêm Hữu Quang lúc đầu có ý muốn mình làm thư ký cũng có một phần là muốn bảo vệ mình. Nhưng không biết trên tỉnh ủy nghĩ gì mà lại muốn mình đến huyện Phương Lan? Vương Quốc Hoa có chút oán giận nhưng chỉ có thể tiếp nhận sự thật.

Lệnh điều động nhanh nhất cũng phải sang năm mới có, Vương Quốc Hoa chấp nhận sự thật đồng thời chỉ có thể làm tốt công việc của mình bây giờ. Nghĩ đến đợt tết, Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ đến trong thời gian này mình muốn được phê tiền lại không có quyền quyết định, phải được Lý Dật Phong ký tên.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa cầm giấy xin tiền đến tìm Lý Dật Phong thì thấy một nữ đồng chí ở đây. Thấy Vương Quốc Hoa đến, Lý Dật Phong cười giới thiệu:
- Vợ tôi, Miêu Húc.

Nếu là vợ của Lý Dật Phong, Vương Quốc Hoa cũng khá khách khí. Bắt tay xong, Miêu Húc nhìn như không được vui mà nói với Lý Dật Phong:
- Lý Dật Phong, tiền này anh có cấp không?

Miêu Húc nói trước mặt Vương Quốc Hoa làm Lý Dật Phong hơi chật vật, y nhỏ giọng khuyên giải:
- Miêu Húc, Hội liên hiệp phụ nữ muốn ăn tết, các phòng ban khác cũng cần. Em nếu muốn phê 100 ngàn thì anh có thể, nhưng em vừa mở miệng đã đòi 500 ngàn thì anh sao có thể ký được?

Miêu Húc bất mãn lớn tiếng nói:
- Sao không thể ký? Xe của Hội liên hiệp phụ nữ dùng mười năm rồi, cũng cần đổi. Bàn ghế… có cái nào không dùng chục năm chứ?

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền giấu bản báo cáo ra phía sau.

Lý Dật Phong có chút tức giận nên quát lớn:
- Quận có nhiều cơ quan như vậy, chỉ Hội liên hiệp phụ nữ là muốn đặc thù ư? Tóm lại anh nói rồi, nhiều nhất 100 ngàn, nhiều thêm một đồng không phê.

Miêu Húc cầm báo cáo xoay đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Lý Dật Phong:
- Về tính sổ với anh.

Vương Quốc Hoa rụt rụt cổ cười cười nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch, vợ anh …

Lý Dật Phong dở khóc dở cười nói:
- Cậu nói linh tinh gì thế, có việc thì nói gấp, tôi có việc phải lên thị ủy.

Vương Quốc Hoa đưa tờ báo cáo lên bàn nói:
- Chủ tịch, sắp tết rồi, các đồng chí tổ quy hoạch bận cả năm, tôi dự định phát thưởng mỗi người một ngàn.

Lý Dật Phong cầm báo cáo ký tên ngay chứ không cần xem.
- Chờ chút, mỗi người một ngàn có phải ít quá hay không? Tổ quy hoạch làm việc tôi cũng thấy, làm việc vất vả nhưng không được bao chỗ tốt, phúc lợi lần trước cũng là do cậu kiếm về. Quận nợ bọn họ, như vậy đi, mỗi người hai ngàn.

Trước làm vợ tức bỏ đi, sau còn cảm thấy bên tổ quy hoạch được ít, Vương Quốc Hoa không khỏi thầm than Lý Dật Phong tuy ham quyền lực nhưng là người muốn làm sự nghiệp, là người khá công bằng.

- Tôi thay mặt mọi người cảm ơn anh.
Vương Quốc Hoa cầm báo cáo đi xuống lầu. Hắn thấy Miêu Húc đang đứng trước một xe Jeep nên vội vàng đuổi theo:
- Chị dâu, sao vậy?

- Còn có thể sao chứ? Xe hỏng rồi.
Miêu Húc chỉ chỉ lái xe đang ở dưới gầm sửa xe. Vương Quốc Hoa nhìn thấy xe này đúng là đã hơi cũ.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Chị dâu, hay là chị đổi thành 200 ngàn, nói là đổi xe, còn phần khác tôi nghĩ biện pháp.

Vương Quốc Hoa sắp đi nên làm như thế nào cũng là có ý tạo nhân tình, sau đó để người đi theo hắn đỡ khổ sở. Hơn nữa hắn cũng khá phục Lý Dật Phong.

- Cậu có biện pháp? Tôi thật ra quên cậu phụ trách mấy phòng ban béo bở.
Miêu Húc sớm biết Vương Quốc Hoa nên cười cười trêu chọc.

Miêu Húc khá đẹp, người cũng hào phóng, dễ gần, vừa nãy bị Lý Dật Phong từ chối cũng không làm ầm lên, coi như thông tình đạt lý.

Vương Quốc Hoa cười cười nhỏ giọng nói:
- Chuyện này chị không cần lo, không phải là đồ dùng công sở sao, còn có quà tết, tôi sẽ giải quyết giúp chị.

Miêu Húc nhìn Vương Quốc Hoa một chút mới đồng ý và đưa báo cáo ra.
- Để tôi tự đi, để hắn sửa thành 200 ngàn, lần này không được nữa thì về tôi không để yên cho hắn.

Vừa nói cô vừa vội vàng lên tầng. Lái xe đã chui ra, Vương Quốc Hoa đưa điếu thuốc tới nói:
- Bác tài vất vả rồi.