Phù Diêu

Chương 242: Nhân vật tâm điểm




Hứa Kiếp có tài nên cô mới tự kiêu. Chẳng qua hôm nay gặp Vương Quốc Hoa, cô cũng phải chịu thua. Đương nhiên cô dù chết cũng muốn thể diện. Phán đoán của Vương Quốc Hoa khá tương tự những gì cô nghiên cứu nên tự nhiên cô hơi phục.

- Ha ha, rất vui được biết cô.
Vương Quốc Hoa cười cười không để ý đến sự vô lý trước đó của Hứa Kiếp. Ngồi một chút, Hứa Kiếp không nhịn được nói:
- Tôi rất muốn biết anh tại sao có kết luận như vậy. Còn có anh học ở đâu ra vậy?

Vương Quốc Hoa rất bất đắc dĩ nhìn Du Phi Dương. Du Phi Dương vội vàng xen miệng vào nói.
- Hứa Kiếp, em không nên có nhiều câu hỏi như vậy chứ?
Những lời này tạo phản ứng phụ, Hứa Kiếp không hài lòng nói:
- Du Phi Dương, anh đừng gnawts lời được không? Đừng nhìn anh kiếm được không ít Usd, mấy thứ ở trên cao thì anh sao biết được. Anh kiếm tiền là dựa vào may mắn, người ta phân tích mấy thứ này đều rất có giá trị…

- Dừng lại.
Vương Quốc Hoa thấy Hứa Kiếp nói hơi xa nên vội vàng ngắt lời:
- Hứa Kiếp, cô đừng nghĩ tôi cao minh như vậy, thực ra cũng không có gì, tôi cũng không nghiên cứu gì về kinh tế chỉ là nói loạn mà thôi.

- Nói loạn?
Hứa Kiếp nói xong lắc đầu nói:
- Nếu vậy thì anh coi các chuyên gia kinh tế trong nước là gì? Mấy thứ anh nói đó đều do tổng kết rất nhiều mới phát biểu ra được.

Vương Quốc Hoa giật mình sau đó lại thấy bình thường. Mặc dù là quan điểm này được đăng lên báo cũng không nhất định thay đổi gì cả.

- Tôi không có hứng thú mấy về kinh tế.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, sau đó hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Du Phi Dương:
- Phi Dương, lần trước ông nói giới thiệu nữ ngôi sao cho tôi là thật hay giả vậy?

Du Phi Dương nghe hiểu ý nên vội vàng nói:
- Xin lỗi, tôi quên việc này, hay là như vậy, mấy người phụ nữ mà Giang Thúy Thúy quen, ông thấy ai được thì giới thiệu người đó với ông.

Vương Quốc Hoa cười tiếp lời.
- Vậy sao được, muốn chính là một người phụ nữ được vô số người hâm mộ quỳ gối trước mặt, nằm dưới thân mình chứ. Bỏ chút tiền không sao, việc này ông phải tìm người giúp tôi.

Du Phi Dương nhìn thấy mặt Hứa Kiếp lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng khôi phục bình thường, trong lòng y không khỏi vui vẻ nên nói:
- Cái này dễ, sau đây tôi sẽ bỏ tiền mở công ty điện ảnh, ông tới kiêm chức cố vấn đến lúc ấy có một đống mỹ nữ thích ông.
Người xướng kẻ họa, Hứa Kiếp không nhìn ra mục đích của hai người thì chính là kẻ ngu ngốc. Chẳng qua Hứa Kiếp lúc đầu chỉ là căm tức sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương nhanh chóng phải ngậm miệng. Nhìn Hứa Kiếp đang cười hì hì, hai người đảo đảo mắt. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng nói:
- Phi Dương, chọn bí thư thị ủy thì thư ký Tương có lộ tin gì không?

Du Phi Dương không có biện pháp gì với Hứa Kiếp nên tiếp tục nói đủ chuyện với Vương Quốc Hoa.
- Lần trước tôi đã hỏi một chút, nói là ông quan tâm. Lúc ấy Tương Tiền Tiến không nói rõ, chỉ nói tỉnh ủy còn đang cân nhắc vấn đề này. Bây giờ phải xem mức độ hoạt động của Nghiêm Hữu Quang.

- Như vậy thì tốt rồi, tôi còn có việc phải đi trước.
Vương Quốc Hoa nói xong đứng lên, trước khi đi còn nháy nháy mắt với Du Phi Dương, hai người hiểu ý cùng cười.

Chờ Vương Quốc Hoa đi, Hứa Kiếp ho khan một tiếng:
- Hắn rất lợi hại, là người dựa vào thành tích mà lên. Nếu như có thể ở trên cơ quan cấp tỉnh vài năm thì tiền đồ vô hạn.

Du Phi Dương nghe xong cười ha hả nói:
- Hứa Kiếp, em bao tuổi mà như bà cụ non vậy?

Hứa Kiếp cười lạnh nói:
- Đừng cậy lớn tuổi mà lên mặt, anh hơn em có hai tuổi thôi đó.

Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa văn phòng Lãnh Vũ, thư ký bên trong đảo mắt nhìn sa đó nhận ra nên lập tức cười cười đứng lên:
- Đây không phải là Tiểu Vương sao?

- Chánh văn phòng Lâm.
Thư ký của Lãnh Vũ là chánh văn phòng Ban tổ chức cán bộ, là cán bộ cấp huyện. Vương Quốc Hoa gọi chức vụ không gọi là thư ký coi như tôn trọng.

- Ha ha, cậu chờ chút.
Lâm An Dân vào gõ cửa phòng bên trong, không lâu sau đi ra cười nói:
- Vào đi.
Lãnh Vũ bình thường đều nghiêm mặt không biết vì sao càng nhìn Vương Quốc Hoa càng thấy thuận mắt, mỗi lần thấy hắn đều vui lên đôi chút, mặt cũng nở nụ cười.

Cảnh này bị Lâm An Dân nhìn thấy, y cũng ghi tạc trong lòng. Ở trụ sở tỉnh ủy này bình thường ai có thể thấy trưởng ban Lãnh tươi cười như vậy chứ?

- Sao lại chạy tới chỗ tôi?
Lãnh Vũ cười cười chỉ thuốc trên bàn, Vương Quốc Hoa không hề khách khí cầm lấy một điếu, thuận tay còn đưa cho Lãnh Vũ một điếu. Lãnh Vũ thấy thế không khỏi cười nói:
- Càng lúc càng to gan.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ không phải mình to gan, người khác thấy ngài là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nên quên ngài cũng là người bình thường. Điểm này Vương Quốc Hoa cảm nhận được từ trên người Hứa Nam Hạ. Ngồi với lãnh đạo nếu như cung kính, nịnh bợ thì lãnh đạo thấy nhiều. khó khăn lắm mới có một người thuận mắt.

- Không phải tôi to gan mà là do trưởng ban dễ gần.
Vương Quốc Hoa hơi nịnh một chút, Lãnh Vũ không khỏi có cảm giác đối phương là tri kỷ, thầm nghĩ người khác thấy mình như chuột thấy mèo, thực ra mình đâu đáng sợ như vậy. Đương nhiên Lãnh Vũ cũng biết Vương Quốc Hoa đang nịnh mình, chẳng qua người nếu thấy thuận mắt thì thấy thế nào cũng thoải mái.

- Tên nịnh bợ này, nói đi, tới tìm tôi có việc gì?
Lãnh Vũ cũng không tin Vương Quốc Hoa không có việc là tới chỗ mình, đây là văn phòng trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cơ mà.

- Nó ngài không được tức đó.
Vương Quốc Hoa cười ha hả đầy vô lại.

Lãnh Vũ thu nghiên cứu trừng mắt nói:
- Tốt không học đi học cái này. Là ai to gan như vậy dám để cậu đi hoạt động giúp, còn tới tận chỗ tôi.

Vương Quốc Hoa âm thầm kinh hãi, thầm nói trưởng ban Lãnh quá lợi hại, mình còn chưa nói mà đã đoán ra. Vương Quốc Hoa khẽ cắn môi nhưng vẫn nói:
- Phó trưởng ban thường trực thị xã Bắc Câu – Hoa Lâm, y bình thường hay giúp tôi nên muốn làm tôi mời ngài dùng bữa.

Vương Quốc Hoa vốn tưởng Lãnh Vũ sẽ tức không ngờ Lãnh Vũ nghe xong lại cười nói:
- Bảo tôi nói cậu thế ào bây giờ? Bảo họ Hoa về, trưa cậu tới nhà tôi ăn cơm. Quy hoạch phát triển huyện Phương Lan lần trước cậu nhắc tới, tôi hỏi mấy chuyên gia Bắc Kinh, bọn họ đều tán thành hơn nữa đưa ra vài đề nghị và tài liệu. Mấy thứ đó tôi để ở nhà, cậu đi theo tôi mang về, đừng để ở nhà tôi cho vướng mắt.

Vương Quốc Hoa trợn tròn mắt, hắn không biết Lãnh Vũ có ý gì.

- Ồ, tôi biết.
Vương Quốc Hoa lấy điện thoại di động ra ấn số trước mặt Lãnh Vũ:
- Lão Hoa, trưởng ban Lãnh bảo anh về.

Lãnh Vũ thấy mặt hắn nhăn nhó không nhịn được đứng lên nói:
- Đưa máy cho tôi.

Hoa Lâm thầm nói trưởng ban Lãnh bảo mình về là sao nhỉ? Y đang buồn bực không biết nên hỏi gì thì bên kia truyền tới giọng đầy uy nghiêm:
- Tôi là Lãnh Vũ.

Hoa Lâm run run, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống. Y vội vàng đứng nghiêm người nói:
- Trưởng ban Lãnh.

- Anh đó, về yên tâm công tác, sau này không được đi mấy đường như vậy.
Nói xong Lãnh Vũ dập máy.

Lãnh Vũ ném điện thoại trả lại cho Vương Quốc Hoa rồi hừ lạnh nói:
- Cậu đó, có cần tôi đưa vị trí trưởng ban cho cậu làm không?
Vương Quốc Hoa lập tức cúi đầu như học sinh làm sai, còn cười hì hì vài tiếng. Lãnh Vũ mặc dù nói nghiêm khắc nhưng ánh mắt thân thiết như coi hắn là người thân.

- Còn cười, không làm ra thành tích thì xem tôi xử lý cậu như thế nào.
Lãnh Vũ vừa cười vừa nói. Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng yên tâm, Hoa Lâm xem ra có cửa.

- Trưởng ban Lãnh, tôi không biết quy củ, tôi chỉ là …

- Cậu cảm thấy gì? Đi vòng vo nói mình mời khách sau đó nửa chừng họ Hoa xuất hiện hả? Cậu học ai thứ này? Cậu đến thị xã Bắc Câu và học được sao?
Ánh mắt Lãnh Vũ trở nên nghiêm khắc, Vương Quốc Hoa tiếp tục cúi đầu.
- Vâng, tôi nhớ kỹ, sau này sẽ không làm như vậy nữa.

Lãnh Vũ sửng sốt rồi cười khổ nói:
- Tôi biết công tác cơ sở không dễ làm, thị xã Bắc Câu bây giờ lại như vậy. Cậu có phải là nghĩ nhanh chóng ổn định để làm tốt công việc mình nghĩ không? Đồng thời còn nghĩ để thị xã an bài đồng chí có thể hòa hợp với mình không?

Lời nói của Lãnh Vũ có thể nói đúng suy nghĩ trong lòng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa giật mình gật đầu, trong mắt thoáng hiện ra một tia khiếp sợ.

Lãnh Vũ phát hiện ra điều này nên giọng điệu hòa hoãn hơn:
- Thời gian không còn sớm, đi theo tôi. Có gì về nhà nói.

Vương Quốc Hoa lại lần nữa thành tâm điểm, hắn ngồi xe trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy rời đi làm không ít người chú ý.

Cảnh này rất nhanh truyền vào tai Hứa Nam Hạ, Tương Tiền Tiến ra vẻ không để ý nên nói một chút, Hứa Nam Hạ nghe xong cười nói:
- Cậu nhóc này đúng là làm người ta thích.