Phù Diêu

Chương 280: Giác ngộ chính trị




Chuyện người đi trà lạnh là quá phổ biến trong chính trị. Vương Quốc Hoa bây giờ sao quản được tới huyện Nam Sơn. Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần lo lắng nhất chính là có suy nghĩ như vậy. Bởi vì bọn họ đang mong Vương Quốc Hoa nói giúp mình trước mặt Tằng Trạch Quang.

Hơn nữa càng đừng nói Vương Quốc Hoa bây giờ đường đường là phó bí thư, phó chủ tịch thường trực huyện, thân phận giống như Cao Cận Giang. Năm nay Cao Cận Giang bao tuổi. Vương Quốc Hoa năm nay bao tuổi?

Thú vị chính là Cao Thăng vừa ra tay đã đánh ngã vài người, người khác không dám lên. Bởi vì trong tay Cao Thăng đã thêm con dao ngăm đen. Hắn lười biếng vuốt vuốt lưỡi dao, miệng còn cười nói:
- Có người dám lên nữa thì phải thấy máu mới bỏ qua.
Đinh Sơn cả đời đã bao giờ thấy người tàn nhẫn như vậy, y sợ hãi lui ra sau, miệng liên tục kêu lên:
- Mau báo cảnh sát, có người chết.

- Đừng báo cảnh sát, cảnh sát đến rồi đây.
Yy cuối cùng đã tìm được cơ hội thể hiện. Y đi tới đứng bên cạnh Cao Thăng:
- Người anh em này, không có việc của cậu.
Cao Thăng lạnh lùng nhìn hắn rồi mới quay người đi vào trong cửa hàng.

Đinh Sơn nhận ra yy. Thấy trưởng phòng công an tới có mình, Đinh Sơn làm nhiều năm như vậy sao không hiểu là có chuyện không ổn.

- Trưởng phòng Cổ, đám người này giao cho anh, tôi muốn đi báo cáo với lãnh đạo huyện.
Thằng này cũng cơ trí, thấy tình hình không ổn lập tức chạy ngay. Không ngờ Cao Cận Giang ở bên đi tới thản nhiên nói:
- Đinh Sơn, anh đừng báo cáo, tôi thấy hết rồi.

- Bây giờ tôi thay mặt ủy ban huyện tuyên bó tạm thời đình chỉ công tác của anh. Bên bí thư Dư tôi sẽ giải thích.
Y dùng chính là giải thích chứ không phải báo cáo, cách nói chuyện rất có ý đồ.

- Chủ tịch Cao, tôi làm việc theo pháp luật.
Đinh Sơn có chỗ dựa nên không quá sợ Cao Cận Giang. Y đốp lại ngay.

- Anh có làm theo pháp luật hay không thì tôi và trưởng phòng Cổ cũng thấy, quần chúng xung quanh cũng thấy. Huyện ủy sẽ không làm người tốt bị oan, cũng không bỏ qua một người xấu. Về chờ xử lý đi.
Cao Cận Giang không nhanh không chậm nói, giọng điệu thật ra càng lúc càng nghiêm khắc.

- Chủ tịch Cao nói rất đúng.
Quần chúng vây xem có người lên tiếng ủng hộ. Đinh Sơn nhìn Cao Cận Giang với ánh mắt oán giận rồi đi thẳng không để ý đến đám nhân viên nằm trên đất rên rỉ. Vương Quốc Hoa nhìn Cao Thăng rồi nói:
- Gọi xe cấp cứu, ra tay không biết nặng nhẹ gì cả.

Cao Thăng cười hắc hắc đi tới sờ sờ vài cái, ba tên kia tỉnh lại. Cao Thăng giơ chân đá:
- Cút.
Ba người này không ngờ bò dậy như không có việc gì.

Cao Cận Giang cười cười đi tới bên cạnh Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, chuyện này cậu yên tâm, tôi nhất định cho cậu câu trả lời thuyết phục.

Dư Duy đang ăn trưa thì Đinh Sơn lao tới khóc lóc kể khổ. Chẳng qua Đinh Sơn phạm một sai lầm nhỏ, hắn nói Cao Cận Giang cách chức mình. Dư Duy nghe cũng thấy lạ, Đảng ủy quản nhân sự, Cao Cận Giang không phải phó bí thư huyện ủy dù là chủ trì công việc bên ủy ban thì cũng dựa vào gì mà nhúng tay vào vấn đề nhân sự của Đảng ủy?

Tạm thời đình chỉ công tác và cách chức là khác nhau rất nhiều. Vấn đề là Đinh Sơn cảm thấy bị tạm thời đình chỉ công tác muốn lấy lại là rất khó khăn, vậy có khác gì cách chức? Chính vì thế mới làm Dư Duy thấy lạ và cảnh giác.

Đuổi Đinh Sơn đi, Dư Duy gọi điện cho Cao Cận Giang hỏi tình hình. Nghe Cao Cận Giang nói xong, Dư Duy lặng lẽ dập máy. Trong điện thoại Cao Cận Giang nhắc tới một cái tên, Dư Duy coi như đoán ra vấn đề. Đinh Sơn tròng ghẹo Vương Tú Tú không được nên thẹn quá hóa giận đi gây chuyện. Quan trọng nhất là Cao Cận Giang sao to gan không xin chỉ thị của bí thư huyện ủy đã đình chỉ Đinh Sơn? Chuyện này nhìn qua đơn giản thực ra không hề đơn giản. Dư Duy nếu ngay chút giác ngộ này cũng không có thì đừng làm bí thư nữa. Đương nhiên đây là bệnh chung của quan chức nhà nước, cân làm việc thì ít, cân nhắc lòng người lại nhiều.

Cao Cận Giang chỉ là phó chủ tịch thường trực, không kiêm chức phó bí thư huyện ủy, không ngờ dám khiêu chiến quyền uy của bí thư, không ngờ dám cách chức một cán bộ do bí thư đề bạt, đây là tinh thần gì? Đây không phải tinh thần làm chủ cho nhân dân, đây là tinh thần không sợ hãi. Dư Duy rất nhanh tìm được nguyên nhân của vấn đề. Cao Cận Giang dựa vào gì không sợ? Chỉ bằng hắn đi lại gần với Tằng Trạch Quang sao? Không thể nào. Dư Duy tuy là cán bộ do thị ủy quản lý nhưng muốn tiến lên một bước thì ảnh hưởng lớn nhất lại ở trên tỉnh. Từ cấp huyện lên cấp sở đó là do tỉnh quyết định.

Thể chế là chết, người là sống. Dư Duy nghiên cứu nên làm quan như thế nào, y giờ lo lắng không thể ăn cơm được nữa. Y cầm máy tiếp tục gọi đi.

- Thưa ngài, cho tôi hỏi một người là Vương Quốc Hoa. Ngài biết không?
Dư Duy cười hỏi, bên kia trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có chuyện gì?
Dư Duy vội vàng nói qua câu chuyện. Bên kia trầm mặc một chút rồi nói:
- Trưởng phòng công thương anh đề bạt là như vậy hả? Anh có thể đề bạt người đáng dùng một chút không? Bỏ đi, nói thẳng với anh, Vương Quốc Hoa kia đừng nói là anh, dù là tôi cũng không dám tùy tiện chọc vào, tự thu xếp đi.
Điện thoại dập ngay, tay Dư Duy run run. Khó khăn lắm mới bỏ được máy xuống, y ngồi ngẩn ra một lát rồi quyết đoán đứng lên. Dư Duy lớn tiếng nói với thư ký:
- Chuẩn bị xe.

Dư Duy có giác ngộ chính trị rất cao, một khi suy nghĩ cẩn thận liền không hề do dự có quyết định. Lái xe tới chợ, y tìm tới cửa hàng Vương Tú Tú thì bên trong đang ăn cơm.

Sáu bảy người đang ngồi ăn với nhau. Vương Quốc Hoa đang ôm cháu trai và nói chuyện với Cao Cận Giang và Cổ Tuần. Thực ra Cao Cận Giang và Cổ Tuần muốn ra ngoài ăn để mừng Vương Quốc Hoa về.

Vương Quốc Hoa nói không cần phiền phức như vậy, cũng nói từ nhỏ thích ăn cơm chị nấu. Vì thế mấy người ở đây ăn. Thấy Dư Duy xuất hiện, Vương Quốc Hoa không hề bất ngờ. Thực tế từ lúc Cao Cận Giang đứng ra đình chỉ công tác của Đinh Sơn, Vương Quốc Hoa đã đoán được sẽ như thế này. Hắn cũng là phó bí thư huyện ủy, biết xử lý vấn đề nhân sự đầu tiên phải qua hội nghị ban bí thư. Cao Cận Giang không phải phó bí thư mà dám làm như vậy thì mục đích là gì? Vương Quốc Hoa từ chối ra ngoài ăn chính là thể hiện có chút bực mình với cách làm của Cao Cận Giang.

Trên bàn ăn Vương Quốc Hoa chỉ chơi với cháu, không để ý gì tới Cao Cận Giang và Cổ Tuần. Hắn đây là tỏ thái độ tôi bị các anh lợi dụng.

Đến khi Dư Duy xuất hiện, Cao Cận Giang và Cổ Tuần có chút đứng ngồi không yên.

- Đây là đồng chí Dư Duy sao? Tôi là Dư Duy, bí thư huyện ủy Nam Sơn.
Dư Duy vừa vào đã chủ động lên tiếng, người còn ở cửa đã đưa hai tay ra.

Dư Duy liếc mắt cái là nhận ra ở đây có vấn đề. Mặt Cao Cận Giang và Cổ Tuần đều không được tự nhiên.

Chẳng lẽ Vương Quốc Hoa không hài lòng với cách làm của Cao Cận Giang? Suy nghĩ này thoáng cái rồi biến mất. Dư Duy cảm thấy cần phải làm tiêu cơn giận của đối phương mới là tốt nhất.

Vương Quốc Hoa tươi cười bỏ cháu xuống đứng lên bắt tay Dư Duy:
- Xin lỗi, không ngờ kinh động tới bí thư Dư.

Dư Duy thấy thái độ này không khỏi yên tâm không ít. Y cười nói:
- Quốc Hoa nói như vậy làm tôi thêm xấu hổ. Do tôi làm việc không tốt nên khiến cậu về thăm nhà cũng không được thoải mái. Ở đây tôi thay mặt huyện ủy mời đồng chí Quốc Hoa yên tâm. Đối với con ngựa hại đàn trong đội ngũ huyện ủy sẽ kiên quyết xử lý.
Lúc nói chuyện Dư Duy lơ đãng liếc nhìn Cao Cận Giang, cái nhìn này đủ để nói tất cả.

- Tôi tuyệt đối tin tưởng vào huyện ủy. Mời bí thư Dư ngồi, ở đây đều là người nhà, anh cứ tùy ý.
Vương Quốc Hoa nói làm Cao Cận Giang và Cổ Tuần cùng mỉm cười, lưng cũng thẳng hơn.

“Người nhà” làm cho tim của Cao Cận Giang và Cổ Tuần hạ xuống. Cao Cận Giang lập tức có ứng phó khá chính xác. Y cười giải thích với Dư Duy:
- Bí thư Dư, tôi cũng xin kiểm điểm với anh, lúc xử lý việc hôm nay do tức giận nên tôi sơ sót, sau này nhất định sửa lại.